Thiên đạo sáng tỏ, vừa nãy hắn dùng sinh tử đạo để nhậpVấn Đạo Thiên Bi, Thiên Bi sinh tử cộng hưởng với thiên địa, tử ý đập thẳng vào thần hồn hắn khiến hắn xíu chút nữa mất mạng, cực kì bá đạo.
Đạo vấn sinh tử, lấy đạo của hắn để đoạt mạng hắn, thần không dựng đạo, lấy gì hỏi?
- Đi vào dễ, đi ra khó, sinh tử đạo của mình cực kì báo đạo, nên sự Vấn Đạo Thiên Bi đáp lại cũng bá đạo, muốn lấy mạng mình.
Lâm Phong thầm nghĩ, đạo niệm càng bá đạo, đáp trả càng khủng khiếp. Lâm Phong ngồi xếp bằng, mi tâm phát ra tia sáng kì lạ, tiên khuyết du du, hỏi năm tháng trôi qua, phí hoài thời gian, như xác minh đạo.
- Thần Niệm Cung Khuyết, dường như bị đứt quãng, tiếp theo phải tự mình thôi diễn rồi.
Lâm Phong thầm nói, Thần Niệm Cung Khuyết đã thành, phòng thủ mạnh mẽ, lù lù bất động, tiên khuyết du du, dù khấu đạo sinh tử đều bị tiên khuyết xóa bỏ tử vong đạo niệm. Dĩ nhiên, Lâm Phong còn tu luyện Cửu U Ma Khúc, khúc bất diệt, ý bất diệt, muốn xóa bỏ thần hồn của hắn đâu có dễ dàng. Lâm Phong nhìn Vấn Đạo Thiên Bi phía trước rồi ngồi xuống, chỉ thấy ánh mắt của tên tóc đen ngồi một bên sắc bén bắn thẳng về phía Lâm Phong, lạnh lùng nói:
- Trước khi ta ra ngoài, không được nhập Thiên Bi.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn qua đối phương, lông mày khẽ nhếch, trong mắt lóe lên sắc bén. Ngay sau đó, ánh mắt hắn nhìn qua Thiên Bi, tay nâng sinh tử quang hoàn, lại thêm một đòn tấn công vào nó, Thiên Bi hóa ảo ảnh, phong vân thất sắc, một đạo tử vong ý đáng sợ bao phủ hư không như càn quét về phía đám người, Lâm Phong đứng mũi chịu sào, đạo nghĩa tử vong đi thẳng vào thần hồn hắn.
- Sinh Sinh Bất Tức!
Lần này Lâm Phong có chuẩn bị từ trước, sinh mệnh lực lượng bao phủ toàn thân, vĩnh hằng bất tử, nhưng đạo tử khí kia cứ như thiên âm, xuyên thẳng vào thần hồn hắn, một luồng tử vong ý vô phương chống cự. Lâm Phong chỉ cảm thấy thần hồn như có tử vong ấn ký, ngay sau đó trước mặt tối sầm, ngất đi. Tiên Khuyết âm lại lần nữa vang lên, tử vong ấn ký bị dập tắt, mắt Lâm Phong lại lần nữa mở ra, tử rồi lại sinh, sinh tử đan xen.
- Ngươi muốn chết.
Tên tóc dài lạnh lùng quát lớn, sát ý trong nở rộ, đánh thẳng đến Lâm Phong. Lúc Lâm Phong công kích Vấn Đạo Thiên Bi, toàn bộ hư không cũng bị ảnh hưởng, thiên địa tràn ngập tử khí, người xung quanh đều bị ảnh hướng. Không ít người ném cho Lâm Phong một ánh nhìn sắc lạnh, thấy vậy, bàn tay Lâm Phong đánh thẳng xuống mặt đất, ngay tức khắc sinh tử quang hoàn điên cuồng diễn hóa, Thái Cực Sinh Tử đồ xuất hiện trên mặt đất, sinh tử ý khủng khiếp đột nhiên quy tụ.
- Đến đây không vấn đạo thì lấy gì thành đạo.
Bàn tay Lâm Phong khẽ run, ngay tức khắc hai sinh tử quang hoàn hung hăng đập thẳng lên Vấn Đạo Thiên Bi, sức mạnh khủng khiếp tỏa ra, ong một tiếng, dường như có một tử vong quang đạo chiếu rọi hư không. Đám người bên này đều mở to mắt, bộc lộ hết bản lĩnh, nhất thời quang mang nở rộ. Chỉ thấy tử vong đạo ý giống như như sóng mạnh vỗ thẳng vào thần hồn đám người.
- Lấy tử vấn đạo.
Lâm Phong cảm nhận được cổ tử vong vô hình này, Sinh Sinh Bất Tức ý trên người đạt đến cực hạn. Khi tử vong ấn ký muốn nhập vào thần hồn, ý niệm cầu sinh mãnh liệt xóa bỏ tử vong ấn ký, làm nó trở thành sinh cơ lạc ấn. Thế nhưng tử vong ấn ký quá bá đạo, nhập thẳng vào thần hồn, tiên khuyết quang mang nở rộ, Cửu U khúc âm tấu vang, trong mắt Lâm Phong đột nhiên hiện lên thần quang khủng khiếp, muốn bất tử bất diệt thì phải chống lại tử vong ấn ký. Những người khác đều lãnh đạm, thần niệm cuồn cuộn tỏa ra, người tóc dài gầm lên:
- Ngươi chết chắc.
- Giết chết hắn.
Từng giọng nói lạnh lùng cuồn cuộn truyền đến đâm thẳng vào đầu Lâm Phong, sát khí điên cuồng càn quét hư không.
- Thần không dựng đạo, dùng tử vấn đạo.
Lâm Phong đứng dậy, con ngươi lạnh băng, trong cặp mắt ấy ngập tràn ánh sáng sinh tử. Chỉ thấy hắn đứng lên, Cửu U khúc âm tấu vang, ánh sáng thần niệm lan tỏa, trên người hiện lên sinh lực ngập trời bao phủ cơ thể hắn, hay tay tràn ngập sinh tử quang hoàn.
- Vấn!
Lâm Phong thốt lên, toàn bộ những sinh tử quang hoàn đánh thẳng vào Vấn Đạo Thiên Bi, đám người kinh hãi, tên này điên rồi.
- Xuy.
... Thiên địa cộng hưởng, tử ý đạt đến cực hạn, kể cả Lâm Phong và đám người xung quanh đều cảm giác được một đạo thiên âm chết chóc đi thẳng vào thần hồn, để lại tử vong ấn ký, muốn cướp đi tính mạng bọn họ. Lâm Phong ngẩng đầu nhìn trời, tử vong ý dẫn phát thiên địa cộng minh khiến người khác tự nhiên sinh ra ý niệm tử vong.
- Sinh tử nhị trọng, tử cực hóa sinh, đạo của ta sao có thể giết ta.
Trong thần niệm Lâm Phong đột nhiên hiện lên một luồng sinh cơ, hóa thành quang hoa vô tận, giống như tiên quang, đồng tử Lâm Phong lúc sáng lúc tối, lúc sinh lúc tử.
- Xuy!
Một luồng sáng sắc nhọn đâm thẳng vào hư không, sinh tử quang hoàn trên người Lâm Phong chuyển hóa điên cuồng, ngay lúc này, toàn bộ sinh lực hóa thành tử lực, Thái Cực Sinh Tử đồ chỉ còn lại tử khí, đáng sợ vô cùng.
- Tiểu tử ngươi!
Tên tóc dài gần như rống ầm lên. Lúc này, một luồng sát ý càn quét hư không, toàn bộ đều hướng về phía Lâm Phong, thế nhưng thần niệm của họ chịu sự khống chế của tử vong lực nên không dám phân thần, nếu không thì họ có thể sẽ chết thật, sức mạnh tử vong này cộng mình với thiên địa, quá bá đạo. Tâm Lâm Phong vô tạp niệm, chưa từng để ý đến người khác, trong hai mắt chỉ có sinh tử quang hoàn. Bàn tay mở ra, ngay tức khắc con ngươi của đám người xung quanh đột nhiên mở rộng, sau đó nhắm hai mắt lại, phóng thích lực lượng thần hồn, dùng toàn bộ tinh thần nghênh tiếp, một tiếng vù vù vang lên, tử vong lực lượng toàn thịnh của Lâm Phong đập thẳng trên Vấn Đạo Thiên Bi, lấy tử vấn đạo môn.
- Tên điên này.
Lúc này ai ai cũng có ý muốn giết chết Lâm Phong, thường ngày khi họ vấn đạo đều có sự cân bằng, bất kể ai thì cũng không được quá hoang đường, vậy mà Lâm Phong vừa vào đây đã mạnh bạo vấn đạo, hơn nữa còn không màng sống chết của họ, không lẽ hắn không sợ đạo không thành rồi còn bị họ giết.
- Xuy.
.. Tử vong lực lượng đột nhiên bao chùm cả khoảng hư không, thiên địa chuyển thành màu xám, đột nhiên mọi thứ tối tăm hẳn đi, từng luồng thiên âm từ trên trời giáng xuống, giống như hàng ngàn tử vong ấn ký muốn hủy đi thần hồn con người. Chỉ thấy sắc mặt của một cường giả đột nhiên chuyển thành tro tàn, đạo ý rơi xuống, đèn tắt người chết, cơ thể người này vẫn ngồi tại đó không hề nhúc nhích nhưng lại không còn chút hơi thở nào, trở thành thi thể. Nếu như họ biết được Lâm Phong sẽ vấn đạo mạnh bạo như vậy, hơn nữa còn là đạo ý sinh tử thì họ đã giết chết Lâm Phong ngay từ lúc hắn vừa bước vào rồi, để bây giờ không đến mức phải rước họa vào thân. Khoảnh khắc luồng thiên âm này giáng vào trong não hải Lâm Phong, hai mắt hắn đều nhắm, nhưng sinh cơ cường thịnh được thúc dục bởi dục vọng muốn sống. Tử cực hóa sinh, sinh lực Lâm Phong đang điên cuồng nở rộ.
- Sinh tử đạo, sinh tử đối lập, tử tức sinh, sinh tức tử, lấy tử vong vấn đạo môn, lấy sinh cầu đạo, sao phải sợ cái chết.
Thần hồn Lâm Phong trải qua sự đấu tranh giữa sống và chết, đôi mắt sinh tử toát ra chấp niệm đáng sợ, hai cánh tay giơ lên, đột nhiên sức mạnh của lực lượng tử vong ngợp trời tụ thành vòng xoáy, ngay sau đó hùng hồn phóng tới, lấy tử vong vấn đạo môn, không vào đường chết thì sao tìm được đường sống.
- Đùng!
Vấn Đạo Thiên Bi vang lên cuồn cuộn, làn sóng tử vong trong bao phủ hư không, chỉ thấy từng bóng người đổ rạp, có người mãi mãi sẽ nhắm mắt, cảnh giới thực lực của họ đều mạnh hơn Lâm Phong, nhưng đứng trước thiên âm tử vong cộng mình của Vấn đạo Thiên Bi, bị tử vong ấn ký bám vào thần hồn, ai cũng phải chết. Giờ phút này, tử vong lực lượng đáng sợ hơn đi thẳng vào thần hồn Lâm Phong, nhưng ánh mắt hắn thư thái, nhẹ nhàng thốt ra một chữ:
- Sinh!
Đột nhiên, tử vong ấn ký trong hư không hóa thành sinh lực lượng, làm cơ thể Lâm Phong đắm chìm trong sinh mệnh quang chói mắt.
- Sinh tử đạo, tiếp tục vấn sinh tử.
Trong mắt Lâm Phong đột nhiên bắn ra một đạo sinh tử quang hoàn lấp lánh đánh về phía Vấn Đạo Thiên Bi, đột nhiên, ánh sáng tràn ngập Thiên Bi, nhị cực sinh tử thay nhau chiếu rọi, như thể từ xưa đến nay đã là vậy.
- Sinh tử đạo, hình thức ban đầu đã thành, tiếp tục vấn tâm đạo.
Vấn Đạo Thiên Bi hiện lên ánh sáng ngập tràn, lần nữa hóa thành một tấm gương cổ, Lâm Phong nhìn Vấn Đạo Thiên Bi phía trước, hắn đã từng qua được cửa ải này. Lâm Phong quay đầu lại, chỉ thấy bây giờ trên mặt đất có rất nhiều cỗ thi thể, nhưng vẫn còn có vài người còn sống. Nhưng Lâm Phong không thấy sát ý trong mắt họ, chỉ thấy ánh mắt một người lấp lánh thần quang, trong sáng, dường như đã tường minh.
- Con đường vấn đạo, sao phải sợ đạo uy, chỉ có thành đạo, sao có thể phá đạo.
Trong lòng người đó buồn bã rồi nhìn Lâm Phong, hơi cúi người, nói:
- Đa tạ các hạ chỉ giáo.
Lâm Phong ngẩn ra một hồi rồi nở nụ cười thản nhiên đáp:
- Cử chỉ vô tâm, vẫn còn thiếu sót, chẳng phải bọn họ đều chết vì ta sao?
Dứt lời, Lâm Phong cất bước về phía trước, bước thẳng qua tấm Vấn Đạo Thiên Bi, tiếp tục vấn tâm đạo, tại vì cớ gì!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT