Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1945 - Thí Thiên Lão Tổ


...

trướctiếp

Sắc mặt vị Đại Đế trở nên xám ngắt, cố gắng nhìn hư ảnh trên trời, nói:

- Tiền bối ngài cũng thấy rồi đấy, do Lâm Phong càn rỡ, tru sát tộc nhân ta, nên ta mới phải ra tay.



- Hừ, Lâm Phong đang tiềm tu trong Chiến Vương Học Viện, lại bị các ngươi vô duyên vô cớ hỏi tội, lại còn ra tay tấn công hắn trước.


Ta thấy các ngươi có chết hết cũng không đủ tội. Bóng người trong không trung lạnh lùng đáp lời, khiến đám cường giả của Ngân tộc và Bùi gia tái mặt. Lúc đầu bọn họ cứ tưởng học viện sẽ nhắm một mắt, mở một mắt bỏ qua cho bọn họ, nên bọn họ mới kéo đến đây. Nhưng ai ngờ Chiến Vương Học Viện lại chú ý tới Lâm Phong như vậy, khiến họ không thể làm gì được.


- Chuyện này coi như kết thúc ở đây.


Mục đích của chúng ta tìm Ngân Nguyệt chứ không phải Lâm Phong. Một vị cường giả Ngân tộc lập tức nói nhỏ với những người xung quanh, rồi hướng mắt vào trong phủ đệ, cuồn cuộn quát:


- Ngân Nguyệt, ngươi còn không mau ra.


Lúc Ngân Nguyệt nghe thấy thế, sắc mặt của nàng thay đổi, nhìn Lâm Vô Thương, nói:


- Tiểu tử ngốc, ta đi đây.



- Không, muội đừng trở về cùng bọn họ.


Muội cứ lại trong học viện đi, bọn họ không dám làm gì đâu. Lâm Vô Thương lập tức kéo Ngân Nguyệt lại, nói.


- Tiểu tử ngốc, ngươi quá khinh thường thế lực Thánh Tộc rồi.


Ngươi cho rằng chúng ta có khả năng chạy thoát sao? Ngân Nguyệt lắc đầu, nói tiếp:


- Yên tâm, ta nhất định sẽ không gả cho Bùi gia, có chết cũng không gả.


Ngay khi Ngân Nguyệt vừa dứt lời, nàng thoát khỏi tay Lâm Vô Thương, chạy ra bên ngoài, nói:


- Ta sẽ cùng các ngươi quay về, chuyện này không hề liên quan đến những người khác.



- Đi thôi.


Một vị cường giả của Ngân gia đi đến gần Ngân Nguyệt, kéo nàng rơi đi. Ngay khi sắp biến mất, Ngân Nguyệt quay đầu lại, nhìn Lâm Vô Thương, mĩm cười nói:


- Tiểu tử ngốc, ngươi phải sống tốt nha.



- Tiểu Nguyệt.


Sau khi nghe xong, Lâm Vô Thương muốn chạy ra giữ Ngân Nguyệt lại, nhưng lại thôi. Hắn chỉ biết đứng đó nhìn Ngân Nguyệt dần dần biến mất. Lâm Phong lập tức vỗ vai Lâm Vô Thương, an ủi. Lâp Vô Thương dùng ánh mắt bất lực nhìn đại ca mình.


- Ca.


Giờ khắc này, giọng nói Lâm Vô Thương ẩn chứa đầy sự thống khổ và bất lực.


- Tiểu Nguyệt sẽ không có việc gì đâu.


Lâm Phong kiên định nói. Trong lòng hắn, hắn đã coi Tiểu Nguyệt là em dâu, nên hắn quyết sẽ không để cho Ngân Nguyệt có chuyện gì. Mà Chuyện này đối với Vô Thương mà nói, cũng là một loại rèn luyện. Nhiều năm trước, hắn đã từng lĩnh hội cái cảm giác vô lực này rất nhiều lần, cho nên hắn mới có được thành tựu như ngày hôm nay.


- Lâm Phong, ngươi hãy cùng ta đến Tiên Sơn một chuyến.


Ngay khi tiếng nói vừa biến mất, hư ảnh trên bầu trời bay về hướng Tiên Sơn, Lâm Phong cũng lập tức đuổi theo, bay về hướng Tiên Sơn. Không lâu sau, Lâm Phong xuất hiện tại cấm địa Tiên Sơn. Ngay lúc đó, làn sương mù bao phủ Tiên Sơn tách ra tạo ra một lối đi dẫn vào sâu trong Tiên Sơn. Một lúc sau, Lâm Phong cũng đã đi đến một nơi như tiên cảnh, nơi này không hề có bất kỳ tòa cung điện nào, chỉ có một vị cường giả đang khoanh chân ngồi trên một hòn đá to lớn. Vị cường giả dẫn đường kia hóa thành một luồng khí lưu trực tiếp dung nhập vào trong vị cường giả đang ngồi kia.


- Lâm Phong xin ra mắt tiền bối.


Lâm Phong khẽ khom người với vị cường giả đó. Mặc dù vị cường giả đó đã khá lớn tuổi, nhưng khí thế lại Như Long Tự Hổ, mỗi một lần hô hấp đều hút vào vô số Thiên Địa linh khí.


- Lâm Phong, ta đã thấy biểu hiện của ngươi trong ngày Phong Vương của Cơ Thương.


Mặc dù ngươi chỉ có tu vi Trung Vị Hoàng nhưng lại có thể chưởng khống Sinh Tử Đạo, lực chiến áp quần hùng, thiên phú trác tuyệt. Trong thế hệ này của Chiến Vương Học Viện, chỉ có mình ngươi có thể vượt qua Cơ Thương. Lão giả mỉm cười nói.


- Tiền bối khen lầm rồi.


Mặc dù Cơ Thương đã được Phong Vương, nhưng sớm muộn gì, vãn bối cũng vượt qua hắn. Câu nói của Lâm Phong khiến cho lão giả cười to không ngớt:


- Hảo, đã là thiên tài thì đều phải có tâm thế như ngươi.


Nhân đây ta cũng giới thiệu luôn, ta là một trong Bát Đại Lão Tổ của Chiến Vương Học Viện, Thí Thiên Lão Tổ, ngươi có bằng lòng làm đồ đệ của ta không? Khi Lâm Phong nghe xong, hắn trở nên trầm mặc, nhưng vẫn nghe Thí Thiên Lão Tổ nói tiếp:


- Bát Đại Lão Tổ Chiến Vương Học Viện đều là các cường giả Thần Thông quảng đại.


Ta nghe nói cái lão già Tru Đã bỏ lỡ ngươi, mấy người Huyền Thiên thì lại không có khả năng dạy ngươi, nên ngươi vẫn cứ bái ta làm sư vẫn hơn.


- Ai đang nói bậy vậy.


Ngay lúc đó, đột nhiên có một thanh âm cuồn cuộn vang lên. Sau đó Lâm Phong thấy Huyền Thiên Lão Tổ xuất hiện, trơ mắt nhìn Thí Thiên Lão Tổ nói:


- Lão gia hỏa kia, ngươi làm như vậy rất không có phúc hậu.


Không phải chúng ta đã bàn qua sẽ quan sát tiểu gia hỏa này thêm một thời gian nữa rồi à? Lão gài khốn nạn ngươi không chỉ không tuân thủ hứa hẹn, mà còn chửi bới ta. Lý nào lại như vậy.


- Lời của ta chính là sự thật, có chửi bới ngươi sao?


Thí Thiên Lão Tổ lập tức phủ nhận.


- Lão phu có dạy được hắn hay không, không phải do ngươi nói là được.


Có muốn thử một chút hay không? Huyền Thiên Lão Tổ cả giận nói.


- Nếu ngươi muốn, thì ta sẽ chiều.


Mấy chục năm nay, ta vẫn chưa động thủ. Để ta nhìn xem thực lực của lão đầu ngươi đã tiến bộ đến mức nào rồi. Ngay khi vừa nói xong, Thí Thiên Lão Tổ lập đứng dậy, tỏa ra một luồng khí thế thâm sâu, khiến cho cả thiên địa phải biến sắc. Luồng khí thế ngập trời đó cũng khiến cho sắc mặt Lâm Phong thay đổi trong nháy mặt. Vào lúc, hắn chỉ cảm thấy hắn chỉ là một con thuyền nhỏ đang đong đưa giữa đại dương dậy sóng.


- Hai vị tiền bối.


Khi Lâm Phong vừa dứt lời, hai vị Lão Tổ đó đều nhìn về phía hắn.


- Lâm Phong.


Ta thấy thiên phú của ngươi cũng không tệ, nên hãy bái ta làm thầy đi. Đừng nghe lời lão gia hỏa đó. Huyền Thiên Lão Tổ nhìn Lâm Phong nói.


- Hai vị tiền bối, muốn tiến xa trên con đường Võ Đạo, phải dựa vào chính bản thân mình.


Mà con đường của vãn bối lại khác với hai vị tiền bối. Huống hồ Lâm Phong đã có ân sư, nên Lâm Phong chỉ có thể phụ sự kỳ vọng của hai người thôi. Nếu như hai vị tiền bối vẫn nguyện chỉ dẫn vãn bối, thì Lâm Phong vô cùng cảm kích. Câu nói của Lâm Phong, khiến cho sắc mặt hai người hơi thay đổi.


- Lâm Phong, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở.


Người khác muốn còn không kịp đấy. Thí Thiên Lão Tổ khuyên nhủ Lâm Phong.


- Vãn bối vẫn xin giữ nguyên ý kiến.


Câu trả lời của Lâm Phong khiến cho hai vị Lão Tổ trở nên trầm mặc. Sau một lúc, Huyền Thiên Lão Tổ mới cười to nói:


- Tiểu tử ngươi thật biết tính toán.


Không những không bái sư, mà còn muốn ta hai người chúng ta chỉ dẫn ngươi, lòng tham không đáy quá nhe.


- Tiền bối minh giám.


Lâm Phong vừa cười vừa nói.


- Lâm Phong, ngươi đi trước đi.


Sau này có chuyện gì, cứ trực tiếp đến nơi này tìm ta. Thí Thiên Lão Tổ nhìn Lâm Phong nói. Sau đó, Lâm Phong cáo lui, rời khỏi Tiên Sơn. Lâm Phong rất rõ ràng, nến hắn có thể bái một vị Lão Tổ mà thầy, đối phương nhất định sẽ dốc sức trợ giúp hắn. Nhưng đạo của hắn lại không phải đạo mà một người có thể trợ giúp được, nên hắn mới quyết định không bái sư. ……. Trong lúc Lâm Phong đang tiềm tu trong Chiến Vương Học Viện, đã có vài cổ thế lực ở Thánh Thành Trung Châu đang hận hắn thấu xương. Cơ gia, Vũ Văn gia, Bùi gia, thậm chí một bộ phận của Ngân tộc. Vào lúc này, Cơ gia đang tổ chức một hội nghị liên quan đến Lâm Phong.


- Vẫn chưa có tin tức của Cơ Giang sao?


Cơ Nguyên hỏi.


- Vẫn chưa, từ lúc Cơ Giang và các cường giả Vũ Văn gia đi tìm Lâm Phong, hắn vẫn chưa trở về lần nào.


Ta đã liên lạc với Vũ Văn gia, bên bọn họ cũng có vài nhân ngã xuống, nhưng Hồn ngọc của hai người đi cùng với Cơ Giang vẫn chưa bị nghiền nát. Họ vẫn còn còn sống, nhưng lại không biết tung tích, sợ rằng chỉ có Lâm Phong mới biết. Sau khi Cơ Nguyên nghe xong, ánh mắt hắn trở nên rét lạnh, nói:


- Chúng ta nhất định phải xử lý Lâm Phong sớm.



- Sau trận chiến với Cơ Thương, Lâm Phong rất được Chiến Vương Học Viện coi trọng, nên trừ phi Cơ Thương giết được Lâm Phong, Chiến Vương Học Viện mới không nói gì được.


Nếu trực tiếp xuất động cường giả tập sát, Chiến Vương Học Viện nhất định sẽ không bỏ qua. Điểm này Cơ Nguyên đương nhiên biết. Nếu người cùng thế hệ đường đường chính chính đánh chết Lâm Phong, chỉ có thể nói Lâm Phong vô năng. Nên Chiến Vương Học Viện có tức giận, cũng không có lý do động thủ. Nhưng khi Cơ gia xuất động cường giả giết chết hắn, chuyện này sẽ lái theo hướng khác.


- Không phải Bùi gia bây giờ cùng rất hận Lâm Phong sao?


Sao chúng ta không tìm Bùi Đông Lai, để cho hắn sắp xếp một chút. Nhân lúc Vẫn Hoàng bảng, chúng ta có thể đẩy Lâm Phong vào chỗ chết. Ý kiến của Cơ Nguyên nhanh chóng được đám người Cơ gia đồng ý. Một người nói:


- Ta sẽ đi liên lạc với Bùi gia, để cho bọn họ tìm Bùi Đông Lai xử lý Lâm Phong.


Để cho hắn hết cái thói cuồng vọng, coi trời bằng vung. Trước khi đánh với Cơ Thương, Lâm Phong không phải nhân vật nổi tiếng, nên làm chuyện gì cũng ít bị chú ý. Nhưng từ khi hắn thành danh, phiền toái lại liên tục tìm tới tận cửa. Nhưng Lâm Phong lại không có hứng thú đi để ý tới chuyện đó. Bây giờ hắn chỉ đến hai chuyện. Một là đột tĩnh của Ngân tộc, hai là ngày Vấn Hoàng bảng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp