Công kích của hai người trên không trung chạm vào nhau, yêu ngưu to lớn điên cuồng gào thét một tiếng rồi dần dần tán đi mà Phù Thế Ấn cũng chậm rãi bị phá diệt.

Chẳng qua Lâm Phong lại cảm giác được trên người có một cỗ lực lượng giống như dã thú đang điên cuồng tàn phá. Thân thể hắn bị dư chấn đẩy lui xuống tới mặt đất khiến những tảng đá dưới chân từng khối từng khối bị nứt ra, xuất hiện vết rách đáng sợ.


- Cổ Ấn Pháp thần thông thật lợi hại.


Không ngờ toàn bộ công kích của ta đều bị bao vây tiêu trừ. Trong không trung, bóng người cuồng dã mở miệng nói. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Lâm Phong, bên dưới cuồng ngạo cười nói:


- Không hổ là kẻ đánh bại Cơ Thương, quả nhiên lợi hại!


Có thể chống cự 70% công kích của ta, ngươi đã có thể kiêu ngạo rồi… Lâm Phong nhìn bóng người trong không trung. Người này mặc dù nói ra lời ngông cuồng, chẳng qua thực lực đối phương quả thật cũng mạnh mẽ tương xứng.


- Lâm Phong, về sau chúng ta sẽ liên thủ.


Hy vọng ngươi trước khi tiến vào Thánh địa, thực lực có thể mạnh hơn một chút, tốt nhất có thể đột phá đến thượng vị Hoàng. Nếu như vậy, Phiêu Tuyết cũng sẽ nắm chắc hơn một chút. Lúc này, bóng người cuồng dã bên cạnh hoàng tử Thiên Tứ hoàng triều cười nói. Tuy có vẻ khách khí nhưng mà Lâm Phong vẫn có thể cảm nhận được nhàn nhạt kiêu ngạo. Xem ra… mặc dù đều là Hoàng tộc của Thiên Tứ hoàng triều vẫn có tranh giành lợi ích với nhau. Thiên Tứ hoàng triều phân biệt mời ba phương thế lực, lại không phải do nhân vật trung tâm Thiên Tứ hoàng triều trực tiếp ra mặt mà xuất phát từ 3 vị công chúa, hoàng tử khác nhau. Lâm Phong có thể suy đoán ra, Thiên Tứ hoàng triều thế hệ này tại trung vị Hoàng cảnh giới có ba vị công chúa hoàng tử cực kỳ lợi hại. Phiêu Tuyết công chúa, tên hoàng tử trước mặt cùng với một người khác sẽ trực tiếp liên hệ cùng người của ba phương thế lực bọn họ. Phiêu Tuyết công chúa cùng với mẫu thân của nàng Thánh hoàng phi phe này lựa chọn Chiến Vương Học Viện của hắn. Mà phe của tên Hoàng tử trong không trung thì lại lựa chọn Yêu Hồn Học Viện hợp tác.


- Đa tạ Hoàng huynh nhắc nhở!


Mặc dù thế, nhưng Lâm Phong hiện tại cũng cũng đủ bảo vệ tốt cho ta rồi… Phiêu Tuyết công chúa cười nhạt lên tiếng giúp Lâm Phong giải vây. Nàng nói bảo hộ tự nhiên khách sáo. Trên thực tế Lâm Phong hoàn toàn có thể cảm nhận được, thực lực bản thân Phiêu Tuyết công chúa tuyệt đối vô cùng khủng bố, nhưng nàng giỏi ẩn giấu, biểu hiện ra bản thân một mặt hòa nhã cùng với mảnh mai như cô gái nhu mì.


- Do ta đã nghĩ nhiều rồi.


Gã Hoàng tử bình tĩnh mở miệng nói:


- Nghe nói hôm nay sẽ có không ít người đi đến Thánh Đạo Đài để nghe thanh âm của Thánh Nhân.


Chúng ta cũng chuẩn bị đi xem, kiến thức một phen những kẻ lần này tụ hội tại Kỳ Thiên Thánh Đô của các Hoàng triều có bao nhiêu lợi hại, cáo từ!


- Thánh Đạo Đài hôm nay có thể vào?


Phiêu Tuyết nghi hoặc hỏi.


- Mấy ngày trước, Thánh Linh hoàng triều tự mình phát ra lời mời hướng đến toàn bộ Kỳ Thiên Thánh Đô.


Tên hoàng tử nở nụ cười nhẹ, liếc mắt nhìn bọn người Lâm Phong. Xem ra Phiêu Tuyết nhiều ngày qua đã cùng bọn người Lâm Phong bồi dưỡng tình cảm rất tốt. Tin tức lớn như vậy không ngờ lại bị nàng xem nhẹ. Khẽ phất tay áo, hắn mang theo đám thiên tài Yêu Hồn Học Viện phiêu đãng rời đi, chỉ phút chốc đã không có tung tích.


- Thánh Đạo Đài là một trong những chỗ di tích ngươi vừa nói?


Lâm Phong hướng về Phiêu Tuyết công chúa hỏi.


- Ừm!


Thánh Đạo Đài bị Thánh Linh hoàng triều nắm trong tay. Mà Thánh Linh hoàng triều giống như Thiên Tứ hoàng triều chúng ta, đều từ thời đại viễn cổ truyền thừa đến nay. Ngày xưa bọn họ cũng là 1 mạch trong Kỳ Thiên thánh triều, bình thường Thánh Đạo Đài sẽ không dễ dàng để người ngoài đặt chân đến. Bởi vậy, mặc dù ta cũng chưa từng có dịp đến Thánh Đạo Đài. Không ngờ hôm nay Thánh Linh hoàng triều lại hào phóng như vậy, mời các thiên tài đến đó. Phiêu Tuyết đáp lại, Lâm Phong khẽ gật đầu.


- Một khi đã như vậy, chúng ta cũng đi Thánh Đạo Đài nhìn xem thế nào.


Phiêu Tuyết công chúa nhìn Lâm Phong liếc mắt, khoé miệng vẽ lên một đường cong:


- Tốt, sớm biết rằng những nhân vật thiên tài như các ngươi không bao giờ chịu được tịch mịch.


Thánh Linh hoàng triều một khi đã phát ra lời mời, như vậy rất nhiều nhân vật thiên tài đã đến Kỳ Thiên Thánh Đô sẽ đến Thánh Đạo Đài tham nghiệm cổ di tích này. Cuối cùng mặc dù có thể được nghe Thánh Nhân nói hay không, thiên tài tụ hội như vậy cũng cực kỳ đáng chờ mong. Lâm Phong mỉm cười. Một khi đã đến Kỳ Thiên Thánh Đô này, hắn tất nhiên muốn nhìn xem chúng thiên tài toàn Cửu Tiêu đại lục có gì đặc sắc. Thánh Linh hoàng triều cùng Thiên Tứ hoàng triều giống nhau đều là những hoàng triều cổ lão nhất, địa vực mở mang vô tận. Nghe nói người Thánh Linh hoàng triều am hiểu thánh linh thuật, vô cùng kỳ diệu và lợi hại. Sau khi bọn người Lâm Phong đến Thánh Linh hoàng triều, lập tức có người dẫn đường mang theo bọn họ bước vào bên trong. Chẳng bao lâu, Bọn người Lâm Phong đã đi vào một vùng đất giống như tiên cảnh. Ở đây mây mù lượn lờ trên mặt đất, đi trên đường giống y như đi trên mây. Mà trên con đường mây mù cổ xưa này, hai bên xếp đặt rất nhiều những cái ghế trang nhã, phía sau chúng nó có những cột đá chọc trời phát ra ánh sáng thánh khiết. Phía trước đã có rất nhiều người đến sớm, bọn họ tùy ý phân bố ở khắp vùng mây mù rộng lớn này. Ánh mắt bọn họ đều nhìn phía về một nơi, chính là cuối con đường cổ xưa mà Lâm Phong đang đi. Nơi đó… có một hàng nữ nhân trên thân lộ ra một cỗ tiên khí, vô cùng xinh đẹp. Mà phía sau các nàng có bãi đá nối liền đến trời giống như hoa trong gương, trăng trong nước, tồn tại hư ảo bên trong sương mù. Nơi đó… chính là Thánh Đạo Đài. Bước chân bọn người Lâm Phong tuy rằng rất nhẹ, nhưng vẫn có không ít người hướng ánh mắt tới bọn họ dò xét. Phía trước, từng bóng người đều khí chất phi phàm, ánh mắt như có điện quang chớp giật. Như thể… ánh mắt đó có khả năng xuyên thủng đôi mắt người khác, chứng minh bọn họ đều là những nhân vật cực kỳ lợi hại. Ánh mắt bọn họ tuy rằng sắc bén nhưng mà cũng chỉ liếc mắt nhìn bọn người Lâm Phong rồi lập tức lướt qua, thế nhưng cũng có vài người ngoại lệ. Chẳng hạn như tại một vị trí kia, có một đoàn tuyệt sắc mỹ nhân đẹp đến rung động lòng người, giống như tiên tử không ăn khói lửa nhân gian. So ra bọn họ cũng không hề thua kém những mỹ nữ của Thánh Linh hoàng triều, khiến cho chốn bồng lai tiên cảnh này thêm mấy phần cảnh sắc. Những người này chính là tiên tử Quảng Hàn Cung, có thể điên đảo chúng sinh. Các nàng tất nhiên đều nhận biết Lâm Phong. Ngày xưa, một trận chiến tại Quảng Hàn Cung, Lâm Phong bị trời cao bỏ mặc, pháp tắc không giáng thế, hắn chỉ có thể nghịch thiên mà đi tạo thành rung động vô cùng lớn đối với các nàng. Hơn nữa, Lâm Phong và mấy vị tiên tử Quảng Hàn Cung các nàng đều giống như có chút quan hệ không bình thường. Y Nhân Lệ cũng ở nơi đây, dung nhan của nàng dường như cũng không thay đổi quá nhiều. Thế nhưng đôi mắt đẹp ấy lại thêm vài phần thâm thúy tang thương, vài phần thành thục mỹ lệ. Tại khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Phong, khóe môi nàng khẽ nở một nụ cười đủ khiến cho chúng sinh điên đảo, khiến những kẻ lỡ say mê kia đều dồn dập ném ánh mắt về phía Lâm Phong. Tuyệt sắc nữ nhân giống như băng tuyết này không ngờ nở nụ cười rực rỡ như vậy đối với tên kia. Hơn nữa trong nụ cười đó còn ẩn giấu nhàn nhạt mị hoặc, tựa như muốn xâm nhập lòng người. Mà bên cạnh tên kia cũng tương tự có một nữ nhân giống như tiên tử, xinh đẹp đến không thể khinh nhờn. Chẳng qua điều này thực sự cũng không đủ để làm đám người quá mức chú ý. Những người đến nơi đây, không một ai không phải nhân kiệt một phương, có thân phận bất phàm. Những người này nếu là thân phận bình thường, ngược lại mới kỳ quái. Lâm Phong chứng kiến nụ cười của Y Nhân Lệ, hướng về nàng mỉm cười gật gật đầu, lập tức ánh mắt hắn dời về phía một bóng người khác. Ánh mắt người này so với những người khác lạnh hơn vài phần. Cái lạnh này đến từ trong lòng, đến từ vô tình lãnh ý sâu trong linh hồn. Bên trong đôi mắt của nàng giống như không có một chút tình cảm nào. Mặc dù nhìn thấy Lâm Phong, đôi mắt nàng vẫn như thế. Chẳng qua… trong lòng nàng, tại khoảnh khắc Lâm Phong xuất hiện, lại khẽ dạo động một chút.


- Nguyệt Tâm!


Mộng Tình gọi nàng ta một tiếng. Các nàng là tỷ muội thế nhưng lúc này Thu Nguyệt Tâm đối mặt với nàng cùng Lâm Phong cũng đều hờ hững như vậy. Thu Nguyệt Tâm chuyển mắt, không có tiếp tục nhìn bọn người Lâm Phong, tâm như nước lặng, khiến trong mắt Mộng Tình hiện lên một chút mất mác.


- Người đến cũng đã đủ rồi, Thánh Linh hoàng triều có thể mở ra Thánh Đạo Đài chưa?


Lúc này có thanh âm truyền ra, nhưng lại thấy người phía trước Thánh Linh hoàng triều cười nói:


- Không vội, mời các vị trước hết ngồi xuống!


Hôm nay người đến không chỉ có như vậy. Sao không đợi mọi người tề tựu, lại cùng nhau nghe thanh âm Thánh Nhân.


- Cũng tốt, nhiều người như vậy, có vài vị ta còn không nhận biết.


Có người đồng ý nói. Lập tức, mọi người đều tại những cái ghế trang nhã phía trước mấy cây cột đá chọc trời mà ngồi xuông. Bọn người Lâm Phong cũng tùy ý lựa chọn một hàng ghế. Lúc này, chỉ thấy một bóng giai nhân tuyệt sắc hướng đến chỗ bọn người Lâm Phong đang ngồi mà đến, rõ ràng là Y Nhân Lệ.


- Nghe được ngươi danh chấn thiên hạ ở Thánh Thành Trung Châu, trong lòng ta cũng cao hứng thay ngươi.


Y Nhân Lệ đi đến trước người Lâm Phong, khẽ cười nói. Cái loại mị hoặc riêng biệt này giống như lại một lần nữa nở rộ trước mặt hắn.


- Ngồi đi.


Lâm Phong đối với Y Nhân Lệ chỉ chỉ một chỗ ngồi để nàng bên cạnh hắn nhẹ nhàng ngồi xuống.


- Ở Quảng Hàn Cung vẫn tốt chứ?


Lâm Phong bình tĩnh hỏi, tâm không chút gợn sóng. Gặp lại Y Nhân Lệ, trong lòng hắn cũng không phập phồng quá lớn, vô cùng tĩnh lặng. Một khi nàng đã vì đạo mà từ bỏ mọi thứ, về sau gặp lại, bọn họ chỉ là người qua đường, Ngày xưa, hắn tuyệt vọng là lúc Y Nhân Lệ vì đạo mà bỏ rơi hắn, khiến hắn đau lòng. Nhưng Y Nhân Lệ quả thật chưa bao giờ hứa hẹn với hắn cái gì, lúc trước chỉ là trăm ngày vợ chồng mà thôi. Dưới loại tâm tình như vậy, Lâm Phong dù có chút tuyệt vọng thế nhưng hôm nay cũng đã phai nhạt rất nhiều. Y Nhân Lệ có lựa chọn của nàng, chẳng có gì sai cả! Y Nhân Lệ chứng kiến Lâm Phong bình tĩnh trong lòng cũng khẽ thở dài. Từ nay về sau gặp lại là người qua đường… Tuy Lâm Phong và nàng mỉm cười nói chuyện phiếm nhưng mà… cũng không có cảm giác quen thuộc như ngày xưa nữa. Bọn họ… chỉ là người lạ từng yêu mà thôi! Lại gặp nhau cũng đơn giản khách sáo tiếp đón, không vui không buồn. Nhưng mà, kết cục như vậy, không phải ngày xưa do chính bản thân nàng lựa chọn sao?


- Hoàn hảo!


Quảng Hàn Cung trong không thiếu tài nguyên tu luyện, thu thập rất nhiều cổ kinh thư lợi hại. Hơn nữa, Quảng Hàn Cung sẽ cung cấp chúng ta cơ hội thu được kỳ ngộ, giúp chúng ta đề thăng thực lực. Y Nhân Lệ cười đáp lại. Hai người có lẽ cũng không nghĩ tới lúc họ gặp lại sẽ cùng nhau trò chuyện bình thường như vậy.


- Như vậy thì tốt, ngươi rốt cục tìm được đạo của mình, hy vọng ngươi có thể thực hiện giấc mộng đến võ đạo cực hạn.


Lâm Phong chúc phúc một tiếng, nhưng Y Nhân Lệ lại nở nụ cười nhẹ:


- Ừm, ta sẽ cố gắng thực hiện.


Tuy thời điểm ngẫu nhiên nhớ đến ngươi, ta vẫn sẽ tự hỏi chính mình đúng hay sai, có điều chung quy do bản thân ta lựa chọn. Chẳng qua nếu một ngày kia ta thật sự thành tựu võ đạo cực hạn mà ngươi trở thành Ma Thần, lời hứa ngày xưa… liệu sẽ còn nhớ rõ hay không? Y Nhân Lệ nở nụ cười, vẫn mị hoặc chúng sinh như cũ, khiến Lâm Phong lại giống như trầm mê trong đó. Ổn định tinh thần, Lâm Phong trong lòng khẽ thở dài, nhớ đến lời hứa hẹn về câu chuyện cổ tích giữa Ma Thần và Băng Tuyết nữ thần. Chẳng qua… chuyện đó hiện giờ còn rất xa vời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play