- Ngao Hư, Vấn Đạo Phong chắc không phải vùng đất gì nguy hiểm chứ?
Lâm Phong hỏi Ngao Hư. Ngao Hư cười rồi lắc đầu.
- Chắc chắn không phải như vậy, tuy lần đầu tiên ta nhìn thấy Vấn Đạo Phong nhưng từ lâu đã nghe nói đến, người của Long tộc chúng ta đã từng có người bước chân vào đó, đến khi ra ngoài thì sự lĩnh hội đối với đạo càng sâu sắc hơn, thực lực tiến bộ lớn, nhưng còn về trong Vấn Đạo Phong có thứ gì thì hắn ta lại dè dặt không nói, nhưng nếu chúng ta đã gặp được thì chắc có thể đi vào trong đó.
Dứt lời, Ngao Hư cất bước tiến về phía trước:
- Hiếm khi gặp được Vấn Đạo phong mờ ảo, sao có thể để vụt mất.
Những âm thanh ầm ầm giáng xuống nhưng bước chân hắn vẫn bước vào ngọn núi mờ ảo ấy rồi đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
- Nếu đã gặp được, tại sao không vào.
Lâm Phong cười nói, cất bước lên rồi cũng đi về hướng Vấn Đạo Phong, Ngao Ma cũng đi vào theo họ, một lát sau, bóng hình của Lâm Phong và Ngao Ma cũng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người bên ngoài. Khi Lâm Phong bước vào Vấn Đạo Phong, đột nhiên cảnh sắc trước mặt bỗng trở nên huyền ảo, trên ngọn núi mênh mông hư ảo, linh khí dồi dào, cây cỏ tươi tốt, nhưng dường như đoạn tuyệt với thế giới, không nhìn thấy lối ra, nhưng tại mảnh đất trống phía trước lại có những thân hình đang ngồi, như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời cũng có những bộ hài cốt đang lặng lẽ nằm trong đó, làm người khác run sợ.
- Nơi này thật nguy hiểm.
Lâm Phong nhìn những bộ hài cốt, rất nhiều hài cốt đều không nguyên vẹn, chỉ còn lại vài mẩu hoặc một nửa, dù có vài bộ hài cốt còn nguyên thì phía trên đó cũng có vết chém, bên trong tràn ngập khí tức đáng sợ, gần như không bao giờ tan biến.
- Người dám bước vào Vấn Đạo Phong, tu vi kém nhất cũng phải thuộc cảnh giới trung vị Hoàng, những người đến cảnh giới này thì xác thịt gần như không mục nát, số hài cốt còn nơi này có nghĩ xác thịt của họ do bị ngoại lực tác động rồi bị phân hủy rồi chỉ còn để xương khô.
Lâm Phong thầm nghĩ, chỉ thấy Tần Vũ và Bạch Lăng lần lượt bước vào, đi đến bên cạnh hắn, nhìn thấy trên khoảng đất trống có khá nhiều bóng người đều trưng ra nét mặt ngạc nhiên.
- Vấn đạo Thiên bi, có kì vật như vậy tồn tại sao?
Ánh mắt Ngao Hư nhìn chằm chằm về phía thung lũng mênh mông phía trước, bầu trời như có ánh sáng rực rỡ đang chiếu gọi khiến thung lũng tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, thung lũng đó cũng có một cái bia đá cực kì, bề mặt bóng loáng, như thật như ảo, như có như không.
- Nghe đồn một khi gặp được Vấn Đạo Phong, đi vào thì dễ nhưng ra thì khó, ngọn núi mờ ảo này dường như bị phong ấn, hình như phải đi qua thung lũng này mới có thể ra ngoài.
Ánh mắt Tần Vũ hướng về trước, bước chân từ từ bước đi, đứng trước tấm Vấn Đạo Thiên Bi. Thiên Bi phản chiếu bóng dáng của Tần Vũ, ánh mắt Tần Vũ điềm tĩnh, từ từ bước về phía trước, hình như có ý vấn đạo. Đột nhiên Vấn Đạo Thiên Bi phát ra một luồng sáng bao phủ Tần Vũ, luồng khí kì diệu tỏa ra, âm thanh cổ xưa bỗng nhiên vang vọng khắp thiên không:
- Dùng đạo nhập Thiên Bi.
Sắc mặt Tần Vũ hoang mang, ngay sau đó lùi về phía sau, một lực tấn công khủng khiếp đánh thẳng vế phía Vấn Đạo Thiên Bi, đánh thẳng lên trên tấm bia nhưng chỉ trong chốc lát, một sức mạnh khủng khiếp lan tỏa ra từ trên Thiên Bi, rầm một tiếng, một luồng khí tức bá đạo tràn ra, còn mạnh hơn lực tấn công vừa rồi của Tần Vũ. Bàn tay Tần Vũ khẽ run, một tấm cổ bi xuất hiện trước mặt hắn, đòn tấn công đánh vừa rồi dần dần tiêu tan, hiển nhiên vừa rồi Tần Vũ vẫn chưa dùng hết lực, nếu không thì phản lực sẽ càng bá đạo.
- Người vô đạo, lấy gì để hỏi?
Giọng nói cổ xưa trong thiên bi ầm ầm truyền đến làm đám người Lâm Phong mới vừa bước vào hết sức ngạc nhiên, còn sắc mặt của những người ngồi đó đều rất bình thản, vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như biết trước được tình huống này, bọn họ cũng đến đây vì ngưỡng mộ Thiên Bi nhưng lại không muốn bị nhốt ở đây. Ánh mắt Tần Vũ lộ ra vẻ sắc bén, người vô đạo, lấy gì để hỏi. Ánh mắt hắn hiện lên vẻ cô đơn, tuy nói sức chiến đấu của Tần Vũ mạnh mẽ, rất có tiếng nói trong thế hệ thanh niên Minh giới, thuộc lớp những người đỉnh cao, nhưng hắn anh vẫn thể ngộ được ý đạo, bây giờ đứng trước trước Vấn Đạo Thiên Bi, đến cả tư cách vấn đạo cũng không có. Một nguồn sức mạnh khủng khiếp tụ lại trong lòng bàn tay, trong mắt Tần Vũ hiện lên tia sang chói mắt, nhanh chóng đánh giết ra, nhưng thời điểm đòn tấn công của hắn rơi vào Vấn Đạo Thiên Bi, một luồng uy áp càng khủng khiếp hơn phản ngược lại, đất đá bay mù trời, mặt đất gần như bị xé toạc, lực lượng cuồnh mãnh bá đạo đánh thẳng vào người Tần Vũ, khiến hắn bị văng ngay ra ngoài, kêu lên một tiếng đau đớn phun ra một ngụm máu tươi.
- Thiên bi thật bá đạo!
Ánh mắt Ngao Hư ánh lên vẻ nghiêm túc, phản chấn thật đáng sợ, đòn tấn công mạnh mấy cũng vô dụng, trừ phia có thể đập vỡ được Thiên Bi.
- Ngao Ma.
Ánh mắt Lâm Phong nhìn qua Ngao Ma, Ngao Ma nhanh chóng chui vào cơ thể Lâm Phong, nó được máu Lâm Phong dưỡng dục, có thể quay trở lại cơ thể Lâm Phong, một người một long, hợp thành một thể. Lâm Phong bước đi đến trước Vấn Đạo Thiên Bi, thở hắt ra một hơi, ánh mắt bình thản.
- Dùng đạo nhập Thiên Bi.
Âm thanh cổ xưa gần như vĩnh hằng lần nữa xuất hiện, quanh người Lâm Phong hiện lên từng vòng sáng sinh tử, sau đó hắn khẽ vung tay quát:
- Ta dùng sinh tử đạo nhập Thiên Bi.
- ONG!
Nương theo việc sinh tử quang hòa vào Thiên Bi, một luồng sức mạnh kì lạ đột nhiên xuất hiện trên đó, cả Thiên Bi như hóa thành sinh tử lực, giống như một tấm gương rọi lại đạo của Lâm Phong. Đột nhiên, một luồng sáng tử vong phát ra từ Thiên Bi giáng vào người Lâm Phong khiến cho con ngươi hắn đột ngột co lại, toàn thân xuất hiện khí tử, mặt như tro tàn, nhưng Sinh Sinh Bất Tức, bắt đầu dâng trào, tử hóa thành sinh, chỉ trong nháy mắt khí tức sinh mệnh tràn ngập cơ thể hắn, làm hắn khôi phục về trạng thái ban đầu.
- Nguy hiểm quá, cuối cùng ta cũng hiểu tại sao lại có nhiều hài cốt như vậy rồi.
Trong mắt Lâm Phong phóng ra tia sáng, Vấn Đạo Thiên Bi giống như có sự sống, có thể phản công dựa vào đạo mà đối phương đã nhập vào, nếu như hắn không lĩnh ngộ được sinh đạo, hắn rất có thể trở thành người chết rồi. Ánh sáng chói mắt, Vấn Đạo Thiên Bia đột nhiên hóa thành một tấm gương cổ, bên trong có phản chiếu bóng dáng Lâm Phong, một sức mạnh kỳ diệu vây lấy Lâm Phong khiến sắc mặt hắn đơ ra.
- Cậu có thể đi vào.
Một người vốn đang nhắm tịt mắt từ từ mở chừng mắt ra, nhìn chăm chăm vào Vấn Đạo Thiên Bi rồi nói với Lâm Phong.
- Được.
Lâm Phong khẽ gật đầu, ngay sau đó cất bước về phía trước, bước thẳng vào Vấn Đạo Thiên Bi nhưng lại đi xuyên qua khiến cơ thể đột nhiên biến mất.
- Vấn Đạo Thiên Bi có thể đi vào bằng cách dùng đạo nhập cửa.
Ánh mắt của đám người Ngao Hư lóe lên tia sáng, nếu cứ như vậy thì không lẽ họ sẽ bị nhốt ở đây. Sau khi Lâm Phong bước qua Vấn Đạo Thiên Bi, đột nhiên hắn thấy mình đi đến vùng đất khác, vẫn ở trong cốc, tứ phía vẫn có người ngồi xếp bằng, vẫn có hài cốt la liệt trên mặt đất, còn phía trước, một tấm thiên bia đang chặn con đường duy nhất chiếu gọi hình bóng của hắn.
- Vấn Đạo Thiên Bi lại có hai trọng?
Ánh mắt Lâm Phong khựng lại, nhìn chăm chăm vào Vấn Đạo Thiên Bi phía trước, Thiên Bi này sẽ có điều kì diệu gì đây? Không lẽ cái gọi Vấn Đạo Phong vào thì dễ, ra lại khó vì không phải chỉ mổi sống chết mà còn việc rất nhiều người bị nhốt lại a.
- Lấy đạo nhập Thiên Bi.
Giọng nói cổ xưa vẫn khiến con ngươi Lâm Phong co lại, nhìn chằm chằm về phía Thiên Bi, ngay sau đó lòng bàn tay hắn lại lần nữa dâng vòng sinh tử lực, sau đó đánh về phía Thiên Bi trước mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT