- Lưu Vân tiền bối.


Ngân Nguyệt lập tức đứng dậy, khẽ khom người với Lưu Vân Đại Đế, mỉm cười chào.


- Tiểu Công Chúa khách khí quá rồi.


Lưu Vân Đại Đế lập tức tán thưởng nói, rồi nhìn về phía Lâm Phong:


- Trận chiến một năm trước của ngươi rất đẹp.


Nếu tu vi và đạo của ngươi không có chút chênh lệch với hắn, thì kẻ thắng đã là ngươi rồi. Chuyện Lưu Vân Đại Đế nhìn thấy trận chiến của Lâm Phong và Cơ Thương cũng là chuyện bình thường, dù sao hôm đó cũng là ngày Cơ Thương phong Vương, nên đã có không ít cường giả của Thánh Thành Trung Châu đến.


- Tiền bối khen trật rồi, xin mời người ngồi.


Lâm Phong khẽ gật đầu với Lưu Vân Đại Đế một cái, rồi đứng dậy, khách khí nói. Mà Lưu Vân Đại Đế cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, tiếp tục nói với Lâm Phong:


- Mặc dù thiên phú của ngươi rất tốt, nhưng cũng không được chểnh mảng tu luyện.


Sao ta thấy khí tức trên người ngươi bây giờ lại có bạc bạc nhược hơn một năm trước. Chẳng lẽ một năm nay, tu vi của ngươi chẳng những không có tinh tiến, mà còn thụt lùi.


- Tiền bối.


Ngay Lúc đó, đột nhiên có một giọng bên ngoài tửu lâu truyền đến. Khi mọi người nhìn về hướng chủ nhân của giọng nói đó, họ thấy một Lâm Phong khác đang từ từ đi đến. Cùng lúc đó Lâm Phong trong tửu lâu hóa thành một luồng khí, bay về phía Lâm Phong đang đi tới.


- Thì ra là thế.


Lưu Vân Đại Đế lập tức tỉnh ngộ, tiếp tục cười nói:


- Ta già thật rồi.


Doanh Thành, Cơ Thương, Sở Xuân Thu, ngươi và mấy tên Vương thể đời này đều không phải nhân vật nhân vật tầm thường, chắc chắn sẽ làm nên sự nghiệp. Khi Ngân Nguyệt nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của nàng lập tức nhìn Lâm Phong, cười nói:


- Huynh là Lâm Phong?



- Ừm, ca ca của ta chính là Lâm Phong.


Khi Lâm Vô Thương mở miệng khẳng định, Ngân Nguyệt chuyển sang nhìn Lâm Vô Thương, nói:


- Khó trách tiểu tử ngốc ngươi lại đấu võ mồm với Bùi Đông Thanh.


Rồi lại quay lại nhìn Lâm Phong nói.


- Muội nghe nói huynh rất lợi hại, có thể giao phong với Cơ Thương.


Mà Ngân tộc muội cũng có Ngân Cổ Thiên xếp thứ bảy trên Hoàng bảng. Không biết huynh có mạnh hơn huynh ấy không?


- Ngân tộc là đại tộc Lâm Phong ngưỡng mộ đã lâu, nếu có cơ hội nói, ta nhất định sẽ luận bàn một phen.


Lâm Phong bình tĩnh cười nói, rồi nâng chén với Lưu Vân Đại Đế, nói:


- Tiền bối, ta mời ngài một chén.



- Ân, khó trách ngươi lại có thể kết bạn được với thiên tài như vậy, quả thật tuổi trẻ tài cao.


Lưu Vân Đại Đế mỉm cười nói rồi cũng nâng chén. Sau đó, Lâm Phong và Lưu Vân Đại Đế bắt đầu tán chuyện, từ chuyện tu luyện đến những chuyện lớn diễn ra gần đây, tỏ ra vô cùng hợp ý. Nhưng sau một lúc, Lâm Phong lại phát hiện Lâm Vô Thương có chút không kiên nhẫn, hắn không khỏi nhìn Lâm Vô Thương, cười nói:


- Vô thương, đệ mời mời Ngân Nguyệt Công Chúa ra ngoài đi dạo một chút đi.


Khi Lâm Vô Thương nghe Lâm Phong nói vậy, hắn tỏ ra sửng sốt, sau đó liếc mắt nhìn Ngân Nguyệt, nhưng không biết mở miệng ra sao. Khi thấy vậy, Ngân Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, nói:


- Tiểu tử ngốc nhìn cái gì vậy?


Ngồi ở đây làm ta mệt mỏi quá, ta muốn đi ra ngoài đi dạo. Khi Ngân Nguyệt vừa dứt lời, nàng rời đi, khiến cho Lâm Vô Thương sửng sờ. Tiểu Nhã phải đạp hắn một cái, hắn mới đuổi theo Ngân Nguyệt. Sau đó, Lâm Phong hàn huyên với Lưu Vân Đại Đế thêm một lúc nữa, rồi mới cùng Mộng Tình rời đi. Còn Tiểu Nhã thì đã đi tìm Vô Thương. ……. Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống của Lâm Phong vẫn tĩnh lặng trôi qua, mỗi ngày hắn đều dành thời gian tĩnh tâm cảm ngộ Thanh Liên Đạo. Mà tu vi của Mộng Tình cũng tiến bộ rất nhanh, khí chất của nàng ấy ngày càng bất phàm, tựa như một vị tiên nữ thánh khiết Đến hôm nay, Thiên Đài cũng đã có một tòa phủ đệ độc lập mênh mông, nên Lâm Phong cũng chọn một tòa cung điện làm nơi sinh hoạt. Lúc này, hắn và Mộng Tình đều ngồi trên mái nhà* tâm sự. Chỉ cần nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy Lâm Phong và Mộng Tình là trời sinh một đôi. (*:Tác giả để là thác nước, nhưng ai lại dẫn gái ra thác nước tâm sự, lên mái nhà cho nó thi vị.)


-Vô Thương đã không về nhà mấy ngày rồi?


Mộng Tình nhìn lên trời, thấp giọng nói.


- Khoảnh năm sáu ngày gì đó.


Xem ra tiểu thử này đã thật sự rơi vào tình hải. Khi Mộng Tình nghe xong, nàng nhìn về phía Lâm Phong, nở một cười. nói:


- Chàng không lo lắng cho nó sao?


Dù sao Ngân Nguyệt cũng là Tiểu Công Chúa của Ngân Tộc.


- Năm nay Vô thương đã gần hai mươi, cũng đã được xem như một người trưởng thành, sao ta còn phải lo lắng cho nó.


Lúc ta nhìn thấy nó và Ngân Nguyệt, ta nghĩ đến tình cảnh của chúng ta lúc trước. Khi đó nàng giống như một vị tiên tử giáng trần, còn ta thì lại giống một con ghẻ. Nhưng không phải nàng vẫn trở thành thê tử của ta đó sao. Lâm Phong nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của Mộng Tình, ôn nhu nói.


- Trước kia ta là tiên tử, vậy bây giờ ta lại cái gì?


Mộng Tình mỉm cười nhìn Lâm Phong,hỏi.


- Bây giờ là Nữ Thần.


Sau khi nói xong, Lâm Phong ôm chặt Mộng Tình cờ trong lòng, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời. Nếu có thể quên đi mọi ân oán, hắn sẽ dắt tay Mộng Tình đến một nơi bình yên, rồi sống hết đời ở đó. Một lúc sau, Mộng Tình đang nằm trong lòng Lâm Phong mới ôn nhu nói:


- Lâm Phong, từ khi huynh được Thanh Liên Thống Lĩnh cảm hóa, ta cảm thấy huynh đã không còn giống như Tử Thần Lâm Phong lúc trước.


Lúc này, huynh làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp, nên Thanh Liên Thống Lĩnh truyền đạo cho huynh hẳn là một người rất ôn hòa.


- Ừm, Thanh Liên Thống Lĩnh là một người tốt, chỉ tiếc ông ấy lại sinh ra trong thế giới Võ Đạo tàn khốc, thân bất do kỷ a.


Lâm Phong thở dài đáp. Thanh Liên Thống Lĩnh đích thật có khi độ siêu phàm, và nhân cách cao thượng. Chỉ cần tiếp xúc với ông ấy thì ai cũng rất khó quên được một người như vậy. Nhưng nay lúc này, đột nhiên có một luồng pháp tắc xuất hiện, khiến cho Lâm Phong phải quay đầu nhìn lại. Hắn lập tức nhìn thấy trong phủ đệ của mình có một luồng ánh sáng của pháp tắc mênh mông đang phóng thẳng lên trời.


- Đột phá rồi ư.


Khi Lâm Phong thấy cảnh đó, sắc mặt hắn trở nên vui mừng, lập tức cùng Mộng Tình bay về hướng luồng sáng. Hai người họ lập tức nhìn thấy Tiểu Thần đang được pháp tắc quán thể, chính thức bước vào Vũ Hoàng cảnh.


- Lão sư, sư nương, ta đột phá rồi.


Lúc Diệp Thần thấy Lâm Phong và Mộng Tình bay tới, hắn nở một nụ cười sáng lạn, hét to. Cuối cùng hắn đã đột phá đến Vũ Hoàng cảnh, mà còn lại là song hệ pháp tắc đồng thời đột phá.


- Ừm.


Lâm Phong khẽ gật đầu. Mặc dù Tiểu Thần đã khá lớn, nhưng tâm tính vẫn như một đứa trẻ, chỉ chuyên tâm tu luyện, nên tu vi tiến triển rất nhanh. Lý do nó bây giờ mới đột phá Võ Hoàng cảnh vì hắn đã gia tăng cường độ tu luyện cho Tiểu Thần, bắt nó tu luyện vài loại áo nghĩa và thần thông. Nếu không Tiểu Thần đã sớm đột phá Vũ Hoàng cảnh từ lâu rồi, dù sao lúc Lâm Phong gặp Tiểu Thần, thì nó đã đến Tôn Chủ cảnh. …… Cùng lúc đó, đám người Vô Thương đang uống trà trong một tửu lâu. Trên bàn họ còn xuất hiện thêm một thanh niên lạ mặt, khoác cái trường bào màu bạc lấp lóe ngân quang, bất thiện nhìn Lâm Vô Thương.


- Sắp tới là lễ mừng thọ của gia gia ta, nên ta phải đi về đây.


Ngân Nguyệt nhìn Lâm Vô Thương, thấp giọng nói.


- Nha.


Lâm Vô Thương ngơ ngác đáp lại một tiếng.


- Đúng là đồ đầu heo.


Khi Tiểu Nhã bên cạnh thấy cảnh đó, nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ thay Vô Thương.


- Ta đi đây.


Ngân Nguyệt đặt hai tay lên bàn, thấp giọng nói.


- Nha.


Lâm Vô Thương vẫn giống như trước, ngơ ngác đáp, khiến cho Tiểu Nhã nghiến răng nghiến lợi. Mà khi Ngân Nguyệt nghe vậy, nàng cũng u oán nhìn Lâm Vô Thương một cái, rồi lập tức đứng dậy, xoay người rời đi.


- Ta sẽ đến mừng thọ gia gia ngươi.


Ngay khi Ngân Nguyệt sắp đi ra khỏi cửa, Lâm Vô Thương đột nhiên đứng dậy, hét to. Khiến cho đôi mắt xing đẹp dịu dàng của nàng xuất hiện một tia vui vẻ, như trăm hoa đua nở. Nàng lập tức ngoái đầu lại nhìn Lâm Vô Thương, nói:


- Được, thọ yến sẽ diễn ra vào năm ngày sau, ngươi phải giữ lời đó.



- Ừm, ta nhất định sẽ đi.


Lâm Vô Thương dùng sức gật đầu.


- Hừ, Ngân Nguyệt.


Muội nhiều lời với hắn làm gì? Hắn làm gì có tư cách tham gia thọ yến của lão gia tử. Người thanh niên bên cạnh Ngân Nguyệt mở miệng nói, rồi lập tức kéo tay Ngân Nguyệt rời đi, để lại Lâm Vô Thương với đôi mắt cứng đờ.


- Nhìn cái gì vậy, ngươi đúng là ngu xuẩn.


Tiểu Nhã hung tợn nói.


- Hắc hắc.


Lâm Vô Thương lập tức gãi gãi đầu, nở nụ cười, nói:


- Tỷ làm sao vậy?


Tỷ cũng thích Ngân Nguyệt ah.


- Sao lúc Ngân Nguyệt ở đây, ngươi lại không nói gì?


Ngươi tránh ra đi, đừng để người ta nói ta quen một tên đầu heo như ngươi. Tiểu Nhã tức giận nói.


- Thôi mà tỷ!


Dừng giận nữa, chúng ta về tìm ca ca đi.


- Hừ, chính mình làm không được, lại muốn ca ca ra mặt cho ngươi à.


Tiểu Nhã nhìn Vô Thương nói.


- Ngân Nguyệt chính là tiểu Công Chúa của Ngân tộc, nên gia gia của nàng nhất định có thân phận rất phi phàm.


Nếu ta đi một người mình, đối phương căn bản sẽ không coi trọng ta. Mà ta chỉ có một người ca ca, ta không nhờ hắn, thì nhờ ai? Lâm Vô Thương vừa cười vừa nói.


- Ngươi còn mặt mũi nói như vậy à?


Chỉ sợ lần này ca ca ngươi phải chuẩn bị một phần đại lễ rồi. Ai bảo hắn lại có đệ đệ vô liêm sỉ như ngươi cơ chứ. Tiểu Nhã bĩu môi, nói. Nếu Lâm Vô Thương thích Ngân Nguyệt, khi Lâm Phong mang theo Lâm Vô Thương đến bái phỏng, hiển nhiên phải biểu hiện ra thành ý. Nhưng lấy thực lực của Ngân tộc, dù Lâm Phong có đưa bảo vật như thế nào cũng không đủ. Tất cả đều do Vô Thương mà ra, nếu hắn cưa đổ được nha đầu Ngân Nguyệt trong mấy ngày này, thì sẽ giảm bớt rất nhiều chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play