Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2018 - Tranh đoạt thánh cốt


...

trướctiếp


- Đông!


Mỗi một bước Vương Tiễn bước ra, đều có một cỗ lực lượng vô cùng trầm trọng chấn động thiên địa, khoảng cách giữa kim bát và đầu lâu Thánh Nhân ngày càng gần.


- Đi!


Vương Tiễn quát lớn một tiếng, kim bát đánh xuống đầu lâu, bao phủ đầu lâu kia bên trong, giờ khắc này kiếm ý khủng bố tràn ngập, giống như muốn xuyên thủng người đến, mọi người đều có thể cảm nhận được cỗ kiếm ý cường đại, kim bát giống như bị đâm thủng, nhưng nó vẫn cố gắng bao bọc đầu lâu vào bên trong. Kim bát bay về phía Vương Tiễn, tựu giờ khắc này, hơi thở khủng bố điên cuồng phóng thích, những nhân vật yêu nghiệt kia làm sao để Vương Tiễn lấy đầu lâu đi được. Trác Khanh bước ra từng bước, hư không hiện lên gió lốc màu vàng, như có từng cỗ kim thân pháp vương xuất hiện bên trong, bọn họ cầm pháp khí trong tay, oanh ra quầng sáng khủng bố, một tiếng oanh long bạo vang, kim bát trước người Vương Tiễn vỡ ra, kiếm ý cường đại tràn ngập, khiến hắn cảm thấy được một cỗ nguy cơ kinh khủng, tay hắn tạo thành lá chắn giơ lên, thân thể khẽ lui về phía sau, đồng thời quát lên một tiếng, trường mâu đánh về phía Trác Khanh, hư không xuất hiện một cây trường mâu màu vàng vô cùng đáng sợ, xuyên thấu hư không, bắn giết Trác Khanh. Chỉ nghe Trác Khanh hừ lạnh một tiếng, toàn bộ gió lốc màu vàng triển áp xuống, trường mâu bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản, lập tức bạo liệt, hư không nổi lên một trận gió lốc đáng sợ.


- Có người từng nói Vương Tiễn và Trác Khanh có thực lực tương đương, tỷ lệ chiến thắng đối phương của hai người năm năm, hai người này chỉ giao phong trong thời gian ngắn nhưng công kích đều cực kỳ đáng sợ, nếu như chân chính va chạm, chẳng biết ai mạnh ai yếu.


Trong lúc hai người tranh phong, Cổ Dao Thánh Nữ bước ra ngoài, không gian vặn vẹo, chỉ thấy bàn tay nàng run lên, không gian vặn vẹo bay thẳng đến chỗ đầu lâu mà đi, bao phủ đầu lâu trong không gian, nàng lập tức lôi kéo nó về phía mình. Sở Xuân Thu nhìn thấy một màn này, cước bộ cũng bước ra, đầu lâu này rất có khả năng là xương đầu của cổ Thánh Nhân, tuyệt đối là vật đại bổ, hắn làm sao có thể buông tha, sở dĩ hắn bước vào trong thánh địa bí cảnh, một vì các thiên tài, hai vì bảo vật Thánh Nhân, chỉ cần có ý chí viễn cổ Thánh Nhân lưu lại, hắn đều muốn cắn nuốt, hắn muốn tất cả đều trở thành của hắn. Chỉ thấy Sở Xuân Thu trảo một cái, lực lượng thôn thiên hung mãnh tràn ra, bao phủ hư không vặn vẹo vào bên trong, Cổ Dao Thánh Nữ hừ lạnh một tiếng, hai tay ngưng ấn, không gian thác loạn nhất thời hóa thành gió lốc, giằng co với lực lượng thôn thiên, khiến cho đầu lâu dừng lại giữa hai người. Lúc này, thân thể Trác Khanh đạp ra ngoài, không ngờ hắn trực tiếp vươn tay ra bắt lấy đầu lâu, cả thân hình hắn khoác lên một tầng kim giáp, nhìn hắn giống như một vị thần tướng cổ lão, toàn thân được bảo vệ rất kín đáo, chỉ có cặp mắt lộ bên ngoài, dù sao đầu lâu kia cũng cực kỳ nguy hiểm, hắn không thể không cẩn thận.


- Hưu.


. . Một đạo âm thanh đáng sợ truyền ra, trường mâu trong tay Vương Tiễn trực tiếp bắn về phía Trác Khanh, tất cả lực lượng đều bao phủ lên đầu lâu Thánh Nhân.


- Xuy, xuy.


. . Từng đạo tiếng vang rất nhỏ truyền ra, đầu lâu giống như đang nổi giận, vô hình kiếm ý xé rách quầng sáng, phá nát lực lượng thôn thiên, mạnh mẽ bạo phát ra ngoài, vọt tới hư không, cỗ kiếm ý đáng sợ kia điên cuồng càn quét bốn người.


- Đầu lâu Thánh Nhân giống như có được linh tính, tứ đại cường giả liên thủ đoạt của, ngược lại kích phát ra kiếm ý bên trong nó.


Sở Xuân Thu nổi giận gầm lên một tiếng, mi tâm tràn ra ý chí đáng sợ, không ngờ hắn trực tiếp cắn nuốt luồng ý chí kiếm đạo kia vào trong, khiến những người chứng kiến một màn này trong lòng khẽ run rẩy, gia hoả này quá điên cuồng, lực lượng thôn thiên quả thực quá khủng bố. Trác Khanh có kim giáp, Vương Tiễn có thần thuẫn, Cổ Dao Thánh Nữ nắm giữ hư không, nên kiếm kia ý không thể giết được bọn họ, nhưng đầu lâu kia vẫn không ngừng bay trong hư không, đúng lúc này, từng đạo thanh quang đột nhiên tràn ngập trong hư không, bao vây đầu lâu kia lại. Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này làm cho mọi người thất thần, đầu lâu theo ánh sáng xanh biến mất cũng trực tiếp tiêu thất theo.


- Là ai?


Một đạo tiếng quát lớn truyền ra, ánh mắt của đám đông nhìn về phía ánh sáng xanh biến mất, nhìn thấy Lang Tà chạy như điên.


- Giới Vương Thể, Lang Tà.


Đồng tử mọi người khẽ co rút lại, là hắn, cũng chỉ có lực lượng giới diện mới có được chủng thần thông này.


- Đuổi!


Từng đạo thân ảnh xẹt qua hư không, chạy thẳng về phía Lang Tà mà đi, sắc mặt đám người Vương Tiễn trở nên phi thường khó coi, lúc bọn họ tranh phong không ngờ người khác lại đến cướp đầu lâu Thánh Nhân đi.


- Các ngươi ở cùng một chỗ không nên loạn đi, phiến di tích rất này nguy hiểm.


Lâm Phong nhìn Phiêu Tuyết công chúa mở miệng nói. Phiêu Tuyết công chúa nhìn thấy ánh mắt Lâm Phong trong lòng khẽ run lên, trong lời nói của gia hoả này có một cỗ khí thế bá đạo khiến người ta không thể kháng cự, nàng đương nhiên biết trong này nguy hiểm, nhưng đó là đầu lâu Thánh Nhân, có ai không muốn lấy chứ, chẳng qua nàng cũng hiểu được lấy được nó chưa chắc là phúc.


- Tốt, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.


Phiêu Tuyết công chúa gật đầu nói.


- Chờ ta.


Lâm Phong nói với Mộng Tình và Hầu Thanh Lâm một câu, rồi lập tức hoá thành một trận gió bay đi, trước người hắn đột nhiên xuất hiện vài tôn thánh linh, không ngờ vài tôn thánh linh này lại dung hợp cùng một chỗ, hóa thành một thanh cự kiếm khủng bố xuất hiện dưới chân hắn, Lâm Phong giẫm chân lên kiếm, tốc độ đột nhiên bạo tăng, cự kiếm cắn nuốt lực lượng trong thiên địa. Lang Tà đoạt được đầu lâu Thánh Nhân liền chạy trốn như điên, nhưng mà phía sau không ngừng có uy áp khủng bố buông xuống, khiến cho hắn cảm giác được một cỗ áp lực trầm trọng, đầu lâu này quả nhiên phỏng tay.


- Đứng lại.


Một tiếng quát làm chấn động thần hồn hắn, chỉ thấy Vương Tiễn phía sau duỗi tay ra xẹt qua hư không, một thanh lợi kiếm khủng bố bắn thẳng vào sống lưng Lang Tà. Trên người Lang Tà xuất hiện thao thiên giới quang, khi lợi kiếm đánh tới, hư không quanh người hắn trở nên vặn vẹo, hắn nhảy vào trong giới quang biến mất không thấy, không biết đi đường nào, Lang Tà giống như đi vào không gian của mình.


- Giới lực.


Đồng tử Vương Tiễn tràn ngập sát ý, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hư không đột nhiên xuất hiện một thanh trường mâu vô cùng khủng bố, bắn thẳng về phía Lang Tà tru sát hắn, không gian phát ra âm thanh xèo xèo. Sở Xuân Thu cũng đồng dạng truy kích mà đến, phía sau hắn có ý chí cổ vương bộc phát ra, mặc dù hắn cách Lang Tà rất xa, nhưng mà giờ khắc này Lang Tà lại cảm nhận được một loại lực lượng ý chí khủng bố, giống như muốn phá hủy hắn vậy, bên trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều vương giả, muốn lau sạch thần hồn của hắn. Đầu Lang Tà đau như búa bổ, từng đợt ý chí bao phủ thần hồn hắn, phía sau có nguy cơ khủng bố buông xuống, khiến cho Lang Tà cảm thấy buồn bực, xem ra hắn không nuốt được rồi. Chỉ thấy Lang Tà duỗi tay ra, trên người hắn lại xuất hiện thao thiên giới quang, thân thể hắn như gió lốc mà lên, công kích vô tận bắn lên giới quang, nhưng toàn bộ công kích đều biến mất không thấy, trong tay Lang Tà xuất hiện luồng giới quang bao vây đầu lâu Thánh Nhân, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, hắn chỉ có thể tạm thời buông tha nó.


- Lang Tà!


Một tiếng hét lớn từ phía sau truyền đến, Lang Tà quay người lại nhìn, chỉ thấy Lâm Phong ngự kiếm phía sau mà đến, tốc độ nhanh như một tia chớp.


- Bắt lấy!


Giới quang bao bọc xương đầu Thánh Nhân bay về phía Lâm Phong, kiếm quang gào thét, bàn tay Lâm Phong lộ ra, từng đợt từng đợt hơi thở kỳ diệu bao phủ giới quang, giới quang bao phủ xương đầu Thánh Nhân lập tức biến mất không thấy.


- Lâm Phong.


Đám người Sở Xuân Thu chuyển mắt nhìn về phía Lâm Phong, sát ý cường đại bạo phát ra, bọn họ trực tiếp buông tha Lang Tà, truy kích về phía Lâm Phong qua, trên người Lang Tà đã không có đầu lâu Thánh Nhân nữa, hắn đã trở lên vô nghĩa.


- Không biết gia hoả này có thể nuốt được đầu lâu Thánh Nhân kia không.


Lang Tà nhìn thấy bóng dáng Lâm Phong đi xa, trong lòng có chút buồn bực, vẫn do thực lực hắn không đủ cường đại, nếu hắn đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh, khai sáng chư Thiên giới, ai có thể đuổi giết được hắn, hiện tại hắn cần hảo hảo đề thăng thực lực, Sở Xuân Thu từng trong Vọng Thiên Cổ Đô với hắn, hôm nay đã trở nên phi thường đáng sợ, vừa rồi ý chí cổ vương giết về phía hắn khiến hắn cảm thấy cực kỳ rung động. Lâm Phong dùng thánh linh kiếm phi hành, nên tốc độ cực kỳ đáng sợ, nhưng mà mấy người phía sau hắn vẫn đuổi theo không bỏ, Sở Xuân Thu chợt quát lên một tiếng, tinh thần ý chí lại lần nữa đề thăng, hơi thở bao vây hắn càng thêm đáng sợ, mỗi khi hắn bước ra một bước thân thể hắn giống như xuyên qua không gian, bàn tay Vương Tiễn liên tục chụp xuống mặt đất, dưới chân hắn xuất hiện một loạt lợi kiếm, mỗi lần hắn đạp lên một thanh lợi kiếm, thanh kiếm kia giống như mang đến cho hắn một cỗ lực lượng truyền vào chân, khiến tốc độ hắn càng lúc càng nhanh. Tốc độ Cổ Dao Thánh Nữ cũng rất khủng bố, mỗi khi nàng bước ra thân thể giống như hoà vào hư không, phiêu hốt như tiên nữ, Kim Cương Bất Diệt Vương Thể Trác Khanh lại là người chậm nhất. Ngoại trừ mấy người nhanh nhất ra, phía sau còn có rất nhiều người bắt đầu tế xuất ra một chút Đế binh có thể gia tăng tốc độ để đuổi theo, bọn họ đều là nhân vật thiên tài, đối kháng không nghĩ tới mượn dùng Đế binh vì đó là những con bài chưa lật nhưng hiện tại truy kích Lâm Phong lại theo không kịp hắn, họ đã bất chấp tất cả.


- Mấy gia hỏa này cũng thật nhanh.


Lâm Phong chạy như điên, đầu lâu Thánh Nhân đã tới tay thì hắn đương nhiên không muốn giao nó ra giống như Lang Tà, một lát sau mọi người đã đi sâu vào trong sơn cốc phía trước, khi thân thể Lâm Phong quay lại, từng cỗ thánh linh hiện ra trước người hắn, tay Lâm Phong cầm kiếm, kiếm ý khủng bố điên cuồng tràn ngập ra trước người hắn, trước người giống như xuất hiện hơn mười chuôi cự linh kiếm, phun ra nuốt vào thao thiên kiếm uy. Thân thể Sở Xuân Thu và Vương Tiễn đột nhiên ngừng lại, Cổ Dao Thánh Nữ cũng bước chậm đến, ánh mắt nhìn Lâm Phong, thần sắc trở nên lạnh lẽo.


- Lâm Phong, ngươi cũng là người do Thiên Tứ hoàng triều mời đến, ta và ngươi nên liên thủ với nhau mới đúng, đầu lâu kia ngươi không nuốt trôi đâu, giao cho ta đi.


Vương Tiễn mở miệng nói với Lâm Phong, thần sắc sắc bén như binh khí, nhưng mà trong đôi mắt Lâm Phong lại hiện lên nụ cười lạnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp