- Lâm Phong, ta tuy ở Kỳ Thiên Thánh Đô nhưng việc trong Thánh Thành Trung Châu ta cũng biết một chút.
Tên của ngươi… dù ta lâu nay tại chốn thâm cung vẫn nghe được như sấm bên tai. Thánh Hoàng Phi ôn nhu nói, khóe miệng khẽ cười làm cho người ta không tự chủ được thân cận cùng mê muội. Nữ nhân này cực kỳ có mị lực, mỗi một lời nói, mỗi một hành động của nàng đều tự nhiên toát ra mị lực vô cùng.
- Thánh Hoàng Phi khen sai rồi.
Lâm Phong khiêm tốn cười nói. Hăn chuyên chú bảo vệ tinh thần, không vì đối phương mà dao động.
- Lâm Phong, ngươi lấy Cảnh giới trung vị Hoàng, ngày lên Hoàng Bảng đã chiếm bài danh ba hạng đầu, thật đáng khen!
Thánh Hoàng Phi vẫn mỉm cười nói:
- Lâm Phong, ngươi cho rằng Thánh Thành Trung Châu thế hệ này Doanh Thành, Cơ Thương, Sở Xuân Thu cùng với ngươi, mười người đứng đầu Hoàng Bảng, sau này ai có thể đi được xa nhất?
Là Doanh Thành, Sở Xuân Thu hay ngươi hoặc người nào khác? Thần sắc Lâm Phong kinh ngạc nhìn Thánh Hoàng Phi. Nàng chỉ tùy ý hỏi một câu lại dường như bao hàm thâm ý trong đó.
- Thánh Hoàng Phi hỏi đã ta, Lâm Phong làm sao có thể trả lời là người khác… Lâm Phong nở nụ cười nhẹ tùy ý nói, trong đôi mắt điềm tĩnh của Thánh Hoàng Phi vẫn không nhìn ra chút cảm xúc nào khẽ cười nói: - Ngươi nói cũng đúng!
Nếu ta hỏi Doanh Thành hoặc Sở Xuân Thu, thậm chí Cơ Thương, bọn họ chỉ sợ đều sẽ trả lời là chính mình. Nếu cả bản thân cũng cho rằng chính mình không bằng người khác, vậy còn cùng người tranh phong như thế nào.
- Lần này ta cho người tiến đến Chiến Vương Học Viện tại Thánh Thành Trung Châu, chủ yếu vì Lâm Phong ngươi.
Nữ nhi của ta khen ngươi không dứt miệng, hy vọng ngươi tại bên trong thánh địa có thể trợ giúp nàng được thuận lợi. Thánh Hoàng Phi nhìn thoáng qua công chúa, lộ ra thần sắc cưng chiều.
Lúc này Lâm Phong trong lòng có chút kinh ngạc. Thánh Hoàng Phi nói như thế dường không trung hề sợ đắc tội Cơ Thương. Dù sao, bọn họ còn mời cả Cơ Thương đến. Về phần bọn Hầu Thanh Lâm, Mộng Tình cùng với Kiếm Manh, đối phương hẳn biết quan hệ của bọn họ.
- Ngươi đã nói như thế, thân là mẹ nàng, ta cũng coi như yên tâm.
Thánh Hoàng Phi đứng dậy đối với Lâm Phong khẽ hạ thấp người, khiến cho Lâm Phong cũng lập tức đứng lên nói:
- Thánh Hoàng Phi người là tiền bối, không nên như thế!
- Là một người mẹ, đây cũng là điều nên làm… Thánh Hoàng Phi vẫn khom người xuống làm lễ, lập tức nhìn Lâm Phong cười nói: - Ta ở nơi này các ngươi sẽ không tự nhiên.
Vậy ta không quấy rầy người trẻ tuổi các ngươi hàn huyên nữa. Lâm Phong, ngươi nếu có gì yêu cầu gì, có thể để Phiêu Tuyết tùy thời dẫn ngươi đến tìm ta. Sau khi nói xong, Thánh Hoàng Phi nhanh chóng rời khỏi nơi này khiến trong mắt Lâm Phong khẽ lóe lên ánh sáng. Vị Thánh Hoàng Phi này quả thật không phải tầm thường, khiến người ta rất khó có thể tìm ra chút tỳ vết nào.
- Lâm Phong, ngươi phải chiếu cố ta nha!
Sau khi Thánh Hoàng Phi rời khỏi, công chúa hồn nhiên mỉm cười đối với Lâm Phong giống như trăm hoa đua nở, vô cùng kinh diễm. Trái ngược hoàn toàn với lúc đối đãi cùng tên hộ vệ thống lĩnh làm cho hắn vô cùng buồn bực, Lâm Phong thật sự lợi hại như vậy sao? Làm sao mà Thánh Hoàng Phi và công chúa đều đối với Lâm Phong khách khí như thế. Hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi, Cảnh giới trung vị Hoàng mặc dù lĩnh ngộ đạo lực lượng, thật sự có thể chống lại Vũ Hoàng đỉnh phong đã lĩnh ngộ đạo ý hay sao? Nói xong, công chúa còn nhìn thoáng qua Mộng Tình, cười nói:
- Mộng Tình tỷ, ngươi không nên ghen nhé!
- Sẽ không đâu!
Mộng Tình tùy ý nói. Kế tiếp mấy người trò chuyện cũng rất hòa thuận. Vị công chúa này cực kỳ dễ ở chung. Hơn nữa, sau khi không còn câu nệ, dường như nàng lập tức hóa thành tiểu tinh linh, không có nửa điểm làm giá. Chỉ sau một bữa tiệc rượu, nàng đã giống như cùng bọn Lâm Phong lăn lộn với nhau cực kỳ quen thuộc. Sau khi tiệc tàn, Phiêu Tuyết công chúa cẩn thận an bài cho bọn người Lâm Phong chỗ ở. Bọn họ cũng thỉnh thoảng sẽ trong Hoàng Triều cổ xưa này dạo xung quanh, cảm thụ khí tức cổ xưa sau vô số năm tháng vẫn còn lắng đọng. Những ngày qua, mười tám Thiên Chi Chủ Thành của Cửu Tiêu đại lục ngày càng có nhiều cường giả tiến đến Kỳ Thiên Thánh Đô. Thậm chí có một số người gặp nhau đã phát sinh ra vô số xung đột nảy lửa. Dù sao những nhân vật thiên tài đến từ khắp nơi này cũng không ai phục ai. Bọn họ muốn so sánh xem bản thân và thiên tài của các Thiên Chi Chủ Thành khác có chênh lệch hay không? Một ngày nọ, Phiêu Tuyết công chúa theo yêu cầu của Lâm Phong, mang bọn họ ra bên ngoài Thiên Tứ hoàng triều, thăm thú khắp nơi Kỳ Thiên Thánh Đô.
- Mộng Tình tỷ, các ngươi lần này đến Kỳ Thiên Thánh Đô sẽ không thất vọng.
Cửu Tiêu đại lục tuy có mười tám Thiên Chi Chủ Thành nhưng mà vùng đất có di tích cổ xưa nhiều nhất vẫn là Kỳ Thiên Thánh Đô. Lần này, tuy ta mời các ngươi đến hỗ trợ nhưng sau đó các ngươi cũng có thể ở lại Kỳ Thiên Thánh Đô vài năm đi kiến thức các nơi một chút. Mấy ngày qua, Phiêu Tuyết công chúa đã cùng Mộng Tình kề cận đến vô cùng quen thuộc. Dù sao hai người đều là nữ tử, càng có nhiều chuyện để nói. Lúc này, Phiêu Tuyết công chúa đang ôm cánh tay Mộng Tình có vẻ vô cùng thân thiết. Lâm Phong đối với chuyện này cũng không có quá để ý. Với Lâm Phong mà nói, người khác xem hắn là bạn hắn cũng sẽ xem là bạn, xem hắn là kẻ địch hắn cũng xem là kẻ địch. Hiện tại, hắn ít nhất không hề cảm nhận được Phiêu Tuyết công chúa và Thánh Hoàng Phi có ác niệm đối với bọn họ. Họ tuy nói hy vọng cùng bọn hắn liên thủ nhưng bọn họ làm sao không muốn lợi dụng đối phương.
- Kỳ Thiên Thánh Đô có những di tích nào nổi tiếng?
Mộng Tình tò mò hỏi.
- Những cổ di tích nổi tiếng đều bị các cổ Hoàng Triều hoặc những thế lực lớn khác nắm trong tay.
Chẳng hạn như Huyền Kiếm Cốc có hàng tỉ kiếm ý treo ngược bên trong, giống như hàng tỉ cây tuyệt thế lợi kiếm, kẻ xâm nhập ắt phải chết.
- Còn có Phá Đạo Sơn, người bước vào trong đó sẽ bị hủy đạo, từ nay về sau không thể theo đuổi võ đạo, quỷ dị vô cùng, cũng là một chỗ tuyệt địa không người dám xâm nhập.
- Thánh Đạo Đài, người có duyên đi tham quan ngắm cảnh nơi này sẽ nghe được tiếng nói của cổ Thánh nhân, có thể giúp người trắc nghiệm thiên phú.
Ngoài ra còn rất nhiều cổ di tích, không thể kể hết được.
- Huyền Kiếm Cốc, trôi nổi hàng tỉ kiếm ý; Phá Đạo Sơn, có thể phá đạo của người; Thánh Đạo Đài, có tiếng nói của Thánh Nhân!
Trong mắt Lâm Phong hiện lên một tia kiên quyết. Mấy địa phương này khiến hắn có chút động tâm.
- Phiêu Tuyết muội muội.
Bất chợt, từ phía xa có tiếng nói cuồn cuộn mà đến. Bọn người Lâm Phong ngẩng đầu hướng về phía Thiên Tứ hoàng triều nhìn lại, chỉ thấy một dãy bóng người dồn dập bay đến. Đám người này cũng không nhiều nhưng mà khí chất đều không phải tầm thường. Tên dẫn đầu phong độ tuấn lãng, khí chất phi phàm, ẩn ẩn có một cỗ hoàng giả khí phách. Hắn chính là hoàng tử của Thiên Tứ hoàng triều nổi danh cùng Phiêu Tuyết công chúa. Mà những kẻ bên cạnh hắn hơi thở đều mênh mông cường đại, lại toát ra khí thế ra mãnh liệt cuồng dã.
- Ca ca, những người này là thiên tài Yêu Hồn Học Viện sao?
Quả nhiên không phải tầm thường nha! Phiêu Tuyết công chúa nhìn về phía thanh niên bên cạnh mọi người khẽ cười nói. Thế nhưng giờ phút này, đám thiên tài của Yêu Hồn Học Viện ánh mắt lại hướng về phía bọn người Lâm Phong. Thiên Tứ hoàng triều từ trước đến nay có ba thế lực lớn vẫn duy trì quan hệ không tệ. Hơn nữa, mỗi lần đều chia làm ba hệ, mời ba phương thế lực đến trợ giúp phân biệt là Chiến Vương Học Viện, Yêu Hồn Học Viện cùng với một cổ Thánh tộc.
- Các thiên tài của Chiến Vương Học Viện cũng vậy, khí chất phi phàm!
Thanh niên cũng cười nói. Chợt thấy một tên cường giả của Yêu Hồn Học Viện dậm chân bước ra ánh mắt quét nhìn bên dưới một vòng rồi hét lớn:
- Chiến Vương Học Viện… Như vậy Lâm Phong chắc cũng ở đây… Ai là Lâm Phong?
Lâm Phong ánh mắt hướng tới trên không nhìn kỹ. Người này đôi mắt vô cùng yêu dị, trên người tràn ngập một cỗ yêu khí cuồng bạo đáng sợ, hướng về mặt đất cuồn cuộn đánh tới. Cái loại lực lượng cuồng dã này khiến bước chân của bọn họ vô cùng trầm trọng. Lâm Phong bước chân khẽ hướng phía trước đạp từng bước, lập tức thân thể chậm rãi bay lên không, cùng với đó, một cỗ gió lốc bá đạo đáng sợ nổi lên bầu trời. Lâm Phong hắn nào bị cổ khí thế này lấn át. Quả nhiên có cảnh giới trung vị Hoàng! Nghe nói ngươi đánh bại Phong Vương nhân vật
- Cơ Thương.
Ta rất muốn biết thực lực của ngươi có bao nhiêu lợi hại. Ngươi hãy chú ý! Người này bước chân hướng tới không trung giẫm một cái. Giờ phút này, giống như có vô cùng vô tận yêu khí đánh tới Lâm Phong khiến hắn cảm thấy không gian xung quanh giống như có nghìn vạn con trâu điên hung bạo, gót sắt như nước lũ đánh tới muốn giẫm nát hắn bên dưới.
- Trước tiên để ta xem lực lượng của ngươi!
Người nọ thân thể treo ngược, từ bầu trời oanh giết xuống, lấy ưu thế từ trên cao đè ép Lâm Phong. Đông! Lâm Phong chân đạp không trung. Ma khí khủng bố dồn dập xuất hiệt, uy áp vỡ nát không gian đáng sợ đến cực điểm. Hắn lấy thân thể không mấy cường tráng không chút ngại ngần hướng tới đối phương đáp trả. Hai người quyền mang va chạm trên không trung, khiến cho không gian như trì trệ một lát, một tiếng vang lớn kèm theo gió lốc phát ra bốn phía. Vô số yêu khí hủy diệt tràn vào thân thể Lâm Phong. Trong cơ thể hắn mạnh mẽ xuất hiện từng đợt từng đợt lực lượng tử vong tiêu diệt đám yêu khí này, cánh tay khẽ run lên, xương cốt phát ra tiếng vang răng rắc. Thân thể hắn vốn cực kỳ cường đại, mà đối phương lại am hiểu lực lượng yêu hồn, dường như yêu ngưu, cũng có lực lượng đáng sợ. Ha ha, không tệ! Trung vị Hoàng không ngờ có thể lấy lực lượng thân thể chống lại ta, không hổ là kẻ đã đánh bại nhân vật Phong Vương. Người này cuồng ngạo cười nói. Mái tóc đen của hắn bóng dưng không gió ma bay phất phới, như ngàn lưỡi dao sắc bén nhảy múa giữa không trung.
- Một quyền kế tiếp ta sẽ sử dụng bảy phần lực, hơn nữa sẽ có thêm đạo lực lượng.
Ngươi phải cẩn thận! Tiếng nói vừa dứt, một cỗ lực lượng càng thêm đáng sợ đè ép xuống dưới. Lâm Phong lại lần nữa sinh ra ảo giác như có nghìn vạn con trâu điên giẫm lên trên đồng bằng hoang vu tiến về phía hắn. Loại khí thế này trước nay chưa từng có, khiến mọi sinh linh đều phải tránh lui.
- Lâm Phong, ngươi phải cẩn thận!
Hắn là Vương bài của Yêu Hồn Học Viện, thời điểm Phong Vương còn muốn sớm hơn Cơ Thương. Phía bên dưới, Phiêu Tuyết công chúa truyền âm nói, khiến thần sắc hắn lộ vẻ ngưng trọng. Lâm Phong tự tin đối với thực lực chính mình vô cùng nhưng chưa bao giờ tự đại. Hắn biết hắn ưu điểm cùng nhược điểm của bản thân. Nhược điểm chính là cảnh giới, mà ưu điểm là có nhiều thủ đoạn có thể bù đắp cho thiếu hụt cảnh giới. Nhưng loại hình thức chiến đấu trực tiếp bạo lực như thế này, cảnh giới của hắn không đủ tất nhiên phải toàn lực ứng phó. Oanh! Không trung run lên, gót sắt giẫm nát vòm trời. Lâm Phong chỉ cảm thấy bản thân chân chính chỉ còn sót lại bên trong một cỗ kỳ diệu đạo cảnh. Nghìn vạn trâu điên dữ tợn giống như không thể né tránh đồng thời rít gào mà đến, lại hóa thành thân thể một con trâu to lớn không gì sánh được hướng về phía hắn giết tới, tưởng chừng có thể hủy diệt mọi thứ.
- Cái đạo ý gì đây?
Thần sắc Lâm Phong cứng đờ. Vô số lực lượng phun trào, phía trước trận đạo điên cuồng diễn hóa, cỗ lực lượng này của đối phương khiến cho hắn áp lực quá mãnh liệt. Tiên đài trận đạo hiện ra, Lâm Phong hội tụ gần như toàn bộ lực lượng phát ra một kích. Giờ phút này, Phù Thế Ấn giống như ẩn chứa vô cùng vô tận lực lượng, giống như núi non nặng nề, giống như sóng thần phá hủy hết thảy, thiên biến vạn hóa cuối cùng hợp thành một thể, không thay đổi cũng là vạn biến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT