Đúng như Hầu Thanh Lâm suy nghĩ, lúc này Sở Xuân Thu đang lộ ra răng nanh của hắn, những người bước vào phiến di tích này đều là nhân vật thiên tài, tinh thần ý chí của bọn họ cực kỳ khủng bố, ví dụ như Hầu Thanh Lâm chẳng hạn, hắn tu luyện lực lượng luân hồi lực, nắm trong tay luân hồi đạo, tinh thần ý chí cường đại đến mức kinh khủng, ẩn chứa ý chí luân hồi, chỉ cần cắn nuốt được hắn, Sở Xuân Thu có thể nắm nó trong tay.
Một ngày kia hắn tập trung đủ vạn cỗ tinh thần ý chí, tinh thần bộc phát ra đến mức giống như chiến thần thì hắn chỉ cần một hơi thở cũng có thể chấn sát người khác, nghìn vạn cỗ ý chí cũng giống như việc siêu việt ba nghìn đại đạo, nuốt hết cổ kim, ai có thể địch lại.
- Luân hồi ý chí, ta muốn chắc rồi.
Sở Xuân Thu vẫn bước đi thong thả trong hư không, rồi đột nhiên quát lên một tiếng, tinh thần ý chí hung mãnh bộc phát ra ngoài, đầu óc Hầu Thanh Lâm bị chấn cho run rẩy dữ dội, từng tôn cổ vương giống như nhảy vào trong óc hắn, muốn chấn sát hắn, bàn tay Sở Xuân Thu đồng thời run lên, lực lượng nhất thời thôn thiên nhất thời bao phủ Hầu Thanh Lâm bên trong, khiến Hầu Thanh Lâm không thể chạy thoát.
- Đông!
Hầu Thanh Lâm đột nhiên đình chỉ lui về phía sau, sau đó giẫm chân đi về phía trước, hắn cũng là người cực kỳ quyết đoán, một khi không thể thoát thì đánh đi, gió lốc luân hồi tàn phá mọi thứ, kiếm quang của Hầu Thanh Lâm điên cuồng vũ động, luân hồi đạo ý buông xuống người Sở Xuân Thu khiến Sở Xuân Thu giống như gặp phải luân hồi.
- Ta muốn lực lượng luân hồi.
Sở Xuân Thu cảm nhận được luân hồi đạo ý trên người Hầu Thanh Lâm, hắn càng thêm hưng phấn, nuốt hết từng đợt luân hồi đạo ý, sau đó rít gào một tiếng, tinh thần ý chí nở rộ, tiếng oanh long khủng bố truyền ra, cơn lốc luân hồi bị nghiền áp bạo liệt, hóa thành bụi bặm, một chưởng ấn cự đại từ trên Thiên Khung đánh xuống đầu Hầu Thanh Lâm. Sắc mặt Hầu Thanh Lâm trở nên lạnh lùng, bản thân hắn dần chìm vào sự điên cuồng, thân thể hắn đột nhiên hóa thành lốc xoáy, giống như một vòi rồng khủng bố hướng thẳng lên tận trời, quét ngang qua Sở Xuân Thu. Thần sắc Sở Xuân Thu ngưng lại, hừ lạnh một tiếng, hắn không dám trực tiếp cắn nuốt hết cỗ luân hồi gió lốc này, bàn tay hắn điên cuồng oanh tập ra, công kích ẩn chứa các loại lực lượng bất đồng, đánh lên trên cơn lốc luân hồi, đáng bay thân thể Hầu Thanh Lâm ra ngoài, cước bộ Sở Xuân Thu không đình trệ, tiếp tục bước về phía đối phương. Cảnh tượng này khiến sắc mặt Hầu Thanh Lâm tái nhợt, hắn lập tức hít một hơi thật sâu, vẻ điên cuồng càng thêm nồng đậm, hắn không nghĩ tới hôm nay hắn lại trở thành vật đại bổ cho Thôn Thiên Kinh của Sở Xuân Thu. Hầu Thanh Lâm nhìn thấy thân ảnh Sở Xuân càng ngày càng gần, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, không có nửa điểm sợ hãi, nhưng đúng vào lúc này, trong thiên địa giống như xuất hiện một quan tài cự đại, ánh sáng mày xanh khủng bố nở rộ ra, bên trong quan tài có một cánh tay vươn ra lôi kéo Hầu Thanh Lâm đi vào, giới quang khủng bố lại bộc phát lần nữa, bao phủ thiên địa, cuồn cuộn rời đi. Sở Xuân Thu chứng kiến một màn này xong sắc mặt trở nên cứng đờ, nhưng mà hắn vẫn chưa truy kích, hắn ngẩng đầu nhìn vị trí giới quang biến mất, trong mắt hiện lên vẻ băng hàn, giống như ánh mắt hắn có thể nhìn xuyên thấu hư không vậy.
- Giới Vương Thể Cổ Giới tộc, sớm muộn gì ngươi cũng trở thành chất dinh dưỡng của ta.
Giọng nói của Sở Xuân Thu lạnh như băng, ở một vị trí khác trong hư không, thân ảnh Lang Tà cùng Hầu Thanh Lâm dần xuất hiện, Hầu Thanh Lâm tìm được đường sống trong chỗ chết, không khỏi thầm nghĩ may mắn, lập tức nói với Lang Tà:
- Lang Tà, đa tạ .
- Thuận tay mà thôi, từ lúc ở Vọng Thiên Cổ Đô, ta đã biết Sở Xuân Thu có tâm cơ đáng sợ, rốt cục hôm nay hắn cũng bạo lộ ra chân tướng sẵn có.
Lang Tà bình tĩnh nói, Hầu Thanh Lâm gật gật đầu:
- Quả thật rất đáng sợ, càng làm cho người cảm thấy sợ hãi chính là, thiên phú cùng thực lực của hắn đều lợi hại như nhau, một khi hắn cắn nuốt được ta, những người khác cũng bị hắn độc thủ, không biết về sau sẽ có bao nhiêu thiên tài chết dưới Thôn Thiên Kinh của hắn.
- Hắn không dám gióng trống khua chiêng cắn nuốt các nhân vật thiên tài khác đâu, ngày xưa Sở gia cũng xuất hiện một kẻ điên, hắn không có tâm cơ thâm trầm như Sở Xuân Thu, hơn nữa còn rất phóng đãng và bá đạo, muốn làm gì thì làm, cắn nuốt vô số cường giả, dẫn đến các cổ Thánh tộc tru sát, nhưng mà lần nào hắn cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, hơn nữa hắn còn trả thù rất nhiều cổ thánh tộc, bởi vì hắn tồn tại mà Sở gia cũng suýt chút nữa bị diệt, không nghĩ tới hôm nay Sở gia lại xuất hiện một nhân vật giống như kẻ điên kia, chỉ có điều người này đáng sợ hơn tên kia, vì hắn hiểu được việc che dấu chính mình.
Lang Tà chậm rãi nói.
- Quả thật Sở Xuân Thu rất nguy hiểm, nếu như vừa rồi ngươi không xuất thủ, chỉ sợ ta cũng bị hắn cắn nuốt hết.
- Lúc ta đi ra ngoài, các tiền bối trong Cổ Giới tộc đã dặn ta không được trêu trọc nhân vật thiên tài của Sở gia, xem ra các trưởng bối đã có tiên đoán trước.
Khi hai người trò chuyện thân hình cũng đồng thời lóe ra, qua một đoạn thời gian, bọn họ đã đi đến chỗ Lâm Phong, nhìn thấy thân ảnh Lâm Phong đứng kia, hai người hóa thành cuồng phong đi tới.
- Nhị sư huynh, Lang Tà, sao hai người lại đi cùng nhau.
Lâm Phong vừa thấy hai người liền gật gật đầu, đây là phân thân của hắn, còn bản tôn đang trong trận pháp tu luyện.
- Nếu vừa rồi không có Lang Tà cứu giúp, chỉ sợ ta đã gặp phải độc thủ của người khác, Lâm Phong, về sau đệ nên cẩn thận với Sở Xuân Thu.
Hầu Thanh Lâm nhắc nhở Lâm Phong, một khi Sở Xuân Thu dám cắn nuốt hắn, Lâm Phong cũng là mục tiêu của Sở Xuân Thu, chỉ cần có cơ hội thích hợp, Sở Xuân Thu sẽ xuống tay đối với Lâm Phong, trong Thánh Linh hoàng triều, hai người kiểm tra đo lường thiên phú thì Lâm Phong dành vị trí thứ nhất, Sở Xuân Thu thứ hai, từ đó có thể tưởng tượng được, người Sở Xuân Thu muốn nuốt nhất chính là Lâm Phong. Nghe Hầu Thanh Lâm nói xong trong mắt Lâm Phong bộc phát ra một đạo hàn mang loá mắt:
- Uh, vừa rồi ta mới gặp hắn, hắn muốn lấy Thôn Thiên Thánh Kinh cắn nuốt ta, nhưng Lang Tà đã cứu ta ra, chỉ sợ người này ủ mưu đã lâu, lần này bước vào thánh địa vừa đúng lúc ra tay với những nhân vật thiên tài khác.
Hầu Thanh Lâm gật đầu nói, Sở Xuân Thu là nhân vật rất nguy hiểm, hắn đương nhiên phải nhắc nhở Lâm Phong chú ý.
- Sở Xuân Thu!
Trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên một chút sát ý, hắn biết Sở Xuân Thu tu luyện Thôn Thiên Kinh cần lấy ý chí Vũ Hoàng để tu luyện, nên hắn cũng có cảm giác thiên phú Sở Xuân Thu không thể im lặng như thế, chẳng qua việc này không quan hệ đến Lâm Phong nên hắn cũng mặc kệ, nhưng mà Sở Xuân Thu đã dám ra tay với nhị sư huynh của hắn, chuyện đó và chuyện ra tay với hắn không có gì khác nhau.
- Đúng rồi, hắn có gặp được Mộng Tình không?
Hầu Thanh Lâm hỏi Lâm Phong, nếu Mộng Tình gặp phải Sở Xuân Thu, chuyện này không ổn chút nào.
- Ừm, nàng đã trong trận đạo rồi .
Lâm Phong chỉ vào vùng đất mê huyễn phía sau nói, lúc này Hầu Thanh Lâm mới yên tâm một chút. Đúng vào lúc này, phương xa có mấy người phóng về phía bên này, khi họ nhìn thấy Lâm Phong ánh mắt bộc phát ra từng đạo hàn quang, chuyện Lâm Phong đoạt được đầu lâu của Thánh Nhân trước khi Cuồng Ma trong vực sâu bạo phát, bọn họ sẽ không quên. Sau khi nhìn thấy Lâm Phong, mấy người kia vẫn chưa hành động thiếu suy nghĩ, rất nhanh, Lâm Phong nhìn thấy phương xa lại có vài đạo thân ảnh lóe lên, nhưng mà ánh mắt Lâm Phong lại bình tĩnh đến mức làm cho người khó có thể an tâm.
- Định làm như thế nào?
Lang Tà hỏi Lâm Phong.
- Sau khi bước vào di tích, thiên tài vô số nhưng ta chưa trải qua đại chiến, cùng các thiên tài tranh phong, tất nhiên sẽ phi thường thú vị.
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, Lang Tà liếc mắt nhìn Lâm Phong, thầm nghĩ tên này điên rồi, xem ra hắn muốn đối đầu với các thiên tài .
- Người của Yêu Hồn Học Viện.
Lang Tà nói nhỏ, Lâm Phong gật gật đầu.
- Lâm Phong, nghe nói ngươi lấy được đầu lâu của Thánh Nhân, ngươi là người do Thiên Tứ hoàng triều mời đến, còn không mau mang Thánh cốt giao ra cho ta, Thiên Tứ hoàng triều ta sẽ trao đổi công bằng với ngươi.
Thần hoàng tử dùng thanh âm lạnh băng nói với Lâm Phong.
- Ta được Thiên Tứ hoàng triều mời hộ tống các ngươi vào di tích, nhưng các ngươi cũng không nói đến việc tìm được vật gì cũng phải giao cho Thiên Tứ hoàng triều, Phiêu Tuyết công chúa cũng chưa bao giờ nói với ta như thế, còn Thần hoàng tử ngươi, nói như thế nào cũng không tới lượt.
- Lâm Phong, bây giờ chỉ có ta và những người này, có lẽ sau đây không lâu, sẽ có càng nhiều người đi tới đây hơn, khi đó, các thiên tài cũng không nói chuyện giống như ta đâu.
- Không cần Thần hoàng tử lo lắng cho ta.
Lâm Phong nói.
- Ngươi là người bước lên trên Thánh Đạo Đài ngồi lên Thánh Hoàng tọa của Thánh Linh hoàng triều, tương lai ngươi không chết sẽ trở thành Thánh Nhân, nếu bây giờ chết đi không khỏi quá mức đáng tiếc.
Giọng nói của Thần hoàng tử dần dần lạnh xuống.
- Thần hoàng tử, có thân phận cao quý, chớ để không cẩn thận bị chết trong di tích đấy.
Thần hoàng tử nghe được lời phàn bác sắc bén của Lâm Phong, đồng tử có sát ý lan tràn, lập tức nói:
- Ngày xưa Cuồng Ngưu dùng bảy thành lực lượng đã đánh bại ngươi, chẳng biết hôm nay ngươi có năng lực thừa nhận mấy thành lực lượng của hắn.
Thân ảnh Cuồng Ngưu chậm rãi xuất hiện, ánh mắt lãnh đạm nhìn vào hư không, nhìn Lâm Phong nói:
- Lâm Phong, ta thấy thực lực của ngươi có tiến bộ không nhỏ, hôm nay ta muốn nhìn xem thực lực của ngươi so với ngày trước như thế nào!
Bản tôn của Lâm Phong đi ra từ phía sương mù, hắn lập tức quan sát hạ không, nhàn nhạt nói:
- Ngươi cứ thử sẽ biết.
- Tốt!
Cuồng Ngưu đột nhiên hét lớn một tiếng, yêu khí bá đạo như gió lốc mà lên, một tiếng nổ bạo vang, Cuồng Ngưu giẫm lên đại địa, hạ không xuất hiện một khe hở đáng sợ, thân thể hắn bắn về phía trước, lực lượng không gì sánh kịp bộc phát, giống như có nghìn vạn yêu ngưu trên hư không điên cuồng chạy qua, tất cả đều bị giẫm đạp thành bụi bặm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT