- Hôm nay ngươi ngộ Sinh Tử Đạo nhưng Đạo chưa viên mãn, lại xin hỏi đạo là gì, có phải ngươi muốn theo đuổi xa hơn không?
- Không hỏi rõ chân lý, làm sao thành tựu đại đạo.
Lâm Phong chậm rãi mở miệng, mọi người tu luyện vì muốn cầu được đại đạo chân chính, sinh tử đại đạo, dùng một ý niệm khống chế nhân sinh, thiên địa tịch diệt, luân hồi đại đạo, mở ra luân hồi, độ hoá người khác; hủy diệt đại đạo, bàn tay huy động thiên địa sụp đổ, đạo của bọn họ hôm nay mới ở cảnh giới tiểu thành, không thể xưng đại đạo được.
- Đạo là cảm ngộ, đạo là lực lượng, đạo là quy tắc.
Thí Thiên Lão Tổ mỉm cười đáp lại.
- Vô cực đạo là gì?
Lâm Phong hỏi lần nữa.
- Vô Cực đạo… Thần sắc Thí Thiên Lão Tổ cứng đờ nhìn Lâm Phong, lập tức thở dài một tiếng: - Vô Cực đạo là siêu thoát, siêu thoát đại đạo, có người nói, siêu thoát là vô thượng; cũng có người nói, siêu thoát là sự sáng tạo.
- Siêu thoát!
Thần sắc Lâm Phong hơi ngưng lại.
- Siêu thoát!
Thế gian có bao nhiêu người có năng lực siêu thoát đây, gọi đại đạo ba ngàn, bao quát thiên địa, khống chế càn khôn, càn quét vũ trụ, ta được người xưng là lão tổ học viện, nhân vật Thánh Đế, nhưng trong trường hợp đó, siêu thoát vẫn xa vời như trước. Thí Thiên Lão Tổ toát ra thần thái khác lạ, giống như câu hỏi của Lâm Phong đã xúc động thần kinh yếu ớt của lão. Siêu thoát, không phải cả đời này hắn đang theo đuổi sự siêu thoát sao, vượt ra ngoài ba nghìn đại đạo, không bị đại đạo trói buộc, đó là sức mạnh to lớn như thế nào.
- Vô Cực đạo, là vô ưu, là sáng tạo sao?
Trong lòng Lâm Phong vẫn có một cảm giác không được như trước, lực lượng mờ ảo này rốt cuộc là lực lượng gì.
- Lão Tổ có biết người nào đã vượt ra ngoài đại đạo không, họ có được sức mạnh to lớn như thế nào?
Lâm Phong mang nhưng nghi vấn trong lòng ra hỏi Thí Thiên Lão Tổ.
- Người vượt ra ba ngàn đại đạo, không thuộc sự quản lý của thiên địa nữa, có lẽ một ánh mắt của họ cũng có năng lực xuyên qua hư không; một đạo sát khí có thể chế tạo Tu La Địa Ngục; một ý niệm trong đầu có thể trở thành ý chí vĩnh hằng, siêu thoát tất cả, siêu phàm nhập thánh.
Làm sao Thí Thiên Lão Tổ không muốn hướng tới loại lực lượng này, nhưng lão vẫn vô phương bắt được nó như trước, đạo đối với những nhân vật siêu phàm nhập thánh đều đã trở thành phàm vật.
- Thánh nhân sao?
Lâm Phong thì thào nói nhỏ.
- Thánh Nhân, Thánh Vương, tuyệt thế vương giả.
Trong đôi mắt Thí Thiên Lão Tổ đột nhiên nở rộ vạn trượng hàn quang, trong khoảnh khắc thiên địa giống như bị bổ ra một đạo khe hở, một chùm tia sáng vắt ngang trong hư không, đó là một đạo ánh mắt của Thí Thiên Lão Tổ.
- Thánh Vương, tuyệt thế vương giả!
Trong lòng Lâm Phong hung hăng rung động, nhân vật như vậy, lần đầu tiên hắn nghe nói, chưa bao giờ được gặp, siêu phàm nhập thánh, vượt ra ngoài ba ngàn đạo, không bị đại đạo trói buộc, đạo đối với bọn họ chỉ là một loại lực lượng.
- Thánh Vương, là cực hạn của võ đạo sao?
Lâm Phong thấp giọng hỏi.
- Có lẽ là, có lẽ… Thí Thiên Lão Tổ thì thào nói nhỏ, rồi lại đột nhiên ngừng lại, cười nói: - Nếu bên trên còn có tuyệt thế vương giả thì nhất định họ sẽ khống chế thế giới thần linh, họ có tồn tại hay không ta cũng không rõ, có cơ hội thì ngươi tự đi tìm đáp án đi.
- Lão Tổ, hôm nay vãn bối có cảm giác, hình như mình sắp ngộ ra một loại đạo mới, nhưng vô phương nắm giữ nó, giờ nên làm như thế nào?
Lâm Phong thành tâm thỉnh giáo.
- Vậy quên đi, đạo pháp tự nhiên, khi ngươi cố tình đi nắm bắt nó, ngươi sẽ không cách nào tìm được, mà khi ngươi vô tâm chỉ cần một lần xúc động ngộ ra nó.
Thí Thiên Lão Tổ cười đáp lại.
- Đạo pháp tự nhiên, quên.
Lâm Phong thì thào nói nhỏ, Thí Thiên Lão Tổ nhẹ gật đầu:
- Đến cảnh giới Vũ Hoàng, nhất là cảnh giới Thượng Vị Hoàng, rất nhiều người đều muốn ngộ lực lượng đại đạo, nhưng ngộ đạo không phải nói muốn lĩnh ngộ là lĩnh ngộ được, mà phải nhìn ngươi có cơ duyên hay không, ngươi ngộ được đạo hay không, có người được tiên thiên ưu ái, đắc đạo ấn, có thể trực tiếp rót Đạo Ý vào thể nội, mượn đạo bắt đầu, dần dần gia tăng việc lĩnh ngộ, như thế tiến hành theo chất lượng, cuối cùng cảm ngộ được đạo, còn tình huống của ngươi, do tự thân lĩnh ngộ, muốn nắm giữ lại giữ không được, nên quên loại cảm giác này đi, đạo pháp là tự nhiên.
- Xem ra vãn bối quá cố chấp rồi, một mực cảm ngộ sẽ không ngộ được, đạo cần phải có cơ duyên.
Lâm Phong lộ ra sự vui vẻ, giống như đã sáng tỏ thông suốt, xé mây nhìn thấy mặt trời, không hề bị Đạo Ý làm phiền não, hắn nghĩ đến lúc mình cảm ngộ Sinh Tử Đạo, không phải do trải qua mấy lần sinh tử, mới có chút cảm ngộ, rồi dần dần nước chảy thành sông hay sao. Đạo không giống với thần thông, nó không cần thời gian đi tu luyện, mà cần cảm ngộ. Hôm nay, Lâm Phong cũng không biết khi nào có thể chân chính cảm ngộ đến loại đạo kỳ diệu này.
- Ngươi tu luyện, còn có gì không rõ không?
Thí Thiên Lão Tổ cười hỏi, thấy thiên phú của Lâm Phong, hắn tự nhiên nguyện ý chỉ bảo cho Lâm Phong, có thể thấy thiên tài phong Vương trưởng thành, đối với những người có tu vi đến bình cảnh vô phương đột phá như bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là sự tình may mắn nhất, hắn thậm chí hy vọng một ngày kia Lâm Phong có thể vượt qua hắn, để cho hắn nhìn thấy sau cảnh giới của hắn là loại lực lượng gì.
- Lão Tổ, vãn bối tu luyện nhiều loại lực lượng, tuy nhiên trong đó vẫn có không ít lực lượng lợi hại, bỏ thì lại tiếc, vãn bối nên làm như thế nào?
Lâm Phong lại thỉnh giáo lần nữa.
- Lựa chọn lực lượng có thể phát huy ra sức chiến đấu mạnh nhất trợ giúp ngươi chiến đấu, ví dụ như cổ ấn pháp; lựa chọn nó có thể phụ trợ năng lực chiến đấu của ngươi, ví dụ như trận đạo; mặc dù hôm nay không cách nào dùng đến, nhưng ngươi có được năng lực dẻo dai rất lớn, ví dụ như Cửu U Ma Khúc cùng với trận đạo; mặt khác, lợi dụng Thiên Diễn Thánh Kinh, mang một chút lực lượng có thể sát nhập gộp lại với nhau; còn lại thì bỏ qua, vĩnh viễn ném xuống, mặc dù bỏ lại thì tiếc, nhưng nó đã không có giá trị tồn tại.
Lâm Phong nhẹ gật đầu, người trong cuộc thì không biết, nhưng có mấy người lại nhìn rất rõ ràng, mặt khác, Lâm Phong không nghĩ tới Thí Thiên Lão Tổ đối với năng lực của mình lại hiểu rõ như thế, cổ ấn, trận đạo, Cửu U Ma Khúc, Thiên Diễn Thánh Kinh, tất cả những năng lực hắn có được, cơ hồ lão cũng biết hết.
- Khi con người còn sống, nhất là những người có được thiên phú cường đại, bọn họ muốn tiếp xúc càng nhiều thần thông thuật, các loại lực lượng, thậm chí Cổ Kinh thư càng tốt, nhưng cùng với sự phát triển của ngươi, những thứ đó sẽ không có cách nào cùng ngươi trưởng thành, ngươi nhất định phải vứt bỏ nó, ở những giai đoạn bất đồng, sử dụng những năng lực bất đồng, có lẽ sẽ có một ngày ngươi phát hiện ra lực lượng nào mới có giá trị đối với ngươi sau này, ngươi lại nhặt nó lên cũng không muộn.
Thí Thiên Lão Tổ giải thích với Lâm Phong, Lâm Phong khẽ gật đầu, hắn đương nhiên rõ ràng đạo lý này, trên người của hắn có rất nhiều Cổ Kinh thư, thậm chí hắn còn có một số Cổ Kinh thư phi thường lợi hại, làm cho hắn có xúc động muốn tu luyện, tuy nhiên càng nhiều thì lại càng không tinh, hắn đã tìm được thứ thích hợp với chính mình rồi, Vạn Kiếp Bất Diệt Thiên Ma Kinh, phụ thêm Tam Sinh Kinh, tái dùng Thiên Diễn Thánh Kinh phụ trợ, Thần Niệm có Thần Niệm Cung Khuyết, hôm nay lại có Pháp vương kinh, đây là một bộ kinh thư phi thường hoàn mỹ, bởi vậy hắn đối với sự dụ dỗ của các loại Cổ Kinh thư khác hắn đều coi như không thấy.
- Còn gì nữa không?
Thí Thiên Lão Tổ hỏi. Lâm Phong ngẫm nghĩ trong chốc lát, lập tức cười nói:
- Đợi vãn bối bước vào cảnh giới Thượng Vị Hoàng, lại tới thỉnh giáo Lão Tổ.
- Tốt.
Thí Thiên Lão Tổ gật đầu, Lâm Phong lập tức khom người, cáo từ một tiếng, xoay người rời đi.
- Ngươi không muốn thử khảo nghiệm phong Vương trong học viện sao?
Thí Thiên Lão Tổ hỏi.
- Ngày khác vãn bối sẽ là vô địch Vũ Hoàng, Vương không cần ngai vàng, cần gì phải khảo hạch.
Lâm Phong không quay đầu lại nhưng vẫn bình tĩnh nói ra, khiến cho Thí Thiên Lão Tổ mỉm cười, tiểu tử thật kiêu ngạo, nhưng hắn thích!
- Đạo pháp tự nhiên, thậm chí đại đạo chân chính cũng đã thoát ly khỏi gông cùm xiềng xích, ngươi lĩnh ngộ Đạo Ý không cần câu nệ thuộc tính pháp tắc, pháp tắc chỉ để nhập môn vào đạo, mà không phải căn cơ của đạo, Thanh Liên bao hàm Đạo Ý, có thể làm cho ngươi hoà trộn các hệ pháp tắc, kỳ thật, ngươi có khả năng thử nghiệm quên lãng thuộc tính pháp tắc của ngươi, không phải ngươi đang tiến hành dung hợp pháp tắc sao.
Thí Thiên Lão Tổ nói với bóng lưng đang đi xa của Lâm Phong, khiến cho bước chân hắn hơi chậm lại, chỉ thấy hắn xoay người, hành lễ thật sâu với Thí Thiên Lão Tổ, sau đó lập tức rời khỏi Tiên Sơn. Thấy Lâm Phong rời đi, Thí Thiên Lão Tổ cũng lộ ra một nụ cười hài lòng.
- Này lão bất tử, ánh mắt của ta như thế nào?
Lúc này, chỉ thấy bên cạnh Thí Thiên Lão Tổ nhiều thêm một đạo thân ảnh, đây rõ ràng là Huyền Thiên Lão Tổ.
- Ngươi cũng gọi tinh mắt đi!
Thí Thiên Lão Tổ bĩu môi, nói:
- Ngươi trông coi chuyện tình của học viện, thiếu chút nữa làm cho hắn bị người Cơ môn tiêu diệt, còn có mặt mũi trước mặt ta nói chuyện sao.
- Ngươi đánh rắm, không trải qua lịch luyện tàn khốc, sao hắn có thể bộc lộ tài năng, để ngươi phát hiện.
Huyền Thiên Lão Tổ mắng, sau đó lại lập tức cười, nói:
- Ngươi nói xem, hắn có cơ hội trùng kích tầng cảnh giới kia không?
Thần sắc Thí Thiên Lão Tổ trở nên sắc bén lộ ra sự ngưng trọng, siêu phàm nhập Thánh, nếu như Chiến Vương Học Viện hắn xuất hiện một nhân vật như vậy thì bọn họ sẽ trở thành người đứng đầu trong tứ đại học viện, danh chấn Thanh Tiêu.
- Khó mà nói, Thánh Thành Trung Châu tồn tại vô số năm, có không biết bao nhiêu thiên tài, cho dù đó là nhân vật phong Vương thì cũng chỉ có thể thành tựu Thánh Đế, thậm chí đạt tới cảnh giới như chúng ta cũng rất khó khăn, muốn đuổi theo cảnh giới kia quá khó, hy vọng hắn có cơ hội.
Thí Thiên Lão Tổ thở dài một tiếng, hy vọng Lâm Phong có thể làm được, dùng cảnh giới Trung Vị Hoàng đánh bại nhân vật phong Vương, người như vậy hẳn có hi vọng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT