- Chỉ là một đám nhân tài mới xuất hiện mà thôi, có thể lợi hại đến mức nào?
Ngay lúc này, đột nhiên có một giọng nói vang lên, khiến cả tửu lâu trở nên yên tĩnh. Lúc mọi người nhìn về phía chủ nhân của giọng nói đó, người đó là một người thanh niên rất trẻ tuổi, chỉ khoảng 17~18 tuổi, nhưng lại rất nổi bật với khí chất bất phàm.
- Người tuổi trẻ, tu vi của ngươi chỉ đến Tôn chủ cảnh, mà cũng dám nói như thế với những người trên Hoàng bảng à.
Một người trung niên lập tức mở miệng giáo huấn một tiếng. Danh tiếng của Sở Xuân Thu và Lâm Phong lúc này giống như mặt trời ban trưa, nên khi thiếu niên đó nói như thế, mọi người cảm thấy hắn ta có chút ganh ghét.
- Các ngươi chỉ biết có ngày hôm nay, mà lại quên đi quá khứ.
Các ngươi đừng quên, trong Thánh Thành Trung Châu đã từng xuất hiện hai vị anh kiệt hô phong hoán vũ trên Hoàng bảng. Nhớ ngày đó, Phong Thần Thiên có Thần Phong Nhất Kiếm Kinh Thiên Địa, tru sát vô số thiên tài của các Cổ tộc. Còn có Bùi Đông Lai, với Tử Khí đông lai quét ngang thiên địa. Họ không phải người trong miệng mấy người các có thể so sánh được. Câu nói miệt thị của thiếu niên khiến cho mọi người rất tức giận, nhưng không thể nói gì được. Phong Thần Thiên và Bùi Đông Lai đều là những nhân vật oai phong trên Hoàng bảng một thời, uy chấn Thánh Thành Trung Châu. Nhưng đến hôm nay, cả hai người đó đều đã bước vào Đại Đế cảnh và đều đã bước vào Nhân Hoàng Cung.
- Thiên tài đời nào chả có, mặc dù Phong Thần Thiên và Bùi Đông Lai đã từng là nhân vật phong vân một cõi.
Nhưng hôm nay bọn họ đã đạt đến một trình độ khác. Huống hồ, thực lực Sở Xuân Thu và Lâm Phong bây giờ cũng không kém hơn Phong Thần Thiên và Bùi Đông Lai bao nhiêu. Hai thế hệ khác nhau, làm sao có thể so sánh. Có người chậm rãi mở miệng nói.
- Hừ, trong mắt của ta, bất kỳ người nào trong Nhân Hoàng cung đều ưu tú hơn những kẻ trong miệng các ngươi.
Các ngươi mau quên quá, chỉ thấy được những gì trước mắt, mà quên đi quá khứ huy hoàng. Thiếu niên kia lãnh thanh nói. Ngay lục bọn họ đang tranh luận, đột nhiên nhìn thấy một người thiếu nữ chậm rãi đi đến. Cả người thiếu nữ này đều được che lấp bởi một bộ quần áo màu bạc liên tục phản chiếu những tia sáng, làm tôn lên khuôn mặt phi thường mỹ lệ của nàng.
- Ngân Nguyệt cô nương.
Lúc Lâm Vô Thương thấy thiếu nữ đó xuất hiện, trên gương mặt nở nụ cười, nói to. Cùng lúc đó, ánh mắt của Ngân Nguyệt cũng nhìn về hướng bên này, khẽ gật đầu đối với Lâm Vô Thương một cái, khiến cho Lâm Vô Thương đỏ mặt. Khi Lâm Phong nhìn thấy biểu hiện của đệ đệ, hắn đoán ra chuyện gì đã xảy ra. Vô Thương cũng đã gần mười chín tuổi, lại vô cùng hào hoa phong nhã, nên khi thấy thiếu nữ xinh đẹp, tâm động cũng bình thường.
- Tiểu Nhã, có phải lý do Vô Thương mỗi ngày đều chạy ra bên ngoài, bởi vì.
.. thiếu nữ này không? Lâm Phong truyền âm hỏi Tiểu Nhã. Khi Tiểu Nhã nghe xong, nở nụ cười, rồi gật đầu.
- Mỗi một thời đại đều xuất hiện nhân vật xuất chúng.
Nhưng vì những thời đại khác nhau, nên rất khó có thể so sánh. Chuyện ngươi nói Phong Thần Thiên, Bùi Đông Lai lợi hại hơn những tuấn kiệt bây giờ, không hề có chứng cứ gì để chứng minh, nên đó chỉ là ý kiến chủ quan của người. Ta đoán ngươi hẳn là người của Nhân Hoàng cung, nhỉ? Thiếu nữ tên Ngân Nguyệt kia nhìn tên thiếu niên, chậm rãi cười nói.
- Ngân tộc Tiểu Công Chúa quả nhiên có kiến thức bất phàm.
Tại hạ Bùi Đông Thanh của Nhân Hoàng cung. Thiếu niên kia lập tức mỉm cười nói, rồi đứng dậy nói tiếp:
- Xin mời tiểu Công Chúa ngồi đàm đạo với tại hạ.
- Thì ra là cháu của Bùi Đông Lai, khó trách ngươi lại lên tiếng cho hắn.
- Công Chúa nói sai rồi, ta chỉ ăn ngay nói thật, không hề thiên vị cho thúc phụ nhà ta.
Bùi Đông Thanh cười nói.
- Kẻ nhưng ngươi lúc nào cũng tỏ ra khoe khoang.
Ngân tộc thiếu nữ cười nói một tiếng, rồi lập tức đi tới bàn của Lâm Phong, trừng mắt nhìn Lâm Vô Thương, cười nói:
- Tiểu tử ngốc, ta không ngờ ngươi vẫn đến đây đó.
- Hắc hắc.
Khi Lâm Vô Thương nghe xong, hắn gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười. Khi Lâm Phong bên cạnh thấy cảnh đó, hắn trợn tròn mắt, không khỏi trong lòng cười thầm. “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không ngờ khi đứng trước mặt người trong lòng, tiểu gia hỏa Vô Thương lại thất thố như vậy.”
- Còn không mời người ta ngồi xuống đi.
Ngay lúc đó, Tiểu Nhã trợn mắt nhìn Vô Thương nói. Bình thường nàng thấy hắn cũng thông minh lắm mà, tại sao bây giờ ngốc như vậy?
- Ngân Nguyệt cô nương mau ngồi xuống đi.
Lâm Vô Thương lập tức chỉ vào một vị trí trống, nói. Sau khi nghe xong, Ngân Nguyệt trợn mắt nhìn hắn một cái mới chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười nói:
- Thương thế của ngươi sao rồi?
Không có việc gì chứ?
- Tất nhiên không có việc gì rồi!
Da của ta rất dày. Lâm Vô Thương ngây ngô nói.
- Ngươi da cũng dày nhỉ?
Khi nghe thấy vậy, Tiểu Nhã thấp giọng mắng. Lâm Vô Thương thật không có tiền đồ, hỗn thế tiểu Ma Vương thường ngày xưa đâu rồi? Sao vừa thấy Ngân Nguyệt lại biến thành một tên ngô nghê thế không biết.
- Đệ bị thương?
Lâm Phong nhìn Lâm Vô Thương.
- Vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.
Sau khi Lâm Vô Thương vừa dứt lời, Lâm Phong hướng mắt về phía Tiểu Nhã.
- Lần trước tới tửu lâu, Vô Thương đã trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Khi Lâm Phong nghe Tiểu Nhã nói xong, hắn cũng tỉnh ngộ. Khó trách thái độ của Ngân Nguyệt đối với Lâm Vô Thương hơi khác thường, thì ra có chuyện như vậy. Nhưng cái tên tiểu gia hỏa này cũng lỗ mãng quá, người ta là Tiểu Công Chúa của Ngân Tộc danh chấn Thánh thành, được cường giả bảo vệ 24/7, làm gì cần Vô Thương làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ. Mà tên tiểu gia hỏa này dường như đã thích Tiểu Công Chúa mới ghê, nếu Vô Thương thật sự muốn đến với nàng, áp lực nó gặp phải sẽ không nhỏ. Nhưng Lâm Phong sẽ không ngăn cản đệ đệ làm những chuyện nó muốn làm, cuộc đời của Vô Thương phải do chính nó tự quyết định. Hắn chỉ dẫn đường để cho con đường của Vô Thương bớt chút quanh co mà thôi.
- Vô Thương, sao ngươi không mau giới thiệu cho ta vị đại ca và tỷ tỷ này vậy?
Ngân Nguyệt nhìn Lâm Vô Thương, mỉm cười nói.
- Chắc là cô nương đã biết Tiểu Nhã tỷ, còn đây là ca ca và tẩu tẩu của ta.
Lâm Vô Thương lập tức chỉ vào chỗ của Lâm Phong và Mộng Tình nói.
- Ca ca ngươi nhất định không phải người bình thường, nên mới kiếm được tẩu tẩu đẹp như tiên thế này.
Ngân Nguyệt vừa nhìn Lâm Phong vừa nói.
- Chuyện này đương nhiên, ca ca tuyệt đối không kém Phong Thần Thiên và Bùi Đông Lai đâu.
Lâm Vô Thương kiêu ngạo đáo. Từ nhỏ đến giờ, hắn đã nghe mọi người xung quanh kể rất nhiều chuyện về Lâm Phong, khiến cho hình tượng của Lâm Phong trong lòng hắn rất cao lớn. Nên khi nghe Bùi Đông Thanh nói Lâm Phong không bằng Bùi Đông Lai, hắn cảm thấy khó chịu. Lúc Bùi Đông Thanh bàn bên nghe Lâm Vô Thương nói vậy, hắn khẽ nhíu mày. Lúc nãy hắn mới mời Ngân Nguyệt ngồi cùng bàn với hắn, nhưng nàng không chỉ từ chối, mà nàng ta còn đi tới bàn Lâm Vô Thương, làm cho hắn có cảm giác rất khó chịu. Dù sao hắn cũng là người của Nhân Hoàng cung, còn cái tên Lâm Vô Thương kia là cái khỉ gì. Mà điều càng làm cho hắn cảm thấy buồn cười hơn chính là Lâm Vô Thương dám nói ca ca của hắn có thể so với Phong Thần Thiên và Bùi Đông Lai.
- Đúng là trẻ con miệng còn hôi sữa, không biết trời cao đất rộng.
Bùi Đông Thanh đạm mạc nói một tiếng, rồi uống một hớp trà, tiếp tục mở miệng nói:
- Có lẽ do ngươi chưa từng tiếp xúc với những nhân vật như Phong Thần Thiên và Bùi Đông Lai, nên mới nói những lời ếch ngồi đáy giếng như vậy.
Mặc dù Bùi Đông Thanh ăn nói rất cuồng vọng, nhưng đại đa số người trong tửu lâu đều đồng ý với hắn. Dù sao tu vi của Lâm Phong vẫn chỉ có Trung Vị Hoàng, mà Phong Thần Thiên và Bùi Đông Lai đều là nhân vật quát tháo trên Hoàng bảng nhiều năm trước. Tu vi của họ bây giờ đều đã đến Đại Đế cảnh, lại được tiến vào Nhân Hoàng. Nên thực lực của họ đã đến cảnh giới không gì sánh kịp, một vị Trung Vị Hoàng làm sao có thể sánh được.
- Chính ngươi cũng không khá hơn ta đâu.
Tu vi chỉ đến Tôn Vũ, mà đòi đánh giá những nhân vật trên Hoàng bảng, ngươi chỉ là kẻ mượn danh tiếng của trưởng bối thôi. Lâm Vô Thương không chút khách khí, châm chọc nói. Hắn vốn là người không sợ trời, không sợ đất, chỉ đối mặt với Ngân Nguyệt mới hơi thấp thỏm. Còn cái tên Bùi Đông Thanh này là cái khỉ gì, không chỉ châm chọc ca ca của hắn, mà còn móc hắn. Lúc Bùi Đông Thanh nghe được lời của Lâm Vô Thương, trong mắt hắn xuất hiện vài tia lãnh ý. Sau đó đứng dậy, nhìn về hướng Lâm Vô Thương, cười nói:
- Ta muốn hỏi các hạ một chút, các hạ là người của Cổ tộc nào, mà lại dám nổ như thế.
- Ta cần gì phải nói cho ngươi biết?
Lâm Vô Thương khinh thường nói. Nếu Bùi Đông Thanh đã xem thường hắn, hắn cũng không cần phải tôn trọng đối phương.
- Ngươi sợ mất hết mặt mũi, mới không dám nói ra chứ gì?
Bùi Đông Thanh châm chọc nói.
- Tuy Bùi Đông Lai không tệ, nhưng đứa cháu này của hắn lại không được tốt lắm.
Ngay Lúc này, trong tửu lâu đột nhiên có một người vừa uống rượu vừa mở miệng nói. Mà câu nói của hắn ta lập tức khiến cho sắc mặc của Bùi Đông Thanh trở nên lạnh lùng. Lúc Bùi Đông Lại nhìn về hướng người vừa lên tiếng, hắn nhìn thấy một người trung niên mang một thanh cổ kiếm.
- Ngươi là người phương nào?
Bùi Đông Thanh lạnh lùng hỏi. Lúc người trung niên kia nghe thấy vậy, hắn ta đặt chén rượu xuống, liếc mắt nhìn Bùi Đông Thanh. Ngay khi nhìn vào đôi mắt của trung niên kia, Bùi Đông Thanh cảm thấy đôi mắt trở nên đau nhức, khiến cho hắn không thể không cúi đầu xuống. Sau đó hắn nhìn thấy người trung niên kia chậm rãi đứng dậy, đi về phía hắn.
- Lưu Vân Kiếm Hoàng, à không.
.. Lưu Vân Đại Đế. Khi mọi người nhìn thấy gương mặt trung niên đó, trái tim của cả đám nhảy lên thình thịch.
- Lưu Vân Đại Đế.
Khi nghe thấy cái tên này, Bùi Đông Thanh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về hướng đối phương. Nhưng đối phương căn bản không thèm liếc hắn một cái, mà lại đi tới bàn của Lâm Phong, nhìn Lâm Phong cười nói:
- Ta có thể ngồi ở đây không?
Khi Bùi Đông Thanh nghe thấy vậy, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Núi không chuyển, thì nước chuyển, cáo từ.
Sau khi dứt lời, Bùi Đông Thanh rời khỏi tửu lâu. Vào lúc này, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn phía Lâm Phong. Kẻ có thể khiến cho Lưu Vân Đại Đế chủ động mời, tuyệt không phải người Vô Danh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT