Bởi vì bên trong vực sâu quá mức hắc ám, mà tất cả mọi người cùng chạy trốn, nên phát sinh ra một số va chạm.
Cũng may trên người Lâm Phong chứa đựng không ít không gian trận phù, nên hắn mới hữu kinh vô hiểm khi nhảy vào vực sâu, nhưng mà lúc này bàn tay khổng lồ kia cũng áp bách về phía hắn, làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông, trên người Lâm Phong đột nhiên nở rộ thao thiên kiếm uy, hóa thành một thanh kiếm đánh ra bên ngoài, trực tiếp xuyên thấu qua kẽ hở của bàn tay.
- Nguy hiểm thật.
Khi Lâm Phong đi qua kẽ hở, ma sát làm hắn cảm thấy trên người toàn mồ hôi.
- Rống.
. . Một đạo âm thanh đáng sợ đột nhiên chấn vang giữa vực sâu, khiến tâm thần tất cả mọi người run rẩy dữ dội, Ma Vương dưới vực sâu giống như đang phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, mấy gia hỏa này giống như hoàn toàn làm cho hắn tức giận.
- Oanh!
Một đạo âm thanh trầm trọng quanh quẩn trong đó, bàn tay khổng lồ lập tức thổi quét từ dưới vực sâu mà đến, lúc này Ma Vương không lưu tình nữa, mà bao vây cả vực sâu này lại, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta cảm thấy tim đập nhanh. Lâm Phong đã thấy được bầu trời, Sở Xuân Thu bên cạnh hắn cũng chạy như điên, bọn họ là những người dưới đáy vực, nhưng tốc độ của họ quá nhanh nên thoát trước mọi người một chút, nhưng giờ khắc này bọn họ cảm giác bàn tay tử thần phía sau vẫn đang đến gần. Sở Xuân Thu rít gào một tiếng, tinh thần ý chí phóng thích đến mực cực hạn, cả thân hình hắn bao phủ lên một tầng quang hoa khủng bố, thân thể xuyên qua hư không, giống như một mũi tên ánh sáng, tốc độ kia làm cho người ta theo không kịp. Trác Khanh cùng Vương Tiễn cũng sử dụng toàn bộ con bài chưa lật của mình, đây là nguy cơ sinh tử tồn vong nên họ không giấu diếm nữa, Lâm Phong dùng lực lượng mạnh nhất giẫm lên hư không, phù văn sáng lên, thân thể hắn bắn đi ra ngoài. Cùng lúc đó bàn tay khổng lồ kia cũng đánh tới vị trí của Lâm Phong, đất đá vỡ vụn lộ ra vực sâu, dưới bàn tay cự đại kia có rất nhiều đạo thân ảnh, trong mắt bọn họ lộ ra vẻ tuyệt vọng, Doanh Mạc của Doanh gia cũng bên trong đám người, hắn cho rằng thực lực của mình không yếu nên xâm nhập vào vực sâu, vì thế hắn mới có kết cục này.
- Ông!
Chỉ thấy bàn tay kia khép kín lại, khiến cho đám người bên ngoài cảm thấy trong lòng run sợ, thân thể vẫn chạy như điên trên mặt đất, không dám dừng lại, họ đã làm ma đầu trong vực sâu tức giận, còn ai dám ở lại chỗ này nữa. Lâm Phong không có nửa điểm lưu luyến, giống như một mũi tên giống hướng ra bên ngoài mà đi, ai biết tồn tại khủng bố bị khoá trong vực sâu sẽ phát điên như nào, loại tồn tại này hắn không có lực lượng đi chống cự, chỉ cần tên kia tập trung công kích, hắn chỉ có đường chết. Khi Lâm Phong lao ra ngoài, thân hình hắn lóe ra hạ xuống một đỉnh núi, đôi mắt nhìn lướt qua bầu trời chung quanh, đôi mắt sửng sờ nơi đây. Thay đổi, từ lúc hắn đi ra khỏi di tích, tất cả đều thay đổi, trong này không hề có một tòa thành nào, mà là một di tích chân chính, liếc mắt nhìn lại, chung quanh đều là hư không hủy diệt, đám mây phía chân trời giống như nhiễm máu, mặt trời chiếu rọi xuống mặt đất khiến màu sắc nó giống như màu máu, bên trong không gian tràn ngập cảm giác lạnh lẽo.
- Lâm Phong.
Xa xa có người hướng ánh mắt về phía Lâm Phong, ánh mắt này lạnh như băng, tất cả bọn họ đều bước về phía Lâm Phong mà đến.
- Giao Thánh cốt ra đây.
Một đạo âm thanh lạnh lẽo truyền ra, đồng tử người kia như băng hàn, một cỗ sát ý bao phủ Lâm Phong, thân thể bọn họ không ngừng đến gần hắn. Đúng lúc này, Lâm Phong nâng tay lên, trên người hắn xuất hiện từng cỗ thánh linh, rồi đột nhiên phía sau Lâm Phong giống như có từng chuôi cự kiếm hiện lên, ánh sáng chiều tà chiếu rọi lên thân kiếm, khiến nó tăng thêm vài phần sát khí.
- Tới lấy đi.
Lâm Phong đạm mạc nói ra một câu, thanh âm không có nửa điểm gợn sóng, hắn nhìn hai đạo thân ảnh đang lao đến giống như nhìn hai người chết, trong mắt không có nửa điểm tình cảm.
- Giết!
Một người trong đó đạp bước ra, quyền mang Phá Thiên, có được ánh sáng ngũ sắc, uy lực vô cùng, người còn lại nhảy vào hư không, thân thể hắn giống như hóa thành vầng mặt trời máu, từ Thiên Khung giết xuống, huyết quang khủng bố nuốt hết hư không, Lâm Phong cảm giác máu huyết của chính mình đang bị thiêu đốt. Cự kiếm sau lưng Lâm Phong giết ra ngoài, vị cường giả kia hừ lạnh một tiếng, vô thượng quyền mang ấn chứa lực lượng phá ngàn quân, hư không vang lên tiếng bạo liệt cuồn cuộn, quyền mang của hắn giống như lộ ra một cỗ uy áp huỷ diệt, cho dù đạo pháp công kích cũng phải phá vỡ, kiếm quang bị quyền mang đập nát, vẩy ra chung quanh. Nhưng mà đúng vào lúc này, kiếm quyết Lâm Phong mới huy động ra phía trước, không có cổ kiếm hoa mỹ phá không mà ra, không có khí thế cuồn cuộn, chùm tia sáng kia bình thường như ánh sáng chiều tà, nhưng mà khoảnh khắc nó bạo phát, so với mặt trời còn chói chang và xinh đẹp hơn. Thời điểm kiếm quang xé rách thân thể đối phương, thân hình Lâm Phong cũng bắt đầu động, đánh về phía tên còn lại, tiêu điều kiếm ý bao vây hắn bên trong, tất cả lực lượng của hắn đều bị tiêu diệt. Người kia chứng kiến Lâm Phong đánh chết một vị cường giả, lộ ra thần sắc ngưng trọng, bàn tay hắn run lên, Lâm Phong cảm thấy không chỉ máu huyết của mình bị thiêu đốt, mà ngay cả thần hồn cũng bị đốt lên, đồng thời hắn cũng thấy thân thể đối phương chèn ép về phía mình, một đầu hỏa long rít gào đánh về phía Lâm Phong. Lâm Phong đánh ra một quyền, không gian phía trước mở ra một thông đạo màu vàng, hắn chậm rãi bước ra, đi qua từ hỏa long, vọt tới trước người đối phương. Hư vô kiếm ý giảo sát, Lâm Phong đồng thời oanh ra năm tôn minh vương thánh linh, trong khoảnh khắc năm tôn minh vương hiển hóa mà sinh, lao thẳng vào trong đầu đối phương, người nọ chỉ cảm thấy năm đại Minh Vương bao vây thân thể hắn, khiến hắn không có đường trốn. Trong khoảnh khắc tâm thần hắn thất thủ, một đạo đoạt thiên kiếm ý buông xuống, khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt.
- Tịch diệt!
Người này mạnh mẽ vẫy tay một cái, nhưng mà hắn lại nhìn thấy Lâm Phong giống như không có để ý, vẫn tiếp tục hướng về phía trước bước đi, cỗ kiếm ý kinh khủng kia ngưng mà không phát. Ánh sáng đẹp đẽ làm cho người ta mất đi sự thanh minh, lúc kiếm của Lâm Phong bổ đi ra ngoài, khoảng cách của hai người đã không còn xa nữa, một kiếm này giống như bạo phát trong nháy mắt, hỏa diễm bị bổ ra làm đôi, mi tâm đối phương nhiều ra một vết kiếm, kéo dài xuống dưới. Lâm Phong giẫm chân tại chỗ mà ra, điểm lên đầu hắn một cái, trong khoảnh khắc thân thể hắn nổ tung, Lâm Phong tiếp tục đi về phía trước, bình thản giống như vừa gạt bỏ trướng ngại vật trên đường mà thôi. Xa xa có người chứng kiến một màn này cảm thấy trong lòng kinh sợ, bọn họ không đối mặt trực tiếp với Lâm Phong, nên không thể cảm nhận được uy lực của công kích hắn phát động, nhưng mà bọn họ lại thấy được một kiếm tất sát kia, uy lực của nó thực sự có chút đáng sợ, nhân vật thiên tài cũng bị một kiếm bổ ra. Cuồng phong thổi qua, Lâm Phong tiếp tục chạy về phía xa, sau khi ngưng tụ thánh linh, Lâm Phong đã có thể dung hợp kiếm thuật, phát huy ra lực lượng sát phạt đáng sợ, nhưng mà hắn vẫn chưa ảo tưởng đến mức cho rằng mình có thể ứng phó được tất cả các nhân vật Vũ Hoàng tuyệt đỉnh liên thủ công kích, nếu như bị người ta bao vây tiễu trừ, hắn sẽ gặp rắc rối. Lâm Phong đi về phía trước, rời khỏi phiến không gian này, đường đi phía trước giống như vĩnh viễn không có điểm cuối, mây tía nhiễm máu đập vào mặt hắn mãi mãi không ngừng Phi hành một hồi lâu, Lâm Phong cũng đi đến trước một tòa sơn mạch, hắn nhìn thoáng qua phiến sơn mạch này một lát rồi bắt đầu khắc trận đạo, đồng thời thông báo cho đám người Mộng Tình biết tình hình của hắn, sau đó lưu lại một đạo phân thân rồi bản thể bắt đầu tu luyện bên trong trận đạo. Lâm Phong vẫn chưa tế xuất đầu lâu Thánh Nhân ra, đầu lâu kia ẩn chứa kiếm ý quá mức cường đại, hắn cảm giác mình chưa thể khống chế nó được, nên tạm thời ngưng luyện ra vài tôn thánh linh thì hơn. Lâm Phong khoanh chân mà ngồi giống như quên đi mình đang ở chỗ nào, tiến nhập vào trạng thái vong ngã, hắn muốn quan sát lực lượng nguyền rủa, đồng thời lấy Thiên Diễn Thánh Kinh ra diễn hóa, mang lực lượng nguyền rủa cùng lực lượng Bất Động Minh Vương tạo thành một tôn thánh linh, đồng thời gia nhập ma ý vào trong đó, sau khi thử qua rất nhiều lần, Lâm Phong bắt đầu tế luyện thánh linh mới, cuối cùng hắn cũng tạo ra một tôn chú pháp thánh linh. Sau khi thành công Lâm Phong vẫn không có chấm dứt tu luyện, mà ngược lại hắn bắt đầu quan sát cửu u thánh linh. Sau khi nhìn thấy hắc ám Ma Vương trong vực sâu, Lâm Phong cảm giác được bí cảnh trong thánh địa này còn kinh khủng hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều, hắc ám Ma Vương bị xiềng xích trong vực sâu khóa lại, giống như có ai đó dùng đại thần thông nhốt hắn ở đó? Còn hắc ám Ma Vương có cấp bậc gì? Lúc này, đám người Mộng Tình và Hầu Thanh Lâm bởi vì né tránh Ma Vương trong vực sâu mà phân tán mất, sau khi nghe được Lâm Phong truyền âm bọn họ nhanh chóng hướng đến chỗ hắn. Hầu Thanh Lâm di chuyển một mình, phương hướng bên trái hắn, cũng có một đạo thân ảnh, người này mặc một kiện trường bào màu xanh lam, ánh mắt nhìn qua Hầu Thanh Lâm hiện lên một đạo ánh sáng yêu dị.
- Ông!
Người mặc trường màu xanh lam giẫm lên đại địa, lao thẳng tới chỗ Hầu Thanh Lâm, trong khoảnh khắc uy áp khủng bố buông xuống, thần sắc Hầu Thanh Lâm trở nên cứng đờ.
- Sở Xuân Thu.
Hầu Thanh Lâm cảm giác được một cỗ nguy cơ đáng sợ buông xuống, trên người Sở Xuân Thu bạo phát ra khí chất làm cho người ta sợ hãi, nhất là đôi mắt kia của hắn, giống như muốn cắn nuốt hắn vậy. Thân hình Hầu Thanh Lâm đột nhiên bạo lui, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm, trực tiếp chém giết ra luân hồi kiếm pháp, ánh sáng luân hồi hóa thành lốc xoáy đánh về phía Sở Xuân Thu, Hầu Thanh Lâm không có ý ham chiến, hắn biết thực lực hiện tại của mình còn có chênh lệch với Sở Xuân Thu. Một tiếng rống yêu dị truyền ra, Sở Xuân Thu dùng một quyền đánh nát luân hồi, tinh thần ý chí điên cuồng bạo phát ra, tốc độ của hắn đột nhiên bạo tăng.
- Không đi được đâu!
Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng Sở Xuân Thu phun ra, chỉ thấy hắn bước đi thong thả trong hư không, nhưng mỗi một bước giống như xuyên qua không gian, loại khí thế vương giả này làm cho người ta run sợ.
- Diện mạo thật của Sở Xuân Thu đây sao?
! Hầu Thanh Lâm vẫn tiếp tục lui lại, Sở Xuân Thu tu luyện Thôn Thiên Thánh Kinh, cắn nuốt tinh thần ý chí người khác cho mình sở dụng, mặc dù hắn có thiên phú tuyệt luân nhưng cho đến bây giờ vẫn rất điệu thấp, làm người khiêm tốn, thẳng đến khi vấn đạo Hoàng Bảng, hắn mới lần đầu tiên lộ ra phong mang, còn hôm nay không phải phong mang nữa, mà là răng nanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT