Kỳ Thiên Thánh Đô, một trong mười tám Thiên Chi Chủ Thành của Cửu Tiêu đại lục, một trong ba đại Thiên Chi Chủ Thành trung tâm, cũng là chủ thành có diện tích mênh mông nhất.
Bọn người Lâm Phong cưỡi cổ thuyền đi trên hư không. Đi vào Kỳ Thiên Thánh Đô, từng đợt khí tức mang đậm phong cách cổ xưa phả vào mặt bọn họ. Từng dãy kiến trúc liên tiếp nhau tràn ngập khí tức cổ lão, niên đại truyền thừa giống như đã khá lâu. Hơn nữa, bọn chúng được bảo tồn vô cùng hoàn hảo, không bị đại chiến phá hư. Võ đạo thế giới tùy ý cũng có thể sẽ phát sinh chiến đấu. Cường giả chiến đấu lực phá hoại rất đáng sợ. Bởi vậy những kiến trúc ở thế giới này cũng phải không ngừng tu sửa, rất hiếm có quần thể kiến trúc từ sâu bên trong toát ra loại khí tức cổ lão như thế này. Mà ở Kỳ Thiên Thánh Đô lại thật sự tồn tại. Hơn nữa nơi này rất nhiều kiến trúc đều gắn liền với một vùng đất lớn, tạo thành một chỉnh thể giống như một quốc gia.
- Quần thể Hoàng Triều đó sao?
! Lâm Phong thì thào nói nhỏ. Kỳ Thiên Thánh Đô từng là một Thánh triều thống nhất. Mặc dù sau đó chia năm xẻ bảy nhưng vẫn cùng những Thiên Chi Chủ Thành khác có chỗ không giống nhau. Bọn họ phân chia thành từng khối nhưng mà vẫn có nhiều Hoàng Triều thống lĩnh Kỳ Thiên Thánh Đô. Mặc dù sau này các cổ Thánh tộc cùng với tông môn nổi lên, nhưng thực sự cũng không mấy ảnh hưởng đến một tòa tòa Hoàng Triều đứng sừng sững bên kia. Bởi vậy, tuy nói Kỳ Thiên Thánh Đô là Thiên Chi Chủ Thành diện tích mênh mông nhất, nhưng chỉnh thể của nó tuyệt không bằng Thánh Thành Trung Châu. Bọn họ còn rất nhiều những cổ lão Hoàng Triều có lớn có nhỏ, từng cái chỉnh thể tồn tại với toà Thánh Đô này. Mặc dù những tiểu Hoàng Triều đã xuống dốc, bọn họ vẫn có nội tình sâu sắc, vẫn duy trì Hoàng Triều cao ngạo, không muốn tán đi, cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của Hoàng Triều. Bọn họ… từng là một trong những chúa tể của Kỳ Thiên thánh triều!
- Phía trước là quần thể Hoàng Triều, từng tòa mênh mông vô ngần quốc gia kia chính là từng cái Hoàng Triều.
Có thể nói, Kỳ Thiên Thánh Đô do vô số đế quốc tổ hợp mà thành. Đương nhiên so với đế quốc, Hoàng Triều còn xa mới có thể bằng được. Người thanh niên đến từ Thiên Tứ Hoàng Triều thấp giọng nói. Hắn thân là sứ giả đến mời bọn người Lâm Phong tự nhiên hộ tống bọn họ cùng nhau mà đến.
- Không nên phi hành trên bầu trời Hoàng Triều!
Tôn nghiêm của bọn họ không cho phép bất kỳ kẻ nào tùy ý giẫm lên, dù những đám mây trên trời cao kia cũng không thể. Thanh niên chỉ dẫn phương hướng đối với Lâm Phong. Đúng như lời hắn nói, Lâm Phong có loại ảo giác, hắn đang vượt qua từng cái đế quốc. Những Hoàng Triều này bao dung hết thảy, so với đế quốc cường đại cũng không có gì khác nhau. Qua thật lâu sau, thanh niên mới chỉ vào phía trước một tòa mênh mông vô tận Hoàng Triều, nói.
- Nơi đây là Thiên Tứ Hoàng Triều, chúng ta đi xuống nhé!
- Ừm!
Lâm Phong khẽ gật đầu, bị khí phách của những Hoàng Triều này hấp dẫn. Thánh triều nhất mạch từ thời kì viễn cổ lưu truyền đến nay, vẫn cao ngạo ngẩng đầu tại Kỳ Thiên Thánh Đô. Bên trong Thiên Tứ Hoàng Triều thủ vệ sâm nghiêm, nhưng mà cũng không trở ngại bọn người Lâm Phong. Một đường thông suốt đi đến chỗ sâu nhất bên trong Thiên Tứ Hoàng Triều, từng tòa cung điện diện mạo hiên ngang chạy dọc theo tầm mắt bọn họ. Giáp vệ hành tẩu bên trong Hoàng Triều đều có cảnh giới Vũ Hoàng cường giả khiến Lâm Phong âm thầm cảm thán. Vũ Hoàng tại tiểu thế giới có thể xưng bá đế quốc. Vậy mà ở Hoàng Triều, Vũ Hoàng chỉ làm thủ vệ tầm thường.
- Chúng ta đi đâu vậy?
Lâm Phong hỏi sứ giả.
- Ta tạm thời sẽ sắp xếp mọi người ở lại phủ Thánh Hoàng Phi, để nàng làm lễ tẩy trần cho mọi người.
Nghỉ ngơi vài ngày, đợi sau khi những người khác đếb, Thánh Hoàng Phi sẽ dẫn mọi người đi gặp Thánh Hoàng, đồng thời tổ chức yến tiệc khoãn đãi. Bản thân ta mấy ngày này cũng sẽ tùy thời chờ đợi mọi người sai phái. Nếu mọi người muốn đi tham quan Kỳ Thiên Thánh Đô, ta có thể dẫn đường. Tên sứ giả này tuy rằng nhìn qua rất trẻ tuổi, nhưng nói chuyện lại vô cùng ung dung khách khí, làm cho người ta có cảm giác nho nhã lễ độ. Người khác bên cạnh hắn sẽ có cảm giác thoải mái mà không bị mất tự nhiên.
- Thánh Hoàng Phi!
Lâm Phong nói nhỏ một tiếng, thầm nghĩ những cổ lão Hoàng Triều này quả nhiên có chỗ hơn người. Bọn họ đến đây trước tiên đã được Thánh Hoàng Phi tiếp đãi. Chẳng bao lâu, sứ giả mang theo bọn người Lâm Phong đi đến một tòa phủ đệ hùng tráng nhưng lại không kém phần trang nhã. Lầu cao điện lớn, núi xanh rừng trúc, thác nước tuôn xuống chảy vong quanh như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Sứ giả bẩm báo một tiếng, không bao lâu sau đã có một đoàn người đạp không mà đến. Dẫn đầu là một nữ tử ngũ quan xinh xắn, đôi mắt giống như tinh linh lóe ra ánh sáng rực rỡ, trên người toát ra một cỗ khí chất cao quý. Nữ tử này cực kỳ trẻ tuổi, bên cạnh này còn có vài người toàn thân giáp đen nhìn qua vô cùng dữ tợn, dù chỉ liếc mắt cũng sẽ cảm giác được một cỗ khí thế bá đạo phả tới trước mặt. Cô gái liếc mắt dò xét mọi người xung quanh, lộ ra một chút thần sắc kỳ quái. Nàng nhìn thoáng qua sứ giả, chỉ thấy hắn lập tức tiến lên, khẽ khóm người nói:
- Công chúa!
- Những người này mời từ Thánh Thành Trung Châu đến sao?
Nữ tử được xưng công chúa bình tĩnh mở miệng, thanh âm êm ả làm người nghe cảm giác vô cùng thoải mái. Mặc dù ngươi rõ ràng có thể cảm nhận được trên người nàng một chút khí chất cao quý nhưng lại không có nửa điểm cảm giác áp lực.
- Hồi bẩm công chúa, bốn người bọn họ là Lâm Phong, Hầu Thanh Lâm, Kiếm Manh, Mộng Tình.
Bọn họ chính là bài danh năm vị trí đầu trên Phong Vương Thiên Bảng của Chiến Vương Học Viện tại Thánh Thành Trung Châu. Một người còn lại cũng sắp đến rồi. Sứ giả cung kính trả lời.
- Các vị trẻ tuổi như vậy dã chiếm cứ bài danh năm vị trí đầu trên Phong Vương Thiên Bảng, thực sự rất lợi hại a!
Lần này mọi người không ngại xa xôi ngàn vạn dặm mà đến, vất vả rồi! Cô gái khẽ mỉm, khẽ hạ thấp người đối với bọn người Lâm Phong một chút, thể hiện sự tôn trọng của nàng đối với bọn họ.
- Công chúa cũng vậy, chỉ sợ người còn mạnh hơn bọn ta.
Lâm Phong cười nói. Nữ tử này có tu vi Vũ Hoàng đỉnh phong. Hơn nữa, từ trong đôi mắt đẹp của nàng không nhìn ra chút cảm xúc nào, vô cùng hòa nhã tùy ý. Tuy khí chất cực kỳ cao quý nhưng không hề biểu hiện ra nửa điểm kiêu ngạo. Nhân vật bậc này, cũng không phải loại như Vũ Văn Tịnh có thể bằng được.
- Công chúa tại trung vị Hoàng cảnh đã ngộ đạo ý.
Hiện tại nàng đã đạt đến Vũ Hoàng đỉnh phong, càng lĩnh ngộ đạo ý sâu sắc hơn. Nàng chính là người nổi bật nhất trong Thiên Tứ Hoàng Triều thế hệ này, tự nhiên sẽ kém không so với các ngươi. Nếu nàng đi đến Chiến Vương Học Viện, người đứng đầu Phong Vương Thiên Bảng chỉ sợ cũng không phải Cơ Thương rồi. Thanh niên giáp đen bên cạnh nữ tử trong thanh âm lộ ra một cỗ khí tức âm hàn. Nghe Lâm Phong nói công chúa cũng không kém so với bọn họ, khiến hắn cảm giác có chút khinh thường, thầm nghĩ Chiến Vương Học Viện hiện tại sao lại không chịu nổi như thế. Bốn tên Trung vị Hoàng, vậy mà cũng có thể chiếm cứ bốn trong năm vị trí đầu trên Phong Vương Thiên Bảng. Mặc dù bọn họ thiên phú dị bẩm, lĩnh ngộ đạo lực lượng. Thế nhưng như vậy cũng chỉ có thể nói rõ những người khác có bao nhiêu kém cỏi. Nếu không những người khác đều lĩnh ngộ đạo lực lượng, tại sao lại bại trận bởi người chỉ có trung vị hoàng đỉnh phong cảnh giới.
- Làm càn!
Vị công chúa kia quát lớn một tiếng, ánh mắt vừa liếc, trên người nàng đột nhiên có một cỗ uy áp tràn ngập tỏa ra. Đôi mắt đẹp của nàng đột ngột trở nên sắc bén, khiến cho thần sắc thanh niên giáp đen trở nên ngưng trọng. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào nàng nhưng chung quy vẫn không dám nhìn thẳng, rốt cuộc khẽ cúi đầu.
Công chúa đôi mắt giống như thanh kiếm bén nhọn khiến cho hắn trong lòng khẽ rung lên, lập tức quay sang Lâm Phong nói:
- Thật có lỗi, xin thứ cho ta tội bất kính!
- Không ngại!
Lâm Phong nhàn nhạt mỉm cười, có vẻ không thèm để ý nhưng mà lại nghe thanh niên giáp đen truyền âm nói:
- Ta tạ lỗi bởi vì lệnh của công chúa, không hơn!
Nếu như Cơ Thương không đến, Chiến Vương Học Viện chỉ có ngươi bốn người các ngươi. Như vậy… Thiên Tứ Hoàng Triều có lẽ cũng không cần các ngươi. Ngươi chắc phải hiểu được, ta chỉ nói sự thật. Lâm Phong khoé miệng nhếch lên cười đạm mạc, có vẻ không thèm để ý, nhưng lại thấy công chúa đối với Lâm Phong khách khí nói:
- Lâm Phong, do ta quản giáo thuộc hạ không tốt!
Dứt lời, ánh mắt lạnh như băng của nàng nhịn không được liếc mắt nhìn tên thanh niên giáp đen kia. Tên Lâm Phong có thể nàng không có nghe nói qua. Nhưng mà nàng thân là công chúa Thiên Tứ Hoàng Triều, sao lại có thể đối với nhân vật chính mình mời đến không biết rõ? Lâm Phong hơn một năm trước, vào ngày hắn tiến lên Hoàng Bảng đã đánh bại Cơ Thương, đẩy tên kia xuống vị trí thứ ba trong Hoàng Bảng. Nhưng mà hiện tại thì chắc thứ hai mới đúng! Doanh Thành đã rời khỏi Hoàng Bảng. Còn Phong Vương Thiên Bảng, đương nhiên không phải Cơ Thương đứng đầu mà là người Trung vị Hoàng đỉnh phong trước mắt này. Một Trung vị Hoàng lại cường thế đánh bại Phong Vương Cơ Thương. Dạng nhân vật như vậy, nàng không thể không tôn trọng. Mặc dù là nàng cũng không quá nắm chắc có thể chiến thắng Lâm Phong đấy, huống chi tên thống lĩnh hộ vệ của nàng. Nàng biết rất rõ, Lâm Phong nếu muốn giết hắn chỉ sợ sẽ không mấy khó khăn. Chuyện Lâm Phong giết cổ thánh tộc Cơ Gia nàng cũng có nghe nói. Nàng đã từng tưởng tượng qua Lâm Phong là người như thế nào, lại không nghĩ rằng hắn lại điềm đạm như thế.
- Công chúa, mời!
Lâm Phong duỗi tay ra mời, một đoàn người lập tức theo cổ đạo đi về phía trước. Chẳng bao lâu, bọn họ đã đi đến một khoảng sân thanh ngọc. Phía trước bọn, một vị tuyệt sắc mỹ nhân đang đứng, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng. Nhìn thấy Lâm Phong bên này, đôi mắt tràn ngập ý cười kia giống như xuyên thấu linh hồn, khiến người khác không thể kiềm chế. Giờ khắc này, bọn thanh niên giáp đen bên cạnh công chúa cũng không tự chủ được cúi đầu, không dám nhìn trực tiếp thân ảnh cao quý phía trước. Lâm Phong trong đầu khẽ run lên, lập tức hắn chỉ cảm thấy bản thân lạc vào một mảnh trong hư không. Bên cạnh bọn người Mộng Tình đã biến mất không thấy, giống như là trong đôi mắt hắn chỉ còn lại vị tuyệt thế mỹ nhân kia. Nhưng mà loại cảm giác này chỉ trong nháy mắt đã khôi phục như thường. Lâm Phong trong lòng âm thầm run rẩy. Thực lực nữ nhân này thật quá lợi hại, chỉ một ánh mắt đã khiến bản thân cảm giác lạc vào hư không, trời đất cũng giống như hoàn toàn biến mất.
- Hoan nghênh các vị đường xa đến đây!
Tuyệt thế mỹ nhân hé một nụ cười khuynh quốc khuynh thành, trong thanh âm mang theo một cỗ mị lực độc đáo. Bọn người Lâm Phong đều dừng lại, khẽ khom người:
- Ngài chắc là Thánh Hoàng Phi rồi!
- Ừ, không cần câu nệ, mời ngồi!
Thánh Hoàng Phi có vẻ bình dị gần gũi, mở miệng nói với bọn người Lâm Phong. Bọn họ nghe vậy đều ngồi xuống, mà đám người công chúa cũng đồng dạng ngồi xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT