- Đi, chúng ta vào thành, thế giới cổ lão này đã lấy di tích cổ do chư Thánh tạo thành trung tâm, kiến tạo lên từng tòa thành, có thể nói, ngoại trừ một số di tích cổ còn chưa khai quật bên ngoài thì các di tích cổ còn lại đều trong tòa thành này, nó được một số sinh linh cường đại bảo vệ .
Phiêu Tuyết công chúa lại nói với đám người Lâm Phong, thân hình mọi người bay nhanh về hướng tòa thành.
- Chiến tranh của chư Thánh ngày xưa để lại không ít di tích, nói như vậy, thế giới này không thiếu những toà thành trì tương tự.
Lâm Phong nói một tiếng.
- Đúng vậy, không hề thiếu, mỗi một tòa thành đều có sinh linh lợi hại chiếm cứ, làm vương trong đó.
- Vì sao những sinh linh kia không đi ra ngoài?
Lâm Phong hỏi.
- Bọn chúng không ra được, nhân loại đi ra ngoài cũng đi chịu chết, cho nên, bọn họ ở đây đợi chúng ta.
Phiêu Tuyết công chúa mở miệng nói, nếu nhân loại trong này đi ra ngoài, bọn họ sẽ bị người ở ngoại giới giết hết, người bên trong cũng biết rất rõ, bọn họ đang trong di tích cổ.
- Đoạt thân thể của chúng ta rồi đi ra sao?
! Lâm Phong nhàn nhạt nói một tiếng, lúc này phía dưới có từng đạo quang mang yêu dị phóng tới chỗ bọn họ, Lâm Phong phát hiện, người trong tòa thành này rất lợi hại, hầu như tất cả đều có cảnh giới Vũ Hoàng, ánh mắt của bọn họ lộ ra vẻ thị huyết và tàn bạo rất giống với ánh mắt của yêu thú.
- Chúng ta trực tiếp đi tìm sinh linh bảo vệ tòa thành này, hắn nhất định biết ở đâu có di tích cổ.
Lời nói của Phiêu Tuyết công chúa khiến cho đám người Lâm Phong có chút kinh ngạc, chỉ nghe Hầu Thanh Lâm hỏi:
- Nếu mấy cái sinh linh kia có cấp bậc Đế cảnh, lại muốn cắn nuốt chúng ta, mà chúng ta đi tìm kiếm bọn họ, chẳng phải tự chui đầu vào lưới?
- Sinh linh này có thể có tu vi Đế cảnh nhưng chúng không có thân thể, cho dù tu vi tới Đế cảnh thì chúng cũng không có tinh thần khí huyết, còn tinh thần khí huyết của chúng ta lại phi thường cường đại, nhiều người như vậy liên thủ lại bộc phát ra tinh thần, chỉ cần một tiếng gầm giận dữ cũng có thể khiến sinh linh Đế cảnh bình thường bị chấn chết, bọn chúng không dám dễ dàng động vào chúng ta.
Phiêu Tuyết công chúa đáp lại. Tiếng gió gào thét, đám người đi trước Lâm Phong đột nhiên nghe được tiếng đàn bay vào trong tai, nó khiến cho bọn họ phi hành chậm lại.
- Cầm khúc thật cô đơn.
Nghe tiếng đàn, Lâm Phong có thể cảm giác được trong đó tràn ngập sự cô đơn tịch mịch, hình như trong đó có ngàn năm cô độc, muôn đời tịch mịch, không có tình cảm, tiếng đàn giống như đang hỏi tình là cái gì, khiến người ta cảm giác được một nỗi bi thương nhàn nhạt. Lâm Phong giẫm chân tại chỗ mà ra, không bao lâu sau, chỉ thấy hắn đứng trên đỉnh một tòa tháp, ánh mắt hướng về phương xa nhìn lại, phía trước là từng dãy nhà cổ lão giống như hoàng cung, giữa tòa kiến trúc kia có một khoảng đất trống rất lớn, nơi đó có một người khoanh chân ngồi giữa sân, đối mặt hồ nước, tĩnh tâm phổ nhạc. Thân thể người này linh hoạt kỳ ảo, như có như không, giống như không tồn tại vậy, thiên địa yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng đàn vĩnh hằng, hơn nữa cả tòa hoàng cung cổ bảo này cũng im lặng không tiếng động , không có một ai, giống như giữa trời đất này chỉ có một mình hắn.
- Sinh linh cấp bậc Đế cảnh.
Ánh mắt Phiêu Tuyết công chúa ngưng lại, nam tử cô độc đang tấu đàn kia chính là một sinh linh, không phải nhân loại hoàn chỉnh, chỉ có thể xưng sinh linh mà thôi.
- Cầm khúc này giống như sinh mệnh của hắn, cô độc, bi thương, quên mất tình cảm, hắn không phải sinh mệnh hoàn chỉnh.
- Mấy sinh linh trong thế giới cổ Thánh niêm phong lâu quá nên sinh ra chút bi ai sao.
- Mọi người đừng để tiếng đàn của hắn lừa gạt, máu tươi của vô số người đã nói cho chư Hoàng biết, tất cả tồn tại trong thế giới bị niêm phong đều tàn bạo thị huyết, cẩn thận bị bọn họ cắn nuốt đến cặn bã cũng không còn.
Phiêu Tuyết công chúa nhắc nhở, ánh mắt nàng vô cùng thanh minh, khiến cho thần sắc Lâm Phong cùng Hầu Thanh Lâm cứng đờ lại, hai người lập tức gật đầu, trong lòng cũng có chút thanh tỉnh, bọn họ cảm giác mình bất tri bất giác bị tiếng đàn lừa gạt .
- Bằng hữu phương xa, sao không hiện thân nói chuyện một chút.
Lúc này, thanh niên đánh đàn kia thấp giọng nói ra một câu, ánh mắt đám người Lâm Phong ngưng lại, hắn chuẩn bị đạp bước rời đi thì đột nhiên nhìn thấy phương xa có một hàng thân ảnh xuất hiện, đứng phía đối diện bọn họ.
- Yến hoàng tử.
Lâm Phong nhìn thấy đám cường giả kia, nhận ra đó đúng là người của Yến hoàng tử và Vương Tiễn. Lúc này Yến hoàng tử cũng nhìn thoáng qua đám người Lâm Phong, hai bên lập tức bay đến khu vực trung tâm, sau một lát đoàn người đã đi vào khu đất trống. Nhưng mà đúng lúc này, tiếng đàn kịch biến, âm thanh cô độc hóa thành âm thanh sát phạt, giống như có trống trận vang lên, tiếng đàn hung mãnh như tên rời cung giết về phía đám người đi tới. Trên người Lâm Phong cũng xuất hiện một cỗ khí lãng, khiến cho mũi tên sắc nhọn kia không thể thương tổn được bọn họ, đúng lúc này nam tử kia ngẩng đầu lên, ánh mắt như yêu thú, có khả năng xuyên thấu hư không, bàn tay cầm đàn gẩy một cái, không gian đột nhiên xuất hiện vô số bóng người đánh về phía Lâm Phong và mọi người, những bóng người này đều lộ ra vẻ khát máu, nhìn rất đáng sợ. Tử vong trường mâu khiến cho hư không phát ra tiếng động oanh long không ngừng, cổ thi khí đáng sợ kia giống như đang ăn mòn không gian, trường mâu trực tiếp đâm về phía Lâm Phong, một người giống như Thiên Vương, hướng về Lâm Phong rít gào một tiếng, âm ba khủng bố xuyên thấu thân thể Lâm Phong, khiến cho thần hồn hắn rung chuyển. Trường bào trên người Lâm Phong bay phần phật, một cỗ huyết khí đáng sợ bộc phát ra, giống như một đầu yêu thú viễn cổ.
- Rống.
. . Lâm Phong gầm lên một tiếng, khiến thiên địa như bị sụp xuống, tiếng rồng ngâm làm vỡ nát thiên địa, từng đạo Thánh Linh Kiếm quang chém giết mà ra, trong khoảnh khắc bóng người phía trước công kích bị tiêu diệt hết, không chỉ có Lâm Phong bị tấn công , mà đám người Hầu Thanh Lâm cũng gặp phải mấy cái hư ảnh công kích.
- Thật nhiều sinh linh!
Sinh linh cấp bậc Đế cảnh kia nắm trong tay vô số sinh linh cấp thấp khác, biến chúng trở thành công cụ giết chóc của hắn. Những sinh linh này đều có tu vi Vũ Hoàng đỉnh phong, phi thường lợi hại, lực uy hiếp rất lớn. Công kích luân hồi của Hầu Thanh Lâm dùng để đối phó loại sinh linh này cực kỳ lợi hại, luân hồi ra, sinh linh bị tiêu diệt, còn kiếm quang của Kiếm Manh càng không phải nói, bất kể kẻ địch nhân loại hay sinh linh, cũng bị chém giống nhau. Đoàn người tiếp tục hướng về phía trước chém giết qua, trên đường đi tùy ý để sinh linh rít gào đánh tới, bọn họ vẫn lù lù bất động, huyết khí của Lâm Phong phóng lên trời, sau lưng có hư ảnh Ma Thần, thân hình giống như biến thành viễn cổ ma thần, mỗi một lần đánh ra quyền mang đều ẩn chứa lực lượng pháp tắc đáng sợ. Không chỉ có đám người Lâm Phong gặp phải công kích, mà Yến hoàng tử cùng với người của hắn cung tao ngộ sinh linh công kích, nhưng mà bên bọn cũng toàn là nhân vật tinh anh nên không có vấn đề gì quá lớn, họ liên thủ sát phạt không ngừng đi về phía trước, tiến gần đến chỗ sinh linh cấp bậc đế cảnh kia. Tiếng đàn lại có sự thay đổi, dần dần hóa thành cô tịch và bi thương, sinh linh đột nhiên quay về phía mọi người rít gào một tiếng, chỉ thấy nam tử yêu dị cúi đầu, bình tĩnh nói:
- Chư vị từ phương xa mà đến, nên không thể cảm nhận được cảm giác bi thương cô tịch này.
- Chắc ngươi cũng hiểu được vì sao chúng ta đến đây.
Một cường giả cạnh bên Yến hoàng tử mở miệng nói.
- Không cần nóng vội, di tích cổ chạy không thoát, người còn chưa đủ.
Nam tử yêu di thấp giọng nói, thần thái có vẻ như phi thường lạnh nhạt.
- Bên trong tòa thành này có di tích cổ?
Yến hoàng tử hỏi.
- Đương nhiên, nếu không ta bảo vệ tòa thành cô tịch này làm cái gì.
Sinh linh cấp bậc Đế cảnh đáp lại.
- Nếu chuyện như vậy, mong các hạ dẫn chúng ta đi trước.
Yến hoàng tử nói.
- Không đơn giản như vậy, muốn ta dẫn các ngươi đi tới di tích cổ trước, các ngươi phải trả một cái giá rất lớn.
- Ngươi muốn chúng ta làm việc cho ngươi?
Thần sắc Vương Tiễn trở nên lạnh lùng.
- Đúng vậy.
Sinh linh kia gật đầu.
- Làm cái gì?
Yến hoàng tử vẫn bình tĩnh, nếu tìm được Sinh linh cấp bậc Đế cảnh hỗ trợ, hắn có thể dễ dàng tìm được di tích cổ, chẳng qua hắn cũng không có khả năng hoàn toàn tin tưởng sinh linh này, nghe đồn sinh linh trong thế giới bị niêm phong đều là những tồn tại khát máu và tàn bạo, chie có thể hợp tác vì lợi ích với chúng chứ không khả năng tín nhiệm.
- Giúp ta đoạt một toà thành, ta sẽ dẫn các ngươi đi di tích cổ của bọn họ, nhưng nếu các ngươi bước vào di tích cổ của ta, các ngươi chỉ có thể tiến vào hai di tích cổ .
Trong ánh mắt sinh linh yêu dị lộ ra một cỗ khí chất tà mị .
- Ngươi muốn chúng ta tự giết lẫn nhau?
Có người đứng ra nói chuyện, người đầu tiên tiến vào thế giới bị niêm phong rất khả năng đã đi tới những toà thành khác và có được di tích cổ rồi, giờ phút này bọn họ vừa vặn buông xuống toà thành này, các cường giả khác cũng có khả năng tới những thành trì đó rồi, sinh linh yêu tuấn kia muốn bọn họ tự giết lẫn nhau, vì hắn cướp lấy địa bàn của sinh linh khác.
- Các ngươi không khỏi quá ngây thơ rồi, ta có thể hiểu được ý tứ trong lời của các ngươi, trong phiến địa vực này, có chín tòa thành tương liên với nhau, mỗi một tòa thành trì đều có Sinh linh cấp bậc Đế cảnh giống như ta, bảo vệ từng tòa di tích cổ, khi các ngươi đi vào trong này, chúng ta không đi chinh phạt họ thì họ cũng đến chinh phạt chúng ta, chẳng lẽ các ngươi bước vào trong này có thể hòa thuận với nhau?
Đừng quên các ngươi có mục đích của mình. Giọng nói của sinh linh kia trở nên lạnh lẽo, khiến cho đám người Lâm Phong bắt đầu run sợ, các Thánh triều khác mời cường giả khắp mọi nơi, vì phòng ngừa chiến đấu xảy ra bên trong, có lẽ bọn họ thông qua lịch sử đã biết được một chút tình huống trong này.
- Ngươi muốn chiếm các tòa thành khác để làm gì?
- Hắn muốn lớn mạnh chính hắn, hắn có thể nuốt các sinh linh khác tự lớn mạnh bản thân, trở thành chúa tể chín toà thành khác, chắc chắn sinh linh đứng đầu nhưng toà thành kia đều là nhân vật cấp bậc Đế cảnh, bọn họ lợi dụng chúng ta phát động đại chiến, giúp họ đạt được mục đích của mình.
Phiêu Tuyết công chúa giải thích.
- Vậy chúng ta trợ giúp sinh vật ngoại lai chinh phạt gia hoả này, để đối phương đáp ứng chúng ta bước vào di tích cổ, chẳng phải càng dễ dàng hơn sao?
Lâm Phong nhàn nhạt nói ra một câu, khiến con ngươi nam tử kia trong hiện lên một đạo ánh sáng sắc bén, bắn về phía Lâm Phong xâm nhập vào chỗ xung yếu trong thân thể hắn.
- Oanh long!
Huyết mạch Lâm Phong quay cuồng, long huyết rít gào, chỉ thấy hắn giẫm chân một cái, tinh khí thần cường đại tràn ra, đánh một quyền về phía đối phương, từng cỗ Thánh linh hiện lên lên, bao bọc vặn chùm sáng kia thành phấn vụn, sau đó tiếp tục hướng về phía nam tử yêu dị kia giết qua, lực lượng cuồng bá khiến cho đối phương cảm thấy áp lực cực lớn, thân thể nam tử kia bay lên tận trời, sau đó hừ lạnh một tiếng, tiếng đàn cuồn cuộn bộc phát, từng đám sinh linh điên cuồng giết về phía Lâm Phong.
- Ông!
Lâm Phong thấy vậy cũng bay lên trời, quyền mang lại lần nữa phá không mà ra, mỗi một tôn Thánh linh trong hư không đều cực kỳ đáng sợ, chém giết hết tất cả những sinh linh được triệu hồi ra, nam tử yêu tuấn kia lập tức nói với đám người Yến hoàng tử:
- Giết người này đi, nếu không các ngươi đừng mong bước vào di tích ta bảo vệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT