Lúc Lâm Phong trở lại Chiến Vương Học Viện, hắn đi đến thác nước trong phủ đệ mình tu luyện.

Mặc dù áp lực của thác nước rất lớn, những lại không thể đã quấy rầy hắn mảy may. Ngày vấn Hoàng bảng sắp đến gần, nên hắn muốn cảm ngộ một phen, để gia tăng thực lực. Một ngày kia, trong phủ đệ Lâm Phong đột nhiên hơn nhiều một vị khách nhân, người này chính là Ngân Nguyệt. Nàng vừa lén chạy ra khỏi Ngân tộc, đi tới Chiến Vương Học Viện tìm Lâm Vô Thương. Vào lúc này, trên mặt Ngân Nguyệt hiện lên vài phần lo lắng, không còn vẻ vô ưu vô tư như lúc trước, nhìn Lâm Vô Thương nói:


- Tiểu tử ngốc.


Nếu Ngân tộc thật sự gả ta cho Bùi Đông Thanh, ngươi phải làm sao bây giờ. Theo những tin tức nội bộ, mà nàng nghe được trong Ngân tộc, dường như Ngân tộc đã quyết định gả nàng cho Bùi Đông Thanh. Nên Ngân Nguyệt len lén chạy ra ngoài, cũng may là Chiến Vương Học Viện để cho nàng đi vào, nên nàng mới có thể tìm được nơi này


- Ta sẽ đi cướp tân nương.


Lâm Vô Thương siết chặt hai tay, nghiêm túc nói.


- Thực lực của Ngân tộc không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng được đâu.


Nên đừng có làm điều ngu ngốc. Mặc dù không đồng tình với cách làm của Vô Thương, nhưng khi Ngân Nguyệt nghe hắn nói vậy, trong lòng nàng vẫn rất cao hứng. Nhưng sự cao hứng kéo dài không lâu, chỉ trong nháy mắt, nàng lại bị lo lắng chiếm hữu. Đừng nói Lâm Vô Thương, dù ca ca Lâm Phong của hắn, khi trước mặt Ngân tộc và Bùi gia, cũng chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi. Mà Chiến Vương Học Viện cũng chỉ là học viện, không phải gia tộc của Lâm Phong, nên sẽ không can thiệp những chuyện như thế này.


- Hai ta cùng bỏ trốn đi.


Lâm Vô Thương mở miệng nói.


- Nếu Ngân tộc muốn phá hư tình yêu của các ngươi, thì hai người có thể cao bay xa chạy.


Tiểu Nhã sợ thiên hạ bất loạn, góp lời.


- Ân.


Hay muội đừng trở về Ngân tộc nữa, cứ trong Chiến Vương Học Viện với ta. Lâm Vô Thương nhìn Ngân Nguyệt, nói. Mà khi nghe xong, Ngân Nguyệt tỏ ra sửng sốt, rồi lập tức gật đầu cười nói:


- Hảo.


Vậy muội sẽ tạm thời không quay về Ngân tộc. ….. Trong mấy ngày tiếp theo, Lâm Vô Thương cảm thấy cuộc đời rất vui vẻ. Từ khi Ngân Nguyệt bên cạnh hắn, cái tên hỗn thế tiểu Ma Vương này lập tức trở nên trưởng thành. Lúc này, hai người đang vui đùa dưới con suối gần thác nước, mà Mộng Tình cũng ngồi gần đó, ngắm nhìn cặp uyên ương nhỏ. Sau một lúc, Mộng Tình mới thở dài một tiếng, tiểu nha đầu Ngân Nguyệt này biết nghĩ hơn Vô Thương, tên ngốc không biết cô ấy đang suy nghĩ gì? Có lẽ Ngân Nguyệt đang tận hưởng những giây phút cuối cùng của nàng và Vô Thương.


- Tiểu tử ngốc.


Nếu sau này ngươi không được gặp ta nữa, thì cũng phải sống cho thật tốt nhé. Khi Mông Tình nghe được giọng nói thanh thúy của Ngân Nguyệt, nàng cảm thấy xúc động. Khi nhìn thấy hình ảnh hai tiểu gia hỏa kia, nàng nhớ lại tình cảnh của mình và Lâm Phong lúc trước, bọn họ cũng phải trải qua rất nhiều cam go, mới đến được với nhau.


- Không, chúng ta nhất định sẽ ở cùng nhau.


Vô thương lắc đầu nói.


- Sao ngươi ngu vậy?


Ta đã nói nếu như rồi mà. Ngân Nguyệt bỉu môi nói một tiếng, rồi hướng mắt ngắm về phía phương xa, xuất thần nói:


- Cảnh sắc nơi này thật đẹp, nếu có thể một mực làm bạn với ngươi ở chỗ này, cuộc đời ta không còn gì để tiếc nuối.


Đáng tiếc…


- Tích… Cùng lúc đó, Lâm Phong đang tĩnh tu dưới thác nước đột nhiên mở mắt ra, kẹp lấy một giọt nước trong tay.


Sau một lúc lâu, giọt nước đó vẫn không có trôi đi, mà vẫn lẳng lặng nằm giữa hai ngón tay hắn.


- Một bông hoa một thế giới, nhất diệp nhất Bồ Đề.


Nếu đã như vậy, tại sao một giọt nước không thể ẩn chứa một mảnh thế giới có quy tắc của nó cơ chứ? Lâm Phong thì thào nói nhỏ một tiếng, rồi thả hai ngón đang ra, để cho nó rơi xuống. Cuộc đời phù du, phù nhất đại thế, phù thế, phù thế, Phù Thế Ấn. Khi nghĩ đến đây, Lâm Phong nở một nụ cười thản nhiên. Phù Thế Ấn là phù của một đại thế, trong thế giới đó tất cả đều giai không, cần gì phải được chia rõ ràng như vậy? Sau đó Lâm Phong chậm rãi đứng lên, lập tức đáng ra một chưởng. Một chưởng này ẩn chứa sức mạnh khôn cùng, nhưng lại không cảm giác được bất cứ loại pháp tắc nào ẩn chứa trong đó. Ngay khi thác nước bị chưởng kia đánh trúng, cả thác nước bị cắt đứt, không còn bất kỳ giọt nước nào chảy xuống. Sau một lúc mới lại có nước chảy xuống. Lúc đám người Mộng Tình nghe thấy tiếng động do một chưởng của Lâm Phong đánh trúng thác nước, cả đám nhìn về phía Lâm Phong đang tu luyện. Khi họ nhìn thấy thác nước bị hắn cắt đứt, đồng tử không khỏi co rút lại một cái. Các cường giả võ đạo đều là những người có khả năng hủy thiên diệt địa, lấy tu vi của Lâm Phong, hắn có thể dễ dàng có san bằng một tòa sơn mạch. Nhưng chỉ dùng một đạo công kích không hề ẩn chứa bất kỳ loại sức mạnh nào để cắt đứt một thác nước, không phải ai cũng làm được. Dù cường giả cấp Đại Đế cũng không cách nào làm được như Lâm Phong. Ngay sau đó, Mộng Tình đi đến bên cạnh hắn, hỏi:


- Lâm Phong, chàng đã đột phá rồi à?



- Ừ, ta mới lĩnh ngộ được một loại Thần Thông huyền diệu.


Lâm Phong nhìn Mộng Tình, mỉm cười đáp. Vào lúc này, hắn cảm thấy rất kích động, mơ hồ có cảm giác, sau khi lĩnh ngộ Thanh Liên Đạo và Phù Thế Ấn, hắn dường hắn có thể đi đến một thế giới mới. Nơi hắn có thể sáng tạo ra đạo của hắn. Đương nhiên, cảm giác của Lâm Phong vẫn còn rất mơ hồ, như có như không. Sau khi Mộng Tình nghe xong, nàng nở một nụ cười sáng lạn, nắm tay Lâm Phong nhìn về phía thác nước, thấp giọng nói:


- Lâm Phong, chàng nhất định phải làm cho Vô Thương và Ngân Nguyệt đến được với nhau.


Lâm Phong nhìn Mộng Tình, cười nói:


- Đương nhiên rồi.


Nếu Vô Thương và Ngân Nguyệt đã thích nhau, ta làm sao có thể làm để cho hai đứa nó chia tay. Nếu Ngân tộc không đồng ý, ta sẽ để cho hai đứa nó biến mất khỏi tầm mắt Ngân tộc.


- Ân.


Ngay khi Mộng Tình vừa khẽ gật đầu, đột nhiên có một cổ uy áp kinh khủng xuất hiện, khiến Lâm Phong khẽ nhíu mày. Hắn không ngờ trong Chiến Vương Học Viện vẫn còn có người dám quấy rầy người của hắn.


- Lâm Phong, ngươi mau lăn ra đây.


Ngay sau đó, một tiếng hét cuồn cuộn vang lên, khiến cho sắc mặt của Lâm Phong trở nên rất khó coi.


- Người của Ngân tộc.


Khi Ngân Nguyệt nghe thấy giọng nói đó, nàng nói nhỏ một tiếng, rồi sắc mặt trở nên buồn thảm. Cùng lúc đó, khi Lâm Phong đến bên ngoài phủ đệ, hắn thấy trên không tung đang có một đám người tỏa ra lãnh ý cuồn cuộn.


- Có việc gì?


Lâm Phong đảo mắt nhìn mọi người, lạnh đạm hỏi.


- Lâm Phong, lá gan của ngươi cũng lớn thật, lại dám bắt cóc Ngân Nguyệt Tiểu Công Chúa Bùi Đông Thanh vừa nói, vừa dùng ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn về phía Lâm Phong.


Trong tìm thức, hắn đã coi Ngân Nguyệt là nữ nhân của mình, nên khi biết nàng chạy đến nơi đây tìm Lâm Vô Thương, hắn đùng đùng chạy tới, chuẩn bị hưng sư vấn tội.


- Lâm Phong, mau giao Tiểu Công Chúa của Ngân tộc bọn ta ra đây đi.


Một vị cường giả Ngân tộc nhìn Lâm Phong nói. Chuyện Ngân Nguyệt lén bỏ trốn đối với Ngân tộc cũng không phải chuyện vinh quang gì, nên hắn muốn giải quyết càng sớm càng tốt. Sau khi nghe xong, sắc mặt Lâm Phong lập tức trở nên lạnh lùng, mở miệng nói:


- Ngân Nguyệt Công Chúa muốn đến nơi nào là tự do của nàng.


Nếu nàng ấy đã đến chỗ của ta, ta tất nhiên sẽ tiếp đãi. Mà các ngươi lại dám bảo ta bắt cóc Ngân Nguyệt Công Chúa, rồi bảo ta giao người ra, thật sự láo xược, cút. Khi Lâm Phong vừa dứt lời, hắn tỏa ra một luồng khí tức kinh khủng, khiến cho sắc mặt của đám người Ngân tộc và Bùi gia trở nên ngưng trệ. Cùng lúc đó, phía xa xa cũng đang có không ít người của Chiến Vương Học Viện đang chăm chú theo dõi chuyện này.


- Ta đã sớm nghe nói Lâm Phong rất láo xược, nhưng không ngờ lại tới mức này.


Chắc chuyện Cơ Giang mất tích và các cường giả của Cơ gia và Vũ Văn gia bị giết cách đây ít ngày đều do ngươi làm. Một vị cường giả của Bùi gia lạnh lùng nói:


- Để ra nhìn thử, thực lực ngươi đã đến mức nào, mà lại ngông cuồng như thế.


Khi hắn ta vừa dứt lời, sau lưng vị cường giả kia xuất hiện một cơn lốc tràn ngập sức mạnh hủy diệt, khiến cho cả thiên địa phải biến sắc.


- Đông!


Cùng lúc đó, trường bào Lâm Phong cũng bắt đầu phiêu động, khiến khí chất hắn càng thêm siêu phàm. Trong chớp mắt, trên đầu vị cường giả Bùi gia kia đột nhiên xuất hiện một cổ ấn to lớn, phảng phất như đã bao trọn vùng thiên địa này. Lúc người nọ nhìn thấy cái cổ ấn kia, hắn ta giận dữ hét lên một tiếng, rồi điều động cơn lốc đáng sơ phía sau lừng hắn tấn công Lâm Phong. Nhưng khi cơn lốc đó vừa động, cổ ấn trên trời cũng lập tức tấn công hắn. Sau một tiếng nổ vang trời do cổ ấn rơi xuống, cơ thể của vị cường giả của Bùi gia đã biết thành một đống thịt nhão.


- Ahhh, tê… Lúc mọi người nhìn thấy cảnh đó, cả đám đều cảm thấy khiếp sợ.


Thực lực Lâm Phong lúc này dường như đã vượt xa một năm trước, mà cổ ấn hắn dùng loại thần thông gì vậy? Nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng lại có uy lực kinh khủng, chỉ đè một cái đã nghiền nát một vị cường giả Vũ Hoàng. Mà khi những cường giả của hai nhà Ngân tộc và Bùi gia thấy người nọ bị cổ ấn nghiền nát cũng ngây người. Sau một lúc, mới cố một người nhìn Lâm Phong, phẫn nộ quát:


- Lâm Phong ngươi quá láo xược, sao ngươi dám giết người Bùi gia ta.


Khi hắn vừa dứt lời, trên người hắn phát ra một luồng uy kinh khủng về hướng Lâm Phong. Người này rõ ràng là một vị cường giả Đại Đế cảnh.


- Ngươi mới là kẻ láo xược!


Ngau lúc đó, trong hư không đột nhiên xuất hiện một bóng người to lớn, tỏa ra một luồng khí thế còn mạnh hơn vị Đại đế kia. Người đó trực tiếp đánh một chưởng về phía vị Đại Đế kia, khiến cho sắc mặt hắn ta trở nên trắng bệch. Lúc một chưởng đó đánh trúng vị cường giả Đại Đế kia, hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng càng thêm trắng bệch.


- Nơi này là Chiến Vương Học Viện, chứ không phải Bùi gia.


Cút cho ta! Bóng người kia lạnh lùng lên tiếng, khiến sắc mặt đám cường giả Ngân tộc vả Bùi gia trở nên cực kỳ khó coi. Hiển nhiên, hành vi của bọn hắn đã chọc giận Chiến Vương học viện, nên mới có cường giả của học viện xuất hiện. Nếu chỉ các vãn bối tranh phong, học viện còn có khả năng mở một mắt nhắm một mắt. Nhưng khi có trưởng bối ra tay, chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt Chiến Vương học viện, khinh học viện họ không có cường giả à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play