Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2011 - Sở Xuân Thu xuất chúng


...

trướctiếp


- Yêu thú trong thế giới này giống như cổ yêu thú thời Man Hoang vậy, con nào cũng lộ ra lệ khí đáng sợ, tàn bạo thị huyết, hình như thân thể cũng được đúc từ kim thiết.


Hầu Thanh Lâm bình tĩnh nói, xem ra hành trình đi vào bí cảnh lần này sẽ không quá tịch mịch .


- Chúng ta cũng đi thôi!


Phiêu Tuyết công chúa mở miệng nói, đoàn người lập tức chạy nhanh về phía hoang nguyên, thân thể bọn họ dần dần hóa thành từng đạo tàn ảnh, khiến cát vàng bắn tung toé. Khi yêu thú buông xuống, thân thể bọn họ giống như tên bắn, nhanh đến nỗi không thể tin được. Lâm Phong đánh ra một quyền, vô thượng quyền mang giống như một thanh kiếm sáng chói nghiền ép hư không, hình như phía trước quyền mang của hắn có một tôn Thánh linh xuất hiện, nhuệ khí của Thánh linh tràn ngập không gian, giống như một thanh kiếm, đây chính là hư không Thánh linh của Lâm Phong, nó được sinh ra từ kiếm. Một con Bạo Liệt Hùng Yêu có cánh rít gào, hùng chưởng khổng lồ đen nhánh, giống như một tòa cự sơn đánh xuống dưới, muốn chôn vùi thân hình Lâm Phong bên trong, hình ảnh này khiến người ta cảm nhận chiến đấu giữa giống như không cùng một cấp bậc .


- Ngao.


. . Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, quyền mang của Lâm Phong xé rách hết thảy, hùng chưởng bị chém rớt, còn thân hình Lâm Phong tiếp tục đi về phía trước, đánh lên đầu hùng yêu một chưởng, chưởng lực khiến cho cái đầu cự đại bị dập nát, thân thể khổng lồ của hùng yêu rơi xuống hạ không, tiếng oanh long vang lên, kiếm khí tràn ngập mọi nơi.


- Lực lượng thật mạnh.


Sau khi Phiêu Tuyết công chúa đánh chết một con yêu thú, ánh mắt lơ đãng liếc về phía Lâm Phong bên cạnh, uy lực bá đạo của Lâm Phong làm cho người ta sợ hãi, có thể thấy được một kích kia có bao nhiêu đáng sợ. Vừa rồi Lâm Phong cũng chú ý đến lực công kích của Phiêu Tuyết công chúa, nàng am hiểu lực lượng thủy hệ nên công kích của nàng rất nhẹ nhàng, kim chí cương, thủy chí nhu, vừa rồi Phiêu Tuyết công chúa triệu hồi ra một con rồng nước, quấn chặt lấy một đầu yêu thú, khiến cho yêu thú khổng lồ không thể tránh thoát, lực lượng thủy hệ thẩm thấu bên trong thân thể yêu thú kia, khiến cho nó hóa thành hàn băng, cuối cùng bị nàng dùng một quyền đánh nát.


- Nàng cũng rất mạnh.


Lâm Phong quay đầu lại mỉm cười với Phiêu Tuyết.


- Kiếm của hắn thật nhanh.


Phiêu Tuyết công chúa lại nhìn về phía Kiếm Manh, trong võ học chỉ có tốc độ không thể phá được, tuy cảnh giới của Kiếm Manh hơi thấp nhưng tốc độ ra kiếm của hắn lại nhanh như ánh sáng, hôm nay hắn vẫn còn ở cảnh giới trung vị Hoàng đỉnh phong không có đột phá, nhưng hắn lĩnh ngộ quang đạo phi thường lợi hại, hắn sẽ không chọn cứng đối cứng với yêu thú, mà lựa chọn đánh vào điểm yếu của chúng, mặc kệ lực lượng của ngươi mạnh như thế nào, ta cũng chỉ dùng một kiếm đi phá, một kiếm cực nhanh, không chỗ nào không phá. Xa xa, hơi thở Man Hoang điên cuồng tiến lại gần, khiến cho đồng tử Lâm Phong khẽ co rút lại, cái thế giới gì đây a, tại sao yêu thú lợi hại lại nhiều như thế, chẳng lẽ sau khi chư Thánh niêm phong thế giới này, trải qua vô số năm tháng nó đã đản sinh ra một đám yêu thú tràn ngập lệ khí sao?


- Nơi này là địa vực của yêu thú Man Hoang, chúng ta nhanh chóng giết ra ngoài thôi, ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì.


Phiêu Tuyết nhìn thấy yêu thú không ngừng vọt tới thì mở miệng nói, người của các hoàng triều điên cuồng giết ra bên ngoài, trên người Lâm Phong xuất hiện từng cỗ Thánh linh, kiếm ý ngập trời, không có con yêu thú nào có thể ngăn cản hắn, tất cả đều bị Thánh linh oanh giết, chân hắn đạp lên hư không Thánh văn xuất quỷ nhập thần chém giết yêu thú cực kỳ nhanh. Thực lực Yến hoàng tử cùng Thần hoàng tử cũng phi thường lợi hại, tuy nhiên hoàng tử và công chúa vẫn là mục tiêu bảo vệ chính của vị trung niên có tu vi Vũ Hoàng đỉnh phong, còn những người được mời đến phải tự lo liệu vì quan hệ giữa bọn họ chỉ là một loại hợp tác, có như vậy mới có sự cân bằng, nếu không chỉ có công chúa và hoàng tử đi vào thì ai được họ có bị người lòng dạ khó lường tiêu diệt. Rốt cục, đám người Lâm Phong cũng giết ra một con đường máu, hắn quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, yêu khí đáng sợ tới mức trí cực, Yến hoàng tử cùng Thần hoàng tử đã rời đi, nhưng không biết giết ra phương hướng nào.


- Chúng ta đi, bên ngoài hoang nguyên này mới chính là chiến trường thời viễn cổ, cũng là địa phương bọn họ mở ra, hôm nay nó đã diễn sinh thành một thế giới chân chính, có rất nhiều cường giả, hơn nữa nghe người xưa nói, võ tu trong nơi này rất tàn bạo, thích giết chóc, chúng ta phải thật cẩn thận.


Phiêu Tuyết nhắc nhở một tiếng, sau đó đoàn người không ngừng đi về phía trước. Cùng lúc này những người khác cũng liên thủ giết ra, sau khi đi ra ngoài Sở Xuân Thu tách khỏi đám người Thiên Thần Học Viện và hoàng triều, lúc này hắn chắp hai tay sau lưng đứng bên trên hoàng thổ, ánh mắt nhìn về phía hư không, bên trong đôi mắt hiện ra thương khung.


- Thiên tài của cả Thanh Tiêu đại lục.


Sở Xuân Thu thì thào nói nhỏ, giờ khắc này khí tức trên người hắn cũng tràn ngập lệ khí, giống như cổ vương vô thượng, cái loại khí thế này làm cho người ta có cảm giác khiếp sợ. Chỉ thấy xa xa có hai người chạy như điên mà đến, hai người này nhìn thấy bóng dáng Sở Xuân Thu thì thần sắc ngưng lại, nói:


- Sở Xuân Thu!


Sở Xuân Thu là Vũ Hoàng có thực lực mạnh nhất Thánh Thành Trung Châu, hơn nữa hắn cũng là người bước lên Thánh Đạo Đài của Thánh Linh hoàng triều, mặc dù ở đây có rất nhiều thiên tài chói mắt, nhưng hắn vẫn rất nổi danh, bởi vậy có rất nhiều người nhận ra hắn . Sở Xuân Thu giống như phát giác ra có người đi tới, hắn chậm rãi xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía hai người kia, lúc này đồng tử của hắn lộ ra vẻ sâu không thấy đáy vô cùng thâm thúy, ánh mắt kia giống như xem hai người trở thành con mồi, khiến trong lòng hai vị thiên tài khẽ nhảy lên.


- Sở Xuân Thu, ngươi đây có ý gì?


Bọn họ cảm giác được địch ý trong mắt Sở Xuân Thu, thanh âm một người trong đó nhất thời lạnh xuống.


- Giết người!


Sở Xuân Thu phun ra một đạo thanh âm lạnh như băng, thân thể hắn lập tức lao ra, nhanh đến mức không thể tin được.


- Rống.


. . Lực lượng thôn thiên khủng bố đột nhiên hiện lên, cuồng phong gào thét, tinh thần ý chí hai người kia cũng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, cả hai phóng thích ra hơi thở cường đại của chính mình, nhưng bọn họ chỉ thấy một tôn cổ vương khủng bố từ bên trong mi tâm Sở Xuân Thu đi ra, trực tiếp nhảy vào trong mi tâm một người trong số họ, Sở Xuân Thu đồng thời đi đến trước mặt một người khác, đánh ra một đạo chưởng lực, đạo chưởng lực này khiến cho càn khôn rung chuyển, ý chí vương giả tiêu diệt hết thảy, áp bách nhân vật thiên tài kia khiến cho sắc mặt hắn trắng bệch, hắn tụ tập toàn bộ lực lượng điên cuồng đối kháng.


- Đông!


Một đạo lực lượng khủng bố giống như thiên địa sụp xuống xuất hiện, Sở Xuân Thu giẫm chân một cái, trên người lộ ra một cỗ lốc xoáy thôn thiên, cắn nuốt hết thảy công kích, tay hắn hắn hoá chưởng đánh thẳng chỗ người kia. Bàn tay to lớn giống như bàn tay thần linh, khiến người ta có cảm giác không thể nào chống cự, giờ khắc này đạo uy của người kia lộ vẻ quá nhỏ bé, trực tiếp bị chế trụ, Sở Xuân Thu nhìn vào mắt hắn, khiến tinh thần ý chí của hắn tan vỡ, hóa thành hư ảo bay vào mi tâm Sở Xuân Thu, thân hình của hắn cũng bị lốc xoáy dần dần nuốt hết, không còn bóng dáng. Người còn lại đang chiến đấu cùng cổ vương thần hồn của Sở Xuân Thu nhìn thấy một màn này, thần sắc cũng trở lên hoảng hốt, hắn thấy Sở Xuân Thu tiếp tục bước về phía hắn thì sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Không bao lâu sau, người này cũng có kết cục giống người thứ nhất, bị Sở Xuân Thu cắn nuốt đến cặn bã cũng không còn. Sắc mặt Sở Xuân Thu không chút thay đổi, ánh mắt nhìn về phía trước như muốn nhìn xuyên thấu hư không, trong mắt lộ ra sự bá đạo chưa từng có, hai tay hắn vẫn chắp phía sau lưng, chỉ thấy cước bộ của hắn loé lên rời đi. Nếu Lâm Phong ở đây, tất nhiên sẽ phát hiện, ngày ấy vấn đạo Hoàng Bảng Sở Xuân Thu vẫn còn ẩn tàng thực lực. . . Lúc này đoàn người Lâm Phong đã đi tới trước một tòa thành trì mang phong cách cổ xưa, chuyện khiến Lâm Phong ngoài ý muốn chính là, bên trong toà thành trì cổ lão này có rất nhiều vùng đất cũ nát, nhưng mà không ai chữa trị, giống như để tùy ý chúng tồn tại ở kia vậy, nhưng có lẽ bởi vì thế nơi đây mới có hơi thở cổ lão.


- Quả nhiên trải qua vô số năm tháng chiến trường viễn cổ của Thánh Nhân đã diễn sinh ra vô số sinh linh, nhân hòa yêu thú đều có.


Lâm Phong nhìn thấy phía trước có không ít người ngẩng đầu nhìn bọn họ, bên trong ánh mắt những người này lộ ra vẻ kiên quyết và lạnh lẽo.


- Lạc Tuyết công chúa, chỉ có nhân vật dưới Vũ Hoàng mới có thể bước vào thế giới này, như vậy phiến không gian này có niêm phong võ tu siêu việt Vũ Hoàng không?


Lâm Phong hỏi một tiếng.


- Có, thế giới bị niêm phong này không có nhân loại Đế cảnh nhưng nơi đây có sinh linh Đế cảnh.


Phiêu Tuyết công chúa hồi đáp, khiến cho thần sắc Lâm Phong thay đổi, hắn tiếp tục hỏi:


- Yêu thú?



- Không phải, đó là một chút dị sinh linh, những người ngươi nhìn thấy không nhất định là người, thế giới này không cho phép nhân loại cấp bậc Đế cảnh tồn tại, nhưng cho phép một số sinh linh Đế cảnh sống, ví dụ như ý thức thể, Thánh Hoàng từng dặn chúng ta phải cẩn thận đề phòng những tồn tại này.


Nghe Phiêu Tuyết công chúa trả lời khiến cho Lâm Phong lộ vẻ ngưng trọng.


- Đoạt xá sao!


Lâm Phong thì thào nói nhỏ.


- Bọn họ sống trong thế giới này, phải chịu sự áp chế của rất nhiều quy tắc, sau khi đến Đế cảnh họ cũng sẽ chết, họ chỉ có thể bảo trì ý thức đợi chúng ta đi vào, bọn họ sẽ rất hưng phấn.


Phiêu Tuyết công chúa mở miệng nói, tất cả mọi người đều gật đầu, xem ra họ cần phải cẩn thận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp