Trong Thánh Thành Trung Châu có một tòa Thánh Sơn quanh năm bị bao phủ bởi sương mù.

Phía trước Thánh Sơn đó có một bãi đất vô cùng rộng lớn, bãi đất đó chính là khu vực trung tâm của Thánh Thành Trung Châu. Cả khu vực này đều được bao phủ bằng những viên đá trắng muốt và những công trình kiến trúc to lớn. Từ nơi này, mọi người có thể nhìn thấy một cung điện khổng lồ, xuyên qua tầng mây trên Thánh Sơn. Nới đó chính là Nhân Hoàng cung. Nhân Hoàng cung đã xuất hiệntại Thánh Thành Trung Châu từ rất lâu, thậm chí còn lâu hơn cả Tứ đại học viện. Nó đứng trên Long mạch của Thánh Thành Trung Châu, chưa bao giờ sụp đổ. Trong vô số năm tháng nó tồn tại, Nhân Hoàng cung đã đào tạo rất nhiều nhân vật vô địch, quát tháo cả Trung Châu. Mà Hoàng bảng cũng do Nhân Hoàng cung định ra. Vào lúc này, trên khu vực trung tâm Thánh Thành Trung Châu xuất hiện rất nhiều cường giả, ánh mắt tất cả bọn họ đều nhìn về hướng Thánh Sơn. Từ trong Thánh Sơn đang có vài bóng người nhỏ bé đang bay về hướng khu vực trung tâm.


- Đệ tử Nhân Hoàng cung đã đến.


Sau đó, mọi người nhìn thấy chín người xuất hiện trên quảng trường rộng lớn tại khu vực trung tâm. Khi người cầm đầu nhóm người đó vung tay lên một,trên không xuất hiện một bảng màu vàng, tỏa ra ánh sáng màu vàng vô cùng rực rỡ. Trên bảng đó viết rất nhiều tên, nhưng người ta vẫn chú ý đến tên đứng đầu nhất, Doanh Thành.


- Hoàng bảng!


Đúng vậy, bảng màu vàng chói mắt kia là một trong song bảng của Thánh Thành Trung Châu, Hoàng bảng. Những người được Hoàng bảng ghi lại đều là nhân vật oai phong một cõi. Đại đa số đệ tử của Nhân Hoàng cung đều là những nhân vật danh chấn Hoàng bảng một thời. Chính người mới xuất hiện đó đều đã từng là nhân vật danh chấn Thánh Thành Trung Châu. Đến hôm nay, tu vi bọn họ sớm đã vượt qua Vũ Hoàng, bước lên Đại Đế cảnh. Như Phong Thần Thiên, Bùi Đông Lai, Ngạo Thanh Vân,...


- Ông!


Ngay lúc đó, mọi người lại thấy người cầm đầu chín vị đệ tử của Nhân Hoàn Cung lại lấy ra một đàn mộc cổ bàn to lớn, khắc một dòng chữ “Nhân Hoàng chi bút”


- Vẫn như thường lệ, mỗi mười năm một lần, khi đến ngày Vấn Hoàng bảng.


Nhân Hoàng bút sẽ viết lại Hoàng bảng. Giọng nói cuồn cuộn của người kia, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy xúc động mãnh liệt. Tất cả họ đều muốn khắc tên của mình lên bảng kia. Mặc dù Hoàng bảng thường xuyên thay đổi, nhưng chỉ có sự thay đổi mỗi mười năm một lần vào ngày Vấn Hoàng bảng mới được chính thức công nhận. Vào lúc này, tất cả mọi người trong quảng trường mênh mông đều trở nên yên tĩnh, không hề gây ra tiếng động. Vào ngày hôm nay, Thánh Thành Trung Châu sẽ quy tụ rất nhiều cường giả đến quan sát sự thay đổi của Hoàng bảng. Vào hôm nay, tất cả những thiên tài Thánh Thành Trung Châu đều sẽ tụ hội, phong vân khuấy động. Cùng lúc đó, Lâm Phong, Hầu Thanh Lâm, Lâm Vô Thương cùng với Mộng Tình và không ít người của Thiên Đài đều đến đây.


- Không biết hôm nay sẽ có bao nhiêu Vũ Hoàng phải đổ máu nữa!


Hầu Thanh Lâm cảm thán một tiếng. Mà Lâm Phong cũng đang bình tĩnh nhìn những đệ tử Nhân Hoàng cung chủ trì Vấn Hoàng bảng lần này. Tất cả những người này đều là thiên tài của Thánh Thành Trung Châu, cũng từng là một thí sinh tham dự Vẫn Hoàng bảng. Nhưng hôm nay, họ đã trở thành người chủ trì Vấn Hoàng bảng. Ngay kúc này, người dẫn đầu đệ tử của Nhân Hoàng cung nhìn thoáng qua rặng mây đỏ phía chân trời, cười nói:


- Sau một canh giờ nữa, ta sẽ chính thức điểm danh các thiên tài trên Hoàng bảng, nên chư vị hãy chuẩn bị đi.



- Ca, Ngân Nguyệt kìa.


Đúng lúc này, Lâm Vô Thương đột nhiên chỉ về hướng của Ngân tộc, Ngân Thụy, Ngân Cổ Thiên và Ngân Nguyệt đều ở đó. Nhưng khi nhìn về hướng đó, Lâm Phong khẽ nhíu mày. Lúc này, Ngân Thụy đang trò chuyện rất vui vẻ với một người, mà sau lưng người đó là Bùi Đông Thanh, nên hắn có thể khẳng định, người đó là người của Bùi gia. ……


- Nhâm huynh.


Người cầm đầu Bùi gia và Ngân Thụy đột nhiên đi lên trước một bước, mỉm cười với một người của Nhân Hoàng Cung


- Hai vị tiền bối cứ gọi ta Thiên Hành là được rồi.


Người dẫn đầu của Nhân Hoàng cung mỉm cười nói.


- Võ Đạo không câu nệ bối phận, chỉ dùng võ luận giao.


Hai bon một tiếng Nhâm huynh, có gì không được. Vị cường giả Bùi gia lập tức mỉm cười, nói:


- Ta vẫn còn nhớ như in, ngày ta đã tận mắt nhìn thấy Nhâm huynh vẫn đỉnh Hoàng bảng.


Nhưng chỉ trong nháy mắt, 30 năm đã trôi qua, thực lực Nhâm huynh hôm nay cũng đã đuổi kịp đám lão đầu chúng ta, quả là trường giang sóng xô sóng trước. Người mà vị cường giả Bùi gia và Ngân Thụy đang nói chuyện tên Nhậm Thiên Hành. Hắn chính là đệ nhất nhân trên Hoàng bảng vào ba mươi năm trước. Nhậm Thiên Hành cuồng ngạo của ngày xưa, bây giờ đã trở thành một người trầm ổn như núi, vô cùng thân thiện. Thậm chí còn khiến một số người đã từng gặp qua hắn suýt không nhận ra hắn.


- Mới đảo mắt, mà 30 năm đã trôi qua.


Nhậm Thiên Hành mỉm cười nói. Rồi bị cường giả Bùi gia nhìn về hướng Bùi Đông Lai, cười nói:


- Đông lai, ngươi cần phải cố gắng học tập sư huynh ngươi a.



- Đông lai sư đệ có thiên phú tuyệt luân, thành tựu sau này của hắn chưa chắc sẽ thấp hơn ta.


Nhậm Thiên Hành cũng nhìn về phía Bùi Đông Lai, vừa cười vừa nói.


- Mặc dù Đông Lại có thiên phú tốt, nhưng vẫn xin nhờ Nhâm huynh chỉ giáo nhiều hơn.


Bùi gia cường giả mỉm cười nói tiếp:


- Nhân đây ta cũng thông báo Nhâm huynh một tin.


Đến lúc Vấn Hoàng bảng kết thúc, Ngân Thụy huynh sẽ công bố tin vui.


- Phải không vậy?


Nhậm Thiên Hành lập tức hỏi lại một tiếng, rồi nhìn về hướng Ngân Thụy. Ngân Thụy lập tức gật đầu, nói:


- Nhâm huynh, trừ.

.. tin vui đó ra. Ta còn có một đứa cháu tên Ngân Cổ Thiên, thiên phú tu luyện của nó cũng rất tốt, nên ta định khi Vấn Hoàng bảng kết thúc, ta sẽ cho nó bái nhập Nhân Hoàng cung. Không biết huynh có thể hỗ trợ tiến cử nó không?


- Ta sớm đã nghe tiếng của Ngân Cổ Thiên, mà đây cũng là chuyện tốt.


Nên khi Vấn Hoàng bảng kết thúc, ta sẽ lập tức mang Cổ Thiên hiền chất đi Nhân Hoàng cung. Nhậm Thiên Hành cười đáp. …….. Cùng lúc đó, khi Lâm Vô Thương thấy mối quan hệ mập mờ giữ Ngân tộc và Bùi gia, sắc mặt hắn càng trở nên rất khó coi. Hắn liên tục nhìn về phía Ngân Nguyệt. Mà ánh mắt của Ngân Nguyệt cũng liên tục nhìn về phía hắn. Khi Bùi Đông Thanh thấy Ngân Nguyệt liên tục nhìn Lâm Vô Thương, sắc mặt Bùi Đông Thanh xuất hiện một tia sáng lạnh lùng. Hắn lập tức đi tới bên cạnh Ngân Nguyệt, kéo tay nàng, nói:


- Tiểu Nguyệt, khi Vẫn Hoàng bảng kết thúc, gia gia sẽ gặp công bố tin vui của chúng ta.



- Hèn hạ.


Ngân Nguyệt lập tức thoát khỏi tay Bùi Đông Thanh, lạnh lùng nói. Câu nói của Ngân Nguyêt khiến sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi. Hắn lập tức xoay người về hướng của Vô Thương, nở một nụ cười lạnh lùng, rồi giơ ngón út lên chỉ xuống đất, miệt thị Vô Thương.


- Ca, đệ muốn giết tên vô liêm sỉ này.


Lâm Vô Thương lập tức nói một tiếng, rồi chuẩn bị chạy về hướng Bùi Đông Lai.


- Tĩnh táo.


Ngay lúc đó, một giọng nói lạnh lùng trực tiếp làm cho Lâm Vô Thương bình tĩnh lại. Hắn hướng mắt nhìn Lâm Phong.


- Nếu đệ cứ dễ bị chọc giận, làm sao có thể tu võ.


Lâm Phong lập tức trách mắng đệ đệ một tiếng, khiến sắc mặt Lâm Vô Thương trở nên cứng đờ.


- Lâm Phong.


Ngay lúc này, đột nhiên có một người gọi Lâm Phong, khi Lâm Phong quay lại, hắn nhìn thấy đám người Cơ gia.


- Cơ Giang đang ở đâu?


Cơ Nguyên lạnh lùng hỏi Lâm Phong.


- Hắn là người của Cơ gia ngươi, ngươi hỏi ta làm gì?


Lâm Phong khinh thường đáp.


- Sau thọ yến ở Ngân gia, đám người Cơ Giang đã tìm ngươi luận bàn.


Nhưng sau đó lại không thấy quay về, còn có mấy người bị giết nữa. Ngươi đừng nói chuyện này không liên quan đến ngươi? Cơ Nguyên lạnh lùng nói.


- Kẻ muốn giết ta đều đáng chết.


Câu trả lời của Lâm Phong khiến ánh mắt Cơ Nguyên trở nên băng giá:


- Rất tốt, ngươi nhất định sẽ hối hận vì chuyện này!



- Các ngươi chỉ cho phép mình hiếp đáp người khác, chứ không cho phép người ta phản kích các ngươi à?


Lâm Phong thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu nói. Lúc Cơ Thương, Cơ Vô Ưu, Cơ môn ăn hiếp người Thiên Đài, Cơ gia không hề chú ý đến chuyện đó. Nhưng khi hắn quật khởi tìm Cơ Vô Ưu báo thù, quậy banh đại điển Phong Vương của Cơ Thương, thì Cơ gia ghi hận. Tuy nói trưởng bối sẽ không tham dự vào ân oán của hậu bối, nhưng trong trường hợp này, đó chỉ là nói miệng mà thôi. Khi ân oán gia tăng đến trình độ nhất định, những Thánh Tộc đó sẽ thật sự không quan tâm sao? Trong thế giới này, thực lực là tất cả, nếu như hắn không náo loạn đại điển Phong Vương của Cơ Thương, khiến cho Chiến Vương Học Viện coi trọng, kết cục của hắn và Thiên Đài sẽ rất thảm. Đương nhiên còn có một cách khác, Lâm Phong hắn một mực nén giận, không đi tranh giành sẽ không xung đột với Thánh Tộc. Tuy nhiên, đây không phải tính cách của hắn, nếu không đi tranh giành, hắn làm sao có thể bước tới bước này. Mà bản chất của Võ đạo chính là tranh với trời, tranh với người, tranh với thế gian. Bất kỳ vị cường giả đứng trên đỉnh cao nào, cũng đều đạp lên vô số thi thể, để lại sau lưng núi xương, biển máu mới có thể bước lên đỉnh cao. Hôm nay chính là ngày Vẫn Hoàng bảng, tất cả thiên tài của Thánh Thành Trung Châu đều sẽ tụ hội, để tranh đoạt vị trí thứ nhất trên Hoàng bảng. Dù họ biết, họ sẽ có đổ máu, cũng sẽ đắc tội với rất nhiều thế lực, thậm chí có thể bị giết chết, nhưng vẫn không có ai buông tha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play