- Ta nuốt trôi hay không cũng không quan hệ đến ngươi, một khi Thánh cốt nằm trong tay ta, ta sẽ không nhả ra ngoài.


Lâm Phong cầm kiếm quyết, thanh âm lạnh lùng, trong hư không có kiếm ý hội tụ thành gió lốc, mặc dù đám người Sở Xuân Thu đuổi tới nhưng bọn họ vẫn không dám lộn xộn, cỗ kiếm ý này rất mạnh, nếu như chém ra, chắc chắn có uy lực đáng sợ.


- Lâm Phong, nếu như chúng ta liên thủ đối phó ngươi, ngươi cho rằng mình có đường sống?


Trác Khanh nói ra một câu lạnh như băng:


- Bên trong Thánh Linh hoàng triều qua kiểm tra đo lường thì người là người có thiên phú mạnh nhất, đừng để bị chết trong này, ngươi đã có tư chất của Thánh Nhân, không cần để ý đến Thánh cốt nữa.



- Thật có lỗi, ta rất để ý đấy.


Lâm Phong nhàn nhạt nói, cước bộ lập tức lui về phía sau, thân thể chậm rãi hạ xuống, hướng về phía vực sâu mà đi. Một màn này khiến cho đồng tử đám người Sở Xuân Thu khẽ ngưng lại, thần niệm tràn ra đánh về phía Lâm Phong, nhưng thân thể Lâm Phong đã thật sự trầm xuống, khi bọn họ đi vào vực sâu, chỉ nhìn thấy phía dưới là một mảnh hắc ám, không thể nhìn thấy thân thể Lâm Phong đâu. Võ giả có thể nhìn thấy mọi vật trong đêm tối, những người đạt tới cảnh giới như bọn họ thì càng không để ý đến đêm tối, màn đêm không ảnh hưởng tới tầm mắt của bọn họ chút nào, nhưng bóng tối trong vực sâu hắc ám này, không phải đêm tối bình thường. Thần sắc bọn họ cũng lộ ra một chút giãy dụa, vực sâu như vậy mà đi xuống thì rất nguy hiểm, nếu Lâm Phong mai phục đâu đó rồi đột nhiên hạ sát thủ với họ thì đó tuyệt đối là một kích trí mệnh, mặc dù bọn họ không cho rằng Lâm Phong có chiến lực cường đại, nhưng không thể khinh thường hắn, nhất là cỗ kiếm ý kia, nếu như hắn đột nhiên hạ sát thủ, đó tuyệt đối là một đòn khủng bố.


- Lâm Phong cướp đoạt Thánh cốt trước mặt chúng ta, làm sao có thể để cho hắn chạy thoát?


Những người phía sau liên tục chạy tới, bọn họ lập tức nhìn xuống vực sâu, từng đạo thân ảnh bay xuống, thần niệm cường đại đồng thời tràn ra, cẩn thận đề phòng nguy cơ buông xuống. Lâm Phong ẩn mình vào trong bóng đêm, không ngờ vực sâu này giống như không thấy đáy, hắn không biết mình đã đi xuống bao lâu mà không cảm giác được mặt đất, ánh mắt của hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trong một khoảng cách gần, mọi thứ đều mơ hồ, trên đường đi xuống cảnh vật vẫn chỉ là một mảnh tối đen, xung quanh lộ ra một cỗ khí tức âm trầm. Phiêu Tuyết công chúa và Mộng Tình cũng đi tới vực sâu, thần sắc hai người khẽ ngưng lại, sau đó nhảy xuống vực sâu. Từng luồng hỏa diễm bắn xuống vực sâu, có người cố ý bắn ra hoả diễm để chiếu sáng, nhưng mà khi hỏa diễm rơi xuống liền tắt ngấm, mọi người vẫn không thể nhìn thấy đáy vực sâu. Qua thật lâu, Lâm Phong cũng rơi mặt xuống đất, hắn nhìn thoáng qua khung cảnh dưới chân, dưới chân hắn có một chữ viết vô cùng to lớn, hình như ở đây còn có xiềng xích mang hư không khoá lại, xiềng xích đều là hắc ám, giống như hoá thạch màu đen vậy.


- Đây là thứ gì, ổ khóa này phong ấn tồn tại dạng gì mới xuất hiện trong này.


Lâm Phong thì thào nói nhỏ, hơi thở cổ lão ở đây không biết đã có bao nhiêu năm lịch sử. Lâm Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời, nơi đây vẫn có thanh âm rất nhỏ truyền đến, có thể thấy được phía sau vẫn có người truy kích, điều này làm cho thần sắc hắn trở nên vô cùng lạnh lẽo, trên người hắn xuất hiện một luồng sát ý cường đại, kiếm đạo Thánh linh tái hiện, chỉ thấy trên người hắn giống như xuất hiện vô số cổ kiếm, tùy thời chém ra công kích khủng bố. Một đạo ánh sáng chói loá lọt vào trong mắt Lâm Phong, Vương Tiễn là người đầu tiên đuổi theo, bóng đêm hắc ám khiến bọn họ trở thành người mù, Lâm Phong cũng chỉ có thể nhìn thấy những vật ở khoảng cách gần.


- Ông!


Kiếm ý khủng bố đột nhiên bắn thẳng lên tận trời, thần sắc Vương Tiễn ngưng lại, bàn tay oanh kích vào trong hư không, một thanh cự kiếm vô cùng khổng lồ chém xuống đáy vực, tiếng răng rắc truyền ra, lợi kiếm bị trảm thành phấn vụn, nhưng Vương Tiễn đã kịp cầm thần thuẫn chống cự, tiếng oanh ca cuồn cuộn truyền ra, thần thuẫn cũng xuất hiện vết rạn, rồi đột nhiên vỡ vụn. Sát khí khủng bố bao phủ thân thể hắn lại, khiến hoàng giáp trên người hắn càng thêm sáng chói, trường mâu trong tay hắn đột nhiên phá không giết ra, cắt qua thiên địa, lộ ra uy áp khủng bố. Vô số Tử Vong Kiếm bắn ra, cước bộ Vương Tiễn tiếp tục đi xuống, thần thái cực kỳ bình tĩnh, dưới chân hắn xuất hiện một vòng tròn cự đại, chống cự lại công kích có tính ăn mòn, trong tay phải của hắn lại xuất hiện một thanh đại đao màu bạc khủng bố, hắn trực tiếp chém ra một đạo, hắn không nhìn thấy Lâm Phong nên chỉ có thể công kích nhờ vào cảm giác.


- Oanh long!


Tiếng vang nặng nề truyền ra, Vương Tiễn biết hắn không đánh trúng đối thủ, Lâm Phong cũng không có va chạm với công kích của hắn. Trên bầu trời lại có người hạ xuống, Lâm Phong cười lạnh một tiếng, rồi đột nhiên oanh ra một đạo chưởng lực, lao thẳng tới phương hướng có tiếng gió truyền đến, trong bóng đêm vang lên một tiếng hừ lạnh.


- Cẩn thận hắn ám toán, hắn ở dưới mặt đất.


Giọng nói của Vương Tiễn truyền ra, thân thể những người phía trên chậm rãi hạ xuống, một cổ gió lốc hủy diệt ép xuống dưới, chứng tỏ Trác Khanh cũng đến. Tiếng gió gài thét không ngừng, ngày có càng nhiều cường giả hạ xuống đáy vực, nhưng mà đúng vào lúc này, Lâm Phong cảm thấy xiềng xích trên bầu trời khẽ hạ xuống, hắn không khỏi hướng về phía xiềng xích nhìn lại.


- Rầm!


Tiếng xiềng xích va chạm lại vang lên lần nữa, trong vực sâu yên tĩnh ngoại trừ tiếng gió ra thì còn có tiếng động do phong ấn, mà tần suất của nó ngày càng lợi hại, sau cùng tiếng rầm rập vang lên không ngừng, xiềng xích cũng không ngừng rung động, toàn bộ đại địa giống như cũng chấn động theo.


- Sao lại thế này?


Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, hắn cảm thấy đại địa dưới chân mình rung động, thân thể hắn trở nên mất thăng bằng, mặt đất trong vực sâu từ từ trồi lên, tiếng răng rắc vang ra, xiềng xích khổng lồ kia giống như đang rạn nứt, cự thạch không ngừng rơi xuống. Người trong vực sâu cũng phát hiện ra chỗ dị thường, ánh mắt bọn họ ngưng lại, tiếng oanh long không ngừng truyền ra, cự thạch rơi xuống vực sâu, một cỗ khí tức đến từ thời viễn cổ đột nhiên buông xuống, khi hoá thạch hoàn toàn rạn nứt, Lâm Phong nhìn thấy thân thể một người khổng lồ chậm rãi hiện lên, thì ra xiềng xích hắc ám đang khóa hắn lại. Những người đứng trên vực sâu nhìn thấy phía dưới có một đôi yêu nhãn, đó là đôi mắt mà đêm tối cũng không thể che dấu, trong bóng tối, ánh mắt này so với gió lốc màu vàng còn sáng chói hơn, không có gì có thể so sánh cùng ánh mắt này, cặp mắt kia chiếu rọi khắp nơi, tất cả mọi người đều cảm thấy cơ thể trở nên lạnh lẽo.


- Quái vật, vực sâu này có quái vật.


. . Tâm thần bọn họ khẽ run rẩy, chỉ thấy thân thể Vương Tiễn và Sở Xuân Thu bay vọt lên trời trong nháy mắt, họ muốn rời xa nơi này. Trong hư không có gió lốc màu vàng hội tụ, hóa thành từng luồng ánh sáng, Lâm Phong đang khắc trận đạo, thân thể hắn cũng đồng thời bay lên trời.


- Vù.


. . Trong miệng người khổng lồ kia phun ra một luồng khí, trong khoảnh khắc một cây hắc ám trường mâu bắn về phía vòm trời, toả ra ánh sáng vô cùng loá mắt, một đạo tiếng vang truyền ra, chỉ thấy thân ảnh một vị cường giả bị hắc mâu xuyên thủng, cả thân hình hắn bị hắc ám nuốt hết. Những người bên cạnh điên cuồng tránh ra, bọn họ cũng cảm giác được một cỗ uy áp không thể chống cự.


- Trốn.


Kiếm Manh giống như cảm giác được gì đó, một đạo công kích trực tiếp nổ tung tại chỗ hắn, lấy hắn làm trung tâm đám người Phiêu Tuyết công chúa bên cạnh cũng bị đánh bay, một đạo tiếng vang xuyên thấu truyền ra, phía sau bọn họ có một người bị xuyên thấu, ánh mắt vẫn còn nét hoảng sợ, chết không nhắm mắt. Dưới đáy vực sâu, Lâm Phong mạnh mẽ bước ra một bước, ánh sáng màu vàng kim toả ra, tay hắn bóp vỡ phù ấn, thân thể hắn lóe ra vài lần, trong hư không hiện lên vào đạo ánh sáng bắn lên trời, gia hoả bên cạnh hắn lúc nãy, cảm thấy một luồng cảm giác rung động đến từ linh hồn.


- Rầm rầm!


Quái vật kia nhìn thấy Lâm Phong chạy trốn thi đưa tay ra, nhưng lại phát hiện tay bị xiềng xích khóa lại, khoé miệng của hắn lại mở ra lần nữa, một đạo âm thanh vang lên trong óc mọi người, âm thanh này truyền vào tai họ giống như một tiếng rít gào kinh thiên, cả vực sâu sụp đổ, giờ khắc này tất cả mọi người đều cảm thấy thần hồn bị băng liệt, máu tươi trào ra, có người vì không thể thừa nhận được một tiếng rống này mà thần hồn trực tiếp tan vỡ mà chết.


- Tồn tại gì vậy?


Lâm Phong liên tục hộc ra vài ngụm máu tươi, huyết mạch trên người không ngừng chấn động, cảm giác thần hồn cũng bị xé rách, cảnh cường Thánh Đế cũng không có loại uy nghiêm này, Thập Tuyệt Lão Tiên mới có khả năng đạt đến loại uy áp bực này, nhưng hắn vẫn chưa đối mặt với uy áp của Thập Tuyệt Lão Tiên, bởi vậy Lâm Phong không biết lão mạnh như thế nào.


- Viễn cổ Thánh Nhân, chẳng lẽ họ còn sống sao?


Trong lòng Lâm Phong kịch liệt run rẩy, không chỉ có hắn mà Sở Xuân Thu cũng cảm thấy kinh hãi trong lòng, quái vật kia là gì vậy ? Võ tu nhân loại? Nếu tồn tại ở đây thực sự là nhân vật như vậy thì ai có khả năng nhốt hắn trong này? Rốt cuộc vực sâu cùng với xiềng xích có bao nhiêu đáng sợ, làm sao có thể nhốt một vị tuyệt thế yêu ma dưới đáy vực. Đám người trong vực sâu trở nên hỗn loạn không chịu nổi, tất cả mọi người đều điên cuồng bay lên bầu trời, không có ai để ý đến người bên cạnh nữa. Chỉ thấy lúc này lối ra đột nhiên xuất hiện một tôn ma ảnh đen ngòm, tôn ma ảnh này giống như tồn tại bá cổ tuyệt, cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào bọn họ khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng. Tôn ma ảnh này biến ảo thành một chưởng ấn cự đại, từ trên Thiên Khung ép xuống hạ không, tiếng oanh long khủng bố truyền ra, vực sâu hỗn loạn càng lúc càng trở nên rung chuyển, rất nhiều người bị chưởng ấn đánh trúng, thân thể rơi xuống vực sâu. Trốn, giờ phút này trong đầu tất cả mọi chỉ có một ý niệm là trốn, thậm chí bọn họ còn tạm thời quên đi suy nghĩ trong vực sâu là quái vật gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play