Đám người Yến hoàng tử ngước mắt nhìn nam tử yêu dị trong hư không, đạm mạc nói:
- Hắn nói không sai, nếu chúng ta liên thủ giết ngươi, chẳng lẽ không phải càng dễ dàng hơn.
Sinh linh kia nở nụ cười tà, giống như vừa nghe được chuyện cực kỳ buồn cười vậy:
- Một đám gia hoả không hiểu quy tắc của trò chơi, trước kia cũng có rất nhiều người khờ dại như các ngươi, nhưng cuối cùng đều chết rất thảm.
Dứt lời, thân thể hắn đột nhiên trở nên hư ảo, giống như hóa thành một làn khói xanh, tiêu tán vô hình vô ảnh, khiến cho đồng tử đám người Lâm Phong khẽ co rút lạ.
- Cổ sinh linh thật quỷ dị.
Lâm Phong nhíu mày, lập tức nói:
- Chúng ta tự mình đi tìm.
- Được.
Những người khác đều gật đầu, tạm thời chỉ có thể dựa vào chính mình, thân hình đoàn người lóe ra, bay lên trời, khuếch trương thần niệm ra ngoài, bắt đầu tìm kiếm trong tòa thành này, nhưng mà toà này giống như cảm nhận của bọn họ, cô tịch, trống trải như một tòa tử thành.
- Đi xuống.
Lúc này, Lâm Phong hướng xuống hạ không mà đi, đứng trước mặt một sinh linh hỏi:
- Có phải tất cả các tòa thành đều có di tích cổ?
Sinh linh kia ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, trong lòng có chút kiêng kị, gật gật đầu.
- Di tích cổ ở nơi nào?
- Không biết, chỉ có người thủ hộ di tích mới biết.
Sinh linh kia đáp lại một tiếng.
- Vì sao toà thành này không có võ tu nhân loại?
Phiêu Tuyết công chúa nói ra một câu lạnh như băng.
- Võ tu nhân loại?
Thần sắc sinh linh kia ngưng lại, lộ ra vẻ khủng hoảng, môi mấp máy, giống như không dám nói.
- Nói.
Có một lão giả tiến lên phía trước Phiêu Tuyết công chúa, trên người lộ ra một cỗ dương khí đáng sợ, dùng giọng lạnh như băng hỏi, khiến sắc mặt sinh linh kia càng thêm tái nhợt, nó đột nhiên bay lên trời, nói:
- Ta không biết.
- Ngươi muốn chết.
Lão giả kia cũng bay lên trời, nhưng mà đúng vào lúc này, tiếng đàn giống như xuyên thấu hư không, hóa thành một thanh tử vong trường mâu khủng bố đánh về phía lão giả, thân hình lão giả bạo lui, chỉ thấy trường mâu cắm trên người sinh linh kia, trong khoảnh khắc sinh linh kia trực tiếp tiêu tán, yên diệt trong hư không. Ánh mắt Lâm Phong trở nên lạnh lùng, hướng về phương xa nhìn lại, chỉ thấy nơi đó có sinh linh yêu dị nhìn bọn họ cười lạnh, nói:
- Bên trong tòa thành này ta là vương, các ngươi không tuân theo ý ta, còn muốn bước vào di tích cổ sao.
- Chúng ta đi ra ngoài thành nhìn xem.
Lâm Phong lạnh lùng nói, đoàn người lập tức hướng về phía thành mà đi, hành động này khiến cho ánh mắt sinh linh kia nhất thời cứng đờ lại, sắc mặt rất khó coi. Khi đám người Lâm Phong ra bên ngoài thành, mới nhìn thấy nơi đây có không ít võ tu nhân loại, thân hình bọn họ hạ xuống dừng ở trước mặt một vị trung niên, Lâm Phong nhìn người này hỏi:
- Xin hỏi các hạ vì sao nhân loại rất ít đặt chân vào trong tòa thành này, có phải mọi người sợ hãi những sinh linh bên trong?
- Ngươi đến bên từ ngoài?
Trung niên kia hỏi lại. Lâm Phong gật gật đầu, bọn họ biết sinh linh Đế cảnh đoạt thân thể của nhân loại, chắc đây là nguyên nhân võ tu nhân loại không vào trong đó, nhưng chẳng lẽ bên ngoài sẽ an toàn hơn?
- Sinh linh Đế cảnh có thể cắn nuốt tinh thần huyết khí của nhân loại lớn mạnh bản thân, võ giả nhân loại chế tạo ra sinh linh cho rằng đó là sát chiêu của họ, sinh linh càng lớn mạnh thì họ càng lợi hại, thẳng đến khi nó trực tiếp đoạt xá thân thể họ tạo thành một thể với nhân loại thì thôi, tòa thành này giống như chỗ dựa của sinh linh, có lẽ cái đó và di tích cổ có quan hệ với nhau, cụ thể như thế nào ta cũng không biết, nhưng ta biết, bình thường sinh linh Đế cảnh không bước ra ngoài thành, sinh linh có tinh thần huyết khí cường đại mới có thể ra khỏi thành một đoạn khoảng cách, nếu chúng đã lớn mạnh đến mức giống như nhân loại, nó đã trực tiếp đi ra cắn nuốt người, chúng ta cũng muốn đi vào thành tìm di tích cổ, nhưng mà thực lực không đủ cường đại nên không dám làm như thế, các ngươi đã là người bên ngoài đến, thì tự giải quyết cho tốt.
Người này nhàn nhạt nói, sau đó lập tức rời đi, giống như không muốn nhiều lời với Lâm Phong. Hơn nữa thần sắc người này có chút tà dị, nếu không phải thực lực đám người Lâm Phong cường đại, sợ răng hắn sẽ không để ý đến Lâm Phong. Đám người Lâm Phong nhìn nhau, từ trong ánh mắt đối phương thấy được một chút kiêng kị, tình hình ở đây so với trong tưởng tượng còn nguy hiểm hơn, sinh linh Đế cảnh kia chính là tồn tại giống như yêu tà, có thể nuốt tinh thần huyết khí của con người, không ngờ chín sinh linh bảo vệ chín toà thành lại muốn bọn họ chinh phạt lẫn nhau, hơn nữa bọn họ còn không có lựa chọn nào khác, trừ phi không muốn tiến nhập di tích, nói như vậy chẳng phải bọn họ phải dựa vào những sinh linh kia hay sao, đối phương sẽ không để ý tới bọn họ, vì chúng không chỉ muốn cắn nuốt những sinh linh khác, mà chúng còn muốn cắn nuốt những võ tu cường đại từ ngoài đến. Nói hơi khó nghe một chút nhưng mấy sinh linh Đế cảnh kia đã xem bọn họ như chất dinh dưỡng làm lớn mạnh chính mình.
- Các ngươi không có lựa chọn khác đâu.
Lúc này, lại có một đạo thanh âm cuồn cuộn mà đến, khi đám người Lâm Phong chuyển mắt nhìn qua, chỉ thấy hư không phía trước tòa thành đột nhiên xuất hiện một gương mặt cực lớn, khuôn mặt này chính là của sinh linh tuấn lãng kia, chỉ thấy sắc mặt như yêu, cười lạnh nói:
- Quay lại đi, các ngươi không theo ta phát động đại chiến thì bọn họ cũng sẽ giết chết các ngươi, các ngươi không có con đường thứ hai đâu.
Dứt lời, gương mặt kia dần dần biến mất, thần sắc mọi người có chút nhục nhã.
- Thật có lỗi, những thứ ta biết cũng có hạn, dù sao ta cũng chưa từng chân chính đi vào trong này, trăm năm trước mới có người đặt chân vào thánh địa.
Phiêu Tuyết công chúa xin lỗi.
- Không có việc gì, thuận theo tự nhiên, chúng ta vào thành.
Lâm Phong lạnh lùng nói.
- Sau khi vào thành, chúng ta thật sự phải chinh phạt những tòa thành khác sao?
Phiêu Tuyết công chúa trưng cầu ý kiến của Lâm Phong.
- Làm sao chúng ta có thể tùy ý để cái tên người không ra người quỷ không ra quỷ gì đó bài bố, giết hắn đi, di tích này sớm hay muộn cũng phải bại lộ.
Trên người Lâm Phong tràn ngập sát ý, khiến cho Phiêu Tuyết công chúa khẽ run lên. Sau khi bước vào tòa thành, bọn họ thấy sinh linh kia đã đứng đợi bọn họ từ trước, hắn đạm mạc nói:
- Lo lắng sao?
- Đông!
Lâm Phong bước ra một bước, ma nhãn khủng bố giống như xuyên thấu đôi mắt của đối phương, tử vong ý giảo sát mà ra, khiến cho thần sắc của sinh linh yêu tuấn kia ngưng lại, nó lập tức hừ lạnh một tiếng, huy động cầm huyền trong tay, trong khoảnh khắc vô tận sinh linh rít gào mà ra. Nhưng mà lúc này huyết mạch Lâm Phong cũng đang thiêu đốt lên, hỏa diễm phóng lên cao, một cổ huyết khí kinh khủng như ánh mặt trời tàn phá mọi thứ tràn ra, thân thể Lâm Phong sáng chói giống như thái dương, một tôn hỏa diễm thánh linh hiện lên trong hư không, hóa thành thái dương kiếm rồi đột chém giết xuống, tử vong Ma Thần thánh linh rống giận, tiếng vang xuy xuy truyền ra, toàn bộ hư không bị càn quét sạch sẽ, Lâm Phong tiến quân thần tốc, lao thẳng tới sinh linh kia.
- Không biết tốt xấu.
Thần sắc nam tử kia trở nên yêu dị đến cực điểm, trong con ngươi của hắn đột nhiên bắn ra từng đạo hư ảnh, bay vào trong đầu Lâm Phong.
- Minh Vương Thánh linh!
Chỗ mi tâm Lâm Phong xuất hiện năm tôn minh Vương Thánh linh phiêu đãng mà ra, năm tôn minh vương hóa thành Như Lai tôn thân dữ tợn, hàng phục âm ma, tru sát Địa ma, tiếng chuông cuồn cuộn vang lên, từng cỗ thánh linh oanh giết hết thảy hư ảnh, hơn nữa chúng còn cuồn cuộn đi về phía trước, khí tức khủng bố giống xuyên thấu vào trong đồng tử của nam tử yêu dị kia, khiến cho đôi mắt hắn đau nhức.
- Giết!
Lâm Phong đánh ra một chưởng, năm tôn thánh linh tiếp tục hướng về phía trước tru sát mà đi, đồng thời bên trong tay hắn có từng cỗ kiếm đạo thánh linh hiện lên, bị Lâm Phong nắm trong tay, đột nhiên bộc phát ra một đạo ánh sáng chói loá, một kiếm này giống như chặt đứt vòm trời, bổ ra càn khôn.
- Xuy.
. . Thân thể nam tử yêu dị kia bị phách mở ra, trong khoảnh khắc vô số sinh linh đánh về phía Lâm Phong đòi tru sát hắn, đồng thời từng làn khói xanh tràn ra có ý định chạy trốn, tốc độ của nó cực kỳ nhanh, vô ảnh vô hình.
- Ta muốn ngươi chết!
Một tiếng rít gào cuồn cuộn vang lên trong hư không, đám người Phiêu Tuyết công chúa muốn truy kích, nhưng mà họ lại phát hiện ra đối phương biến thành khói xanh rồi lại hóa thành ngàn vạn tia chạy trốn, bọn họ chỉ có thể tiêu diệt một bộ phận trong đó, nam tử kia đã hoàn toàn biến mất, chỉ có thanh âm khủng bố vẫn quanh quẩn trong không trung.
- Không có hắn dẫn đường, sợ rất khó tìm thấy di tích cổ.
Phiêu Tuyết công chúa mở miệng nói với một tên hộ vệ.
- Nơi này có chín tòa thành, ta tin tưởng rằng những sinh linh bảo vệ khác nhất định sẽ biết một chút gì đó, nếu bọn họ không nói ra tung tích của di tích thì ta diệt toàn bộ chúng, mang tòa thành này san thành đất bằng, để võ tu nhân loại đi vào bình định tòa thành.
Thần sắc Lâm Phong lạnh lùng, khiến cho lão giả kia khẽ run lên, thầm nghĩ ánh mắt Thánh hoàng phi quả nhiên không sai, gia hoả này đủ tàn nhẫn, hơn nữa thực lực rất lợi hại, tuy nói sinh linh yêu dị kia không tính quá mạnh mẻ, nhưng dù sao hắn cũng là Đế cảnh, cho dù thần hồn thoát ly thân thể thì hắn cũng phi thường lợi hại, nhưng mà hắn lại bị năm tôn minh vương trấn áp, hơn nữa trên Lâm Phong còn có hơi thở dương hoả cực mạnh, khi hắn bộc phát ra cỗ hơi thở này sinh linh Vũ Hoàng cảnh căn bản không chịu nổi một kích. Đám người Lâm Phong tiếp tục hướng về phía trước loé đi, nhưng mà một lát sau, bọn họ nhìn thấy đám người Yến hoàng tử hướng bên này mà đến, sau khi nhìn thấy Lâm Phong, Yến hoàng tử nói với Phiêu Tuyết công chúa:
- Các ngươi động sát niệm đối với sinh linh bảo vệ thành ?
- Không giết hắn, hắn cũng sẽ không dẫn chúng ta đi đến di tích cổ.
Phiêu Tuyết công chúa đáp lại.
- Hỗn láo, chẳng lẽ ngươi không biết giết sinh linh bảo vệ, cũng có khả năng không tìm thấy di tích cổ hay sao, chúng ta chỉ cần cho hắn một chút uy hiếp đủ rồi, không ngờ các ngươi lại động thủ.
Yến hoàng tử lạnh lùng nói.
- Yến hoàng tử, Phiêu Tuyết công chúa cũng đại biểu Thiên Tứ hoàng triều mà đến, ngươi nên chú ý ngữ khí khi nói chuyện.
Lão nhân bên cạnh Phiêu Tuyết công chúa lãnh đạm nói.
- Làm càn, đến phiên ngươi nói chuyện cùng ta sao.
Yến hoàng tử không chút khách khí quát lớn một tiếng.
- Do ta quyết định giết sinh linh bảo vệ.
Lâm Phong bình tĩnh nói ra một câu, khiến cho ánh mắt Yến hoàng tử chậm rãi chuyển qua, dừng lại trên người Lâm Phong:
- Lâm Phong, tuy nói ngươi là khách nhân do Thiên Tứ hoàng triều mời đến, nhưng tốt nhất ngươi không nên phá hư chuyện của ta.
- Ta làm cái gì, còn chưa cần ngươi tới khoa tay múa chân, ta không phải thuộc hạ của ngươi, ngươi không tư cách.
Thần sắc Lâm Phong trở nên rét lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt Yến hoàng tử. Yến hoàng tử nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trầm mặc một lát rồi lập tức hừ lạnh nói:
- Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho chúng ta tìm được di tích cổ đi.
- Tốt nhất ngươi đừng nói chuyện với ta bằng loại thái độ này.
Lâm Phong đáp lại một câu khiến cho thần sắc đám ngươi Yến hoàng tử cứng đờ, trong hư không có một cỗ áp lực vô hình va chạm, tình hình hết sức căng thẳng.
- Hoàng huynh, lúc này chúng ta mới vừa bước vào bí cảnh của Thánh Nhân, di tích cũng chưa có tìm được đâu.
Phiêu Tuyết công chúa cũng nói ra một câu lạnh lùng, Yến hoàng tử nhìn nàng một cái, lúc này mới lạnh nhạt nói:
- Chúng ta đi.
Dứt lời, hắn liền mang theo người của mình phẩy áo bỏ đi, cùng thời gian này, trong tám tòa thành khác cũng đã xảy ra một số chuyện, tất cả mọi người đều đang tìm di tích cổ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT