Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 2010 - Thế giới Thánh nhân niêm phong


...

trướctiếp

Ngày bí cảnh mở ra rốt cục cũng đến, một ngày này, cả Kỳ Thiên Thánh Đô trở nên náo nhiệt hẳn, vô số thân ảnh cường giả từ trong các hoàng triều đi ra, tất cả đều hướng tới về một phương hướng, đám Lâm Phong tự nhiên không ngoại lệ, Thánh Hoàng của Thiên Tứ hoàng triều tự mình dẫn đường, mang theo bọn họ đợi trước một vách núi cổ xưa.

Cự sơn truyền kỳ từ thời viễn cổ đứng sừng sững trước người Lâm Phong tràn ngập cảm giác trầm trọng, có cảm giác như không bao giờ sập xuống. Ngoại trừ đám người Lâm Phong ra, bên ngoài còn có vô số đạo thân ảnh đứng trên sơn mạch, đó đều là những người được các hoàng triều mời đến giúp đỡ, đi theo hoàng tử công chúa tiến nhập Thánh địa, đương nhiên ngoại trừ ngoại nhân do các hoàng triều mời, bản thân các hoàng triều cũng có một đám nhân vật phi thường mạnh mẽ đi theo, bên người Lâm Phong cũng có, những người này đều là người của Phiêu Tuyết công chúa, hơn nữa bọn họ còn là người do Thánh hoàng phi tự mình lựa chọn, tuy thiên phú mấy lão gia hỏa này không bằng đám người Lâm Phong, nhưng bọn họ đã ở Vũ Hoàng đỉnh phong rất nhiều năm rồi, bọn họ có một chút thủ đoạn sâu không lường được, thậm chí có một số người vì lần hành động này mà chuẩn bị rất nhiều. Lâm Phong đảo mắt qua đám người, không ngờ nhìn thấy được không ít người quen, Sở Xuân Thu, Cơ Thương không cần phải nói, mười nhân vật mạnh nhất Hoàng Bảng Thánh Thành Trung Châu đều được người mời, nhưng phân bổ ở những trận doanh bất đồng, sau khi bọn họ tranh giành Hoàng Bảng xong đã rời đi, không có tin tức, không ngờ hôm nay lại hội tụ tại Kỳ Thiên Thánh Đô. Trừ lần đó ra, Lâm Phong còn thấy được một số người quen cũ ngày xưa như, Giới Vương Thể Lang Tà, Thần Ấn Vương Thể Độc Cô Bất Bại, Bất Tử Minh Vương Quân Mạc Tích, còn có Vọng Thiên Cổ Đô Thương Tâm công tử và Cổ Vu cũng tới, hai người này đều là hậu nhân Cổ Tộc Vọng Thiên Cổ Đô, ngày xưa Thương Tâm công tử cho người ta cảm giác bất phàm, phong lưu phóng khoáng, khiến vô số nữ tử thương tâm, còn Cổ Vu lại tỏ ra thần bí, sau khi đám người Lâm Phong đi đến Thánh Thành Trung Châu, bọn họ cũng không có nhàn rỗi, mà tiến đến Thiên Nguyên Cổ Đô, tiến nhập học viện khổ tu, mỗi người đều có cơ duyên của chính mình, họ có thể đến đây có nghĩa, thực lực họ không kém .


- Tam đại Vương thể, cũng bước vào cảnh giới thượng vị Hoàng rồi.


Lâm Phong nhìn về phía đám người Lang Tà, khẽ gật đầu với Lang Tà và Quân Mạc Tích, đã rất lâu Lâm Phong không thấy bọn họ, không ngờ hai người bọn họ cùng với Độc Cô Bất Bại đã đến thượng vị Hoàng, nhanh hơn so với hắn một bước, còn Thương Tâm công tử vẫn làm cho người ta có cảm giác yêu mến, Cổ Vu thì sâu không lường được, ở Vọng Thiên Cổ Đô còn có tin đồn hắn có thể chất Vu Vương. Sức chiến đấu của những người này trước mắt vô số thiên tài có lẽ không được xếp vào thứ hạng đầu , nhưng bọn họ đều là nguyện ý lịch luyện một phen, loại cơ hội cùng tất cả thanh niên thiên tài ở Thanh Tiêu đại lục hội tụ cùng một chỗ vô cùng khó khăn, cho dù chiến lực còn khiếm khuyết, họ cũng muốn tới, đương nhiên sức chiến đấu của Vương thể không thể tính theo lẽ thường, có lẽ bọn họ không phải người đỉnh tiêm nhất, nhưng ít ra họ cũng có thể cùng không ít người tranh phong một phen. Lúc này, có một đạo thân ảnh buông xuống bên cạnh Lâm Phong, người này là người phe Thánh Linh hoàng triều.


- Thánh hoàng tử, Thánh Linh hoàng triều đã vì người lựa chọn ra một vị nữ tử xinh đẹp kiệt xuất nhất, lần này đi vào bên trong mong người chú ý cẩn thận, khi người đi ra, người nhất định phải đến hoàng triều đấy.


Người này đối mở miệng nói chuyện với Lâm Phong, khiến cho thần sắc Lâm Phong ngưng lại, sau đó lập tức gật đầu, việc này không thể tránh né mãi được, hắn cũng chỉ có thể xin lỗi vị nữ tử của Thánh Linh hoàng triều kia mà thôi.


- Ta đây lui xuống trước.


Lão giả nói xong liền trở lại phương hướng Thánh Linh hoàng triều, hành động của lão khiến cho ánh mắt Thánh Hoàng của Thiên Tứ hoàng triều lộ ra phong mang, hắn nhìn Lâm Phong, cười nói:


- Lâm Phong, Thánh Linh hoàng triều tôn ngươi làm Thánh hoàng tử sao?



- Đúng vậy.


Lâm Phong khẽ gật đầu, sau đó không nói gì thêm, khiến cho Thánh Hoàng Thiên Tứ hoàng triều lộ ra một chút dị sắc, nhưng hắn cũng không có hỏi lại nữa, mà chỉ nở một nụ cười.


- Chư vị, đi mở phong ấn thôi!


Lúc này, một vị Thánh Hoàng bước ra nói với mọi người, Thánh Hoàng của các hoàng triều lập tức lóe ra, hạ xuống trước vách núi, một cổ hơi thở khủng bố tràn ngập, chỉ thấy các Thánh Hoàng không ngừng oanh ra cổ ấn, đánh lên ngọn núi nguy nga trước mắt, khiến cho ánh mắt mọi người hiện lên phong mang, ngọn núi này thừa nhận oanh kích của các Thánh Hoàng nhưng vẫn lù lù bất động, xem ra nó do viễn cổ Thánh Vương đúc thành. Sau một lát, tiếng oanh long đáng sợ truyền ra, chỉ thấy vách núi giống như màn trời từ từ mở ra, bên trong xuất hiện một mặt bích hoạ, cảnh vật bên trong bức bích hoạ này giống như một vũ trụ hồng hoang, có vạn dặm núi sông, có ánh sáng chói mắt, khiến cho mọi người đều nhìn chằm chằm vào bức bích hoạ này, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, một bức bích hoạ thật kỳ diệu, nó giống như ẩn chứa đại đạo.


- Chư vị, phóng thích lực lượng đại đạo của các vị vào bên trong bức bích hoạ kia sẽ có thể mở ra di tích viễn cổ.


Vị Thánh Hoàng kia xoay người lại nói với đám người Lâm Phong, tất cả mọi người nghe xong thì cùng tiến lên, trong khoảnh khắc, trăm ngàn loại lực lượng đại đạo đồng thời tràn ra, thế giới võ đạo có vô số đại đạo, chỉ cần thiên phú và ngộ tính của ngươi cường đại, ngươi có thể tìm được đại đạo phù hợp với mình nhất, thậm chí ngươi còn có thể mở ra một loại đại đạo chưa bao giờ xuất hiện qua. Khi đại đạo nhảy vào bên trong bích hoạ, bích hoạ lại huyễn hóa ra một cơn lốc xoáy, cắn nuốt hết tất cả lực lượng vào bên trong, khiến cả bức bích hoạ điên cuồng luân chuyển , một cơn lốc xuất hiện, bích hoạ bắt đầu sinh ra lốc xoáy, lốc xoáy nuốt hết hàng nghìn hàng vạn tia đạo ý, hóa thành một hắc động đáng sợ, như muốn cắn nuốt hết thảy.


- Muốn mở ra Thánh địa thì cần phải có đạo ý vô cùng cường đại, hơn nữa chỉ có Vũ Hoàng cảnh mới có thể tiến đến gần bích hoạ, cho nên việc này chỉ có thể dựa vào chư vị, mọi người không cần lưu thủ, chỉ cần điên cuồng thả ra lực lượng đại đạo của các ngươi sẽ có thể mở ra thông đạo đi đến Thánh địa.


Một đạo thanh âm vang lên trong màng tai mọi người, khiến mọi người càng trở nên điên cuồng phóng thích ra lực lượng của chính mình.


- Khó trách, theo năm tháng trôi qua hậu nhân của các hoàng triều không thể mở ra Thánh địa, Thánh địa này quá khủng bố.


Mọi người thầm nghĩ trong lòng, cơn lốc kia vẫn không ngừng cắn nuốt đại đạo, rồi đột nhiên không gian toả ra hào quang vạn trượng, lốc xoáy biến mất, giữa bức bích hoạ xuất hiện một cái cánh cửa thông đến bí cảnh.


- Mời chư vị tiến nhập bí cảnh.


Chư hoàng nhàn nhạt nói ra, thiên tài các ngả chia ra thành những trận doanh khác nhau, đi vào cánh cửa kia.


- Nếu Đế cảnh đi vào sẽ như thế nào?


Lúc này, Lâm Phong hỏi Phiêu Tuyết công chúa.


- Người nào có tu vi Đế cảnh ngay cả đến gần ngọn núi này cũng không được, một khi lực lượng bao vây chúng ta cảm nhận được đế uy, nó sẽ phát ra công kích đáng sợ, từng có người thử qua nhưng hắn chết rất thảm.


Phiêu Tuyết công chúa lên tiếng, Lâm Phong gật gật đầu, không có nói gì nữa, lại một đám người bước vào trong cánh cửa, Phiêu Tuyết công chúa mở miệng nói:


- Chúng ta cũng đi vào.


Dứt lời, bọn họ cùng nhau bước vào cánh cửa kia, thời điểm bọn họ xuất hiện lần nữa đã thấy mình trong một mảnh hoang mạc, hoang mạc này tràn ngập hơi thở viễn cổ, khí tức năm tháng tang thương khắp mọi nơi, đây là một cái thế giới bị niêm phong từ thời viễn cổ. Cùng lúc bọn họ bước vào thế giới này, một cỗ lưu quang giống như từ thương khung phóng xạ ra ngoài, xa xa có một tòa cung điện cổ xưa xuất hiện, chỉ thấy ở đó có một thanh thanh niên trẻ tuổi nhìn về phía hoang mạc, trong ánh mắt bắn ra lệ mang đáng sợ.


- Lại một trăm năm rồi sao!


Giọng nói lộ ra sự tang thương do năm tháng tẩy lễ, tiếng chuông tấu vang trong toà cung điện kia. Đồng thời, phía trên một tòa viễn cổ sơn mạch, có một vị cường giả ngẩng đầu, nhìn về hư không phía xa, trong ánh mắt người này lộ ra một chút tà ý lạnh như băng, nói:


- Rốt cục cũng có người vào được.


Giờ khắc này, vô số người trong không gian mênh mông vô tận ngẩng đầu lên nhìn về phía hoang mạc, trong ánh mắt tràn ngập sự chờ mong, trăm năm rồi, rốt cục cũng có một gia hỏa đến. Nơi này là thế giới viễn cổ, thế giới bị vứt bỏ và nó cũng là thế giới tội ác. Đám người bên cạnh hoang mạc cũng bắt đầu tiến về phía trước, tạm thời mọi chuyện vẫn bình an vô sự, hiện tại chưa có xung đột lợi ích nên bọn họ sẽ không vô cớ chém giết nhau, bây giờ họ muốn bảo toàn thực lực để ứng phó những chuyện sẽ xảy ra trong bí cảnh. Đột nhiên cuồng phong gào thét, nhấc lên một đám bụi đất đáng sợ, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy phương xa có một chấm đen không ngừng đến gần, đám đen này toả ra sát khí nồng nặc, khiến cho đồng tử mọi người cứng đờ lại.


- Yêu thú, yêu thú gì đây?

!


- Bán yêu, đầu rắn thân người, mình chim đại bàng đầu nhân loại, tất cả đều là quái vật.


Mấy con yêu thú cường đại này lộ ra vẻ thị huyết, hơi thở tàn bạo đáng sợ, điên cuồng đánh về phía mọi người, ánh mắt yêu dị làm cho người ta có cảm giác trong lòng nảy sinh sợ hãi.


- Thế giới mà chư Thánh niêm phong qua vô số năm đã diễn hóa ra những gì.


Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng một tiếng, không thể nghi ngờ, đây là một cái tiểu thế giới, hơn nữa nó còn là tiểu thế giới do chư Thánh tự mình niêm phong, trải qua vô số năm tháng, cái tiểu thế giới này đã diễn hoá ra những hoàn cảnh vô cùng đáng sợ, nhìn mấy con yêu thú khó coi kia đã biết được sự đáng sợ của thế giới này.


- Giết ra ngoài!


Đột nhiên có một hàng thân ảnh bay lên trời, sau đó đánh về phía yêu thú. Người dẫn đầu toả ra ánh sáng màu vàng kim, thân thể giống như hóa thành một khối vàng ròng, đỉnh đầu của hắn nổi lên một cơn lốc đáng sợ.


- Giết!


Trác Khanh nhảy vào trong đàn yêu thú, từng thanh trường thương màu vàng bắn giết ra ngoài nhanh như một tia chớp, tiếng phốc xuy vang lên không ngừng, từng đầu yêu thú bị trường thương màu vàng xuyên thủng thân thể bạo liệt mà chết. Cũng có một chút yêu thú lợi hại dùng lợi trảo ngăn cản hoàng kim trường thương, Trác Khanh hừ lạnh một tiếng, hư không xuất hiện một kim sắc quang luân, chỉ thấy hắn duỗi vung tay lên, kim luân hóa thành một cơn lốc giảo sát thiên địa, nơi nó đi qua tất cả yêu thú đều bị bạo liệt, bị gió bão mài thành phấn vụn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp