Lâm Phong vẫn tu luyện trước thác nước của Chiến Vương Học Viện như trước, từ khi đạt được chỉ điểm của Thí Thiên Lão Tổ trên Tiên Sơn, Lâm Phong một mực dốc lòng tu luyện, tạm thời quên đi đạo pháp, chỉnh lý lực lượng sở tu.


- Ca ca!


Lúc này, một đạo thanh âm thanh thuý truyền đến, Lâm Phong mở mắt ra, lập tức thấy bên cạnh mình đã có một thân ảnh duyên dáng yêu kiều đứng đó, người này chính là Tiểu Nhã.


- Nha đầu.


Lâm Phong đứng dậy, vuốt vuốt đầu Tiểu Nhã, Tiểu Nhã là người không bao giờ quấy rầy hắn tu luyện, không biết tại sao lần này lại làm như vậy.


- Ca ca, muội nghe nói Doanh Thành đã thành tựu Đế Tôn rồi, muội nghĩ huynh nên đến Đế Sơn nhìn một chút.


Tiểu Nhã nói với Lâm Phong, Đế Sơn chính là một toà núi kỳ lạ của Thánh Thành Trung Châu, núi sánh ngang trời, ẩn chứa tiên khí, có thể làm cho người ta có cảm ngộ về lực lượng thiên địa, đón nhận thiên địa tẩy lễ, toà Đế Sơn này đã trở thành nơi rất nhiều cường giả lựa chọn làm địa phương đột phá Đế cảnh.


- Doanh Thành cũng muốn đột phá rồi.


Lâm Phong thì thào nói nhỏ, lúc vấn đạo Hoàng Bảng, dấu hiệu đế triệu đã xuất hiện, dự báo Doanh Thành sẽ đột phá gông cùm xiềng xích cảnh giới Vũ Hoàng, bước vào cảnh giới Đại Đế, cách nhiều ngày như vậy, cuối cùng hôm nay Doanh Thành cũng muốn siêu thoát trói buộc của Vũ Hoàng, bước vào cảnh giới vô số người hướng đến, Đế cảnh. Bước vào đế cảnh, cho dù người ở Thánh Thành Trung Châu, hay trên Thanh Tiêu đại lục, cũng có thể xem như nhất phương cường giả, tuy nói bọn họ trước mặt cổ Thánh tộc vẫn lỗ ra vẻ yếu đuối như trước, nhưng toàn bộ Thanh Tiêu đại lục có bao nhiêu cổ Thánh tộc tồn tại, nếu như cường giả Đế cảnh đi đến khu vực khác, họ có thể trở thành nhân vật khai sáng sự nghiệp, ví dụ như Thanh Đế của Thanh Đế Sơn, chưởng môn Kiếm Sơn, bọn họ là những nhân vật lãnh tụ, đều có cảnh giới Đại Đế. Đế cảnh có ba cảnh giới lớn, Đại Đế là người khai sáng cơ nghiệp, trở thành thủ lĩnh tông môn, giúp tông môn trở nên cường đại; Thiên Đế cảnh đã được xem như nhân vật cấp bậc Tông Sư, cho dù người này trong mười tám thiên chủ thành của Thanh Tiêu đại lục sáng tạo ra một gia tộc cổ xưa truyền lưu muôn đời thì cũng không ai nói gì, hoặc người đó cũng có thể du lịch đại lục, tiêu dao vũ nội, không có địch thủ. Mà Đế cảnh vẫn còn Thánh Đế, cảnh giới này đã mang lên một chữ thánh thì nó mạnh biết bao nhiêu, bọn họ ngao du trời cao, hóa thân thành vô số thân phận, du lịch thiên hạ, thậm chí Thánh Đế cường đại còn có thể khai sáng một cổ Thánh tộc, trở thành tồn tại khó có thể lung lay, được vô số người nhìn lên, khiến thiên hạ triều bái, nếu có lời muốn nói, bọn họ có khả năng khiến vô số người khom lưng lắng nghe thụ giáo. Đến cảnh giới bên trên Đế cảnh trong truyền thuyết, rất nhiều người còn không dám tưởng tượng, đó là nhân vật đỉnh phong, siêu thoát ba nghìn đại đạo, bọn họ là chúa tể thế giới, có lẽ truyền thuyết địa Thần Điện cùng với thế lực cấp bá chủ sẽ có nhân vật như vậy, Vương, tuyệt thế Vương giả, siêu phàm nhập Thánh, Thánh Vương. Gọi là nhân vật phong Vương của Thánh Thành Trung Châu có nghĩa, bọn họ hi vọng người đó sẽ trở thành tồn tại ngang Thánh Vương, một ngày kia thành tựu Thánh Vương, cũng có nghĩa họ đã thoát khỏi sự trói buộc phong Vương, Thánh Vương cần gì phải phong, bàn luận chuyện thiên hạ, dưới sự giận dữ Càn Khôn cũng phải rung chuyển, thiên địa phủ phục. Mà hôm nay, nhân vật phong Vương Doanh Thành, cũng sắp bước ra bước đi đầu tiên, thành tựu Đế vị.


- Tốt, vậy thì đi Đế Sơn.


Lâm Phong khẽ gật đầu.


- Cảm ơn ca ca!


Tiểu Nhã nhào lên người Lâm Phong, hai tay vòng ra sau lưng ôm lấy cổ Lâm Phong, khiến cho Lâm Phong cười khổ:


- Nha đầu này cũng không còn nhỏ nữa, vậy mà vẫn tinh nghịch như thế, ta phải tìm một nhà khá giả mang ngươi gả đi.



- Ca dám, muội sẽ không nói với ca nữa.


Tiểu Nhã nằm phía trước người Lâm Phong, tức giận trừng mắt nhìn hắn.


- Giỏi, coi như ta sợ muội.


Lâm Phong vuốt vuốt đầu Tiểu Nhã, lập tức đứng dậy, mang theo Tiểu Nhã hướng về phía bên ngoài Chiến Vương Học Viện mà đi, hôm nay môn sinh Chiến Vương Học Viện nhìn thấy Lâm Phong, đều lộ ra thần sắc kính nể, mang theo vài phần ngưỡng mộ, đây là Lâm Phong, dùng cảnh giới Trung Vị Hoàng, đánh bại nhân vật phong Vương Cơ Thương, trở thành người có bài danh thứ ba Hoàng Bảng, uy chấn chư thiên, hắn quật khởi chói mắt như một ngôi sao, ánh sáng toả ra thật kinh người.


- Lâm Phong sư huynh.


Trong học viện, có một số người nhìn thấy Lâm Phong đều sẽ khom người, đó là người Thiên Đài. Hôm nay Thiên Đài đã mơ hồ vượt qua Cơ Môn, trở thành môn phái đứng đầu Chiến Vương Học Viện, từ sau khi Nhân môn bị Lâm Phong diệt, không có môn phái nào của Chiến Vương Học Viện dám khiêu khích Thiên Đài nữa, chỉ có Cơ môn và một số môn phái lợi hại vẫn tỏ thái độ, mỗi một lần Chiến Vương Học Viện tuyển người, đều có xu thế theo đuổi, tuy nhiên điều kiện của Chiến Vương Học Viện vẫn phi thường nghiêm khắc, điều này làm cho Vân Thanh Nghiên rất bận rộn, bên trong Thiên Đài phân công công việc, khiến một số đệ tử hạch tâm của Thiên Đài phải đi phụ trách, Hầu Thanh Lâm vẫn mang theo đệ tử Thiên Đài lịch lãm tăng lên thực lực như trước, Kinh Thú phụ trách huấn luyện, duy chỉ có Lâm Phong ngược lại, hất tay gì cũng không làm, mỗi lần Vân Thanh Nghiên tìm đến hắn đều trách mắng đủ điều. Đương nhiên, hôm nay Lâm Phong đã trở thành nhân vật tượng trưng cho Thiên Đài, có hắn ở đó Thiên Đài mới là Thiên Đài, hôm nay người của Thiên Đài đi lại ở trong học viện cũng lộ ra một chút tự tin. Đế Sơn, cao trọc trời cuồn cuộn trong mây mù, kì thực Đế Sơn là một mảnh sơn mạch, mênh mông vô tận, Đế Sơn chính là ngọn núi cao nhất phiến sơn mạch kia. Lúc này xung quanh Đế Sơn có vân vụ quay cuồng, lộ ra vẻ mờ ảo, có thể thấy được vùng núi này có độ cao so với mặt biển kinh khủng như thế nào, đỉnh núi xuyên vào trong mây, tiên khí lượn lờ tạo thành từng mảnh, trên đỉnh núi có không ít thân ảnh, bọn họ đều nghe nói Doanh Thành chuẩn bị thành tựu Đế vị mà đến, có thể thấy được một vị cường giả Đại Đế sinh ra là sự kiện khó thấy được cỡ nào, cho dù Thánh Thành Trung Châu thì hàng năm cũng khó thể nhìn thấy người đặt chân vào Đế Vương cảnh. Trên đỉnh Đế Sơn, có một đạo thân ảnh, khoanh chân mà ngồi, mặt chỉ lên trời, phun ra nuốt vào lực lượng thiên địa, đồng thời tâm hồn cũng hoà vào trong thiên địa, giống như đang cùng thiên địa giao hoà, khiến cho vòm trời đản sinh ra một mảnh tường vân, hào quang vạn trượng, điềm lành chiếu rọi vạn dặm trời cao, phi thường tráng lệ.


- Con đường Đế Vương, trời ban điềm lành.


Doanh Thành đã ở nơi này ba ngày, tin tức truyền ra, ngày càng có nhiều người từ các nơi trong Thánh Thành Trung Châu đi đến, giờ phút này vẫn còn thân ảnh cường giả đến đây như trước, phủ xuống phiến sơn mạch này. Lúc này, Lâm Phong và Tiểu Nhã cũng xuất hiện tại một chỗ bên trên sơn mạch, ánh mắt nhìn về đỉnh núi Doanh Thành đang ngồi.


- Thành tựu Đế Vương tôn, thiên địa giáng xuống điềm lành, gió lốc nổi lên trong ngàn dặm, thần hồn hoà cùng thiên địa, được lực lượng thiên địa rèn luyện, có khả năng hóa thành thật thể, bàn tay run lên pháp tắc lao ra, hơn nữa lực lượng trường tồn không mục nát, điềm lành kéo dài càng lâu, càng đồ sộ thì tiềm lực càng lớn.


Lâm Phong nhìn về phương xa, thì thào nói nhỏ, đây là dấu hiệu của Đại Đế, Doanh Thành và Vô Thiên Kiếm Hoàng lúc trước đột phá không giống nhau, Doanh Thành đi trên con đường Đế Vương, nước chảy thành sông nên đột phá, Vô Thiên Kiếm Hoàng là ngọn đèn sắp tắt, đột nhiên nhận được máu huyết thần mộc, đánh vỡ gông cùm xiềng xích đột phá. Thỉnh thoảng Lâm Phong lại cảm giác được vài ánh mắt phóng về phía hắn, có ánh mắt của người bình thản không có gì lạ, cũng có người ánh mắt lạnh như băng, Lâm Phong không để ý đến, thần sắc vẫn như thường, bình tĩnh quan sát Doanh Thành thành tựu Đế vị.


- Ngươi là Lâm Phong.


Nhưng vào lúc này, có một vị lão giả bước chầm chậm đi đến, lão giả này tóc bạc như mây, sắc mặt hiền hòa, tiên phong đạo cốt, như cao nhân đắc đạo, trên người không có một chút khí thế nào nhưng lại làm cho người ta có cảm giác sâu không lường được.


- Tiền bối là?


Lâm Phong nhìn lão nhân trước mắt, lộ ra thần sắc nghi hoặc.


- Ta là người vô danh.


Lão nhân tùy ý cười nói, làm cho người ta có cảm giác thân thiện mãnh liệt, lão cười nói với Lâm Phong:


- Hôm đó ta cũng xem vấn đạo Hoàng Bảng, nhìn thiên phú của ngươi khiến lão phu cảm thấy xấu hổ, nếu ta đoán không lầm, ngươi hẳn có thập tuyệt pháp tắc đi.



- Đúng vậy.


Lâm Phong khẽ gật đầu, thập tuyệt, hắn chưa bao giờ giấu diếm, vì nó thực sự không phải bí mật gì.


- Rất tốt, người khác thành tựu một loại Đạo Ý là chuyện cực kỳ khó khắn, mà ngươi mới có cảnh giới Trung Vị Hoàng, dĩ nhiên muốn thành tựu loại đạo thứ hai, hơn nữa nó còn tương tự như dung hợp lực lượng, mang pháp tắc dung hợp chung một chỗ, lão phu thật muốn nhìn, nếu như thành đạo, uy lực sẽ như thế nào.


Lão giả mỉm cười nói, Lâm Phong cũng cười xuống, không nói thêm gì, không biết lão giả này nói vậy ý gì.


- Đạo của ta cùng đạo mà ngươi muốn tạo thành trái lại có vài phần tương tự, ngươi cần cảm thụ không?


Lão nhân mỉm cười nhìn Lâm Phong như trước, Lâm Phong chần chờ một chút nhưng lập tức nhẹ gật đầu:


- Nếu tiền bối nguyện ý chỉ giáo, vãn bối cúng kính không bằng tuân mệnh.



- Vậy thì tốt, ngươi nhìn ta đi.


Lão nhân mỉm cười, Lâm Phong lập tức nhìn vào con mắt của lão nhân, chỉ chốc lát, hắn cảm giác mình chìm vào một mảnh không gian khác, đây là một mảnh thế giới như mộng như ảo, có thể làm cho hắn buông ra tất cả, không có bất kỳ trói buộc nào.


- Bây giờ ngươi thử dung hợp xem.


Một đạo thanh âm mờ ảo truyền đến, Lâm Phong khẽ gật đầu vươn tay ra, lực lượng pháp tắc xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, Lâm Phong kinh ngạc một màn xuất hiện, lực lượng pháp tắc của hắn dĩ nhiên có dấu hiệu dung hợp, tuy nhiên ngay tại lúc dung hợp, lại nhận thấy một luồng lực cản khiến hắn vô phương đi ra một bước cuối cùng.


- Có lẽ ngươi cảm ngộ gặp phải ý thức quấy nhiễu, mới làm xảy ra sự tình như thế, ngươi thả lỏng ra, ta nhìn ngươi cảm ngộ.


Thanh âm như mộng ảo chậm rãi truyền đến, khiến cho Lâm Phong có cảm giác tín nhiệm không tự chủ được, loại ý chí ôn hòa này, làm cho hắn muốn hoàn toàn buông lỏng ý thức, giống như có một luồng lực lượng kỳ diệu, tiến thẳng vào trong đầu của hắn.


- Đạo pháp tự nhiên, muốn đạo thành, cần có cơ duyên, ngộ, nói là thành, không có khả năng một lần là xong.


Lâm Phong nhớ ra những lời mình nói với Thí Thiên Lão Tổ, trong đầu cũng xuất hiện một giọng nói, ý thức của hắn lập tức nổ bung, âm thanh ầm ầm truyền ra, Lâm Phong chợt quát một tiếng:


- Cút đi!


Tiếng nói vừa ra, Lâm Phong mở mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào lão giả trước mắt, đồng tử lộ ra hơi thở tử vong.


- Cút!


Lâm Phong thấy lão giả an tĩnh lộ ra nụ cười mỉm, thì phun ra một chữ lạnh như băng, đồng thời hắn cũng nhìn về phía Tiểu Nhã bên cạnh, chỉ thấy Tiểu Nhã đã ngủ, an tĩnh nằm chỗ đó. Điều này làm cho Lâm Phong rõ ràng, lực lượng của người này cùng hắn tu luyện Đại Mộng Cổ Kinh có vài phần tương tự, giống như mộng giống như huyễn, không phải chân thật!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play