Lâm Phong bước qua Vấn Đạo Thiên Bi, đi vào một vùng đất khác, lúc này trước mặt hắn vẫn cứ một mặt Vấn Đạo Thiên Bi, tuy nhiên xung quanh đã không có thân ảnh nào khác, chỉ có một mình hắn.
Đi đến trước Vấn Đạo Thiên Bi, Lâm Phong khoanh chân ngồi xuống, nhất thời một cỗ quang mang kỳ dị bao phủ quanh thân hắn, thanh âm cổ lại hiện ra:
- Dùng tâm vấn đạo môn, vấn đạo tâm.
Trong đôi mắt bình tĩnh đột nhiên hiện lên một tia sắc bén, hóa thành một nắm sinh tử quang hoàn, mãnh liệt thẩm thấu vào Vấn Đạo Thiên Bi, tuy nhiên Vấn Đạo Thiên Bi lại bình tĩnh vô cùng, dường như cũng không bởi vậy mà sinh ra dị tượng.
- Dùng tâm vấn đạo môn, vấn đạo tâm.
Thanh âm cổ xưa lặp lại khiến cho đồng tử Lâm Phong khẽ ngưng tụ, dùng tâm vấn đâọ, tuy nhiên, cái gì gọi là đạo tâm? Lâm Phong ngồi đó, trong ánh mắt lộ vẻ suy tư, vấn khởi đầu, tùy tâm mà sinh, đạo vốn trong lòng. Ngày xưa, lúc hắn cảm ngộ sinh tử, tâm bị xúc động nên mới lĩnh ngộ sinh tử nhị trọng, tiến nhập Sinh Tử Đạo, bởi vậy, đạo vốn không tại thần, mà tại tâm. Cảm giác đạo tâm, như mới vừa rồi… Lâm Phong nhắm đôi mắt lại, dung nhập thần hải, thần niệm lập tức hóa thành một đạo sinh tử lạc ấn, đột nhiên hướng thẳng đến Vấn Đạo Thiên Bi. "Đông!" Vấn Đạo Thiên Bi rung động khiến phiến hư không cộng minh, Lâm Phong chỉ cảm thấy thần niệm run lên, trong lòng phảng phất sinh ra một luồng bi thương không hiểu, cứ như sinh ly tử biệt. Bi thương có Liễu Thương Lan, vị tướng quân vì nước kính dâng tất cả, lại phải chết trong âm mưu. Bi thương còn có cả Yên Vũ Bình Sinh, lão sư là người siêu phàm, bởi vì hắn mà chết, ngoài ra còn vì Vấn Ngạo Tuyết mà bi, phong hoa tuyệt đại nhưng lại chưa bao giờ triển hiện được quang mang của mình, là vận mệnh, là tạo hóa trêu ngươi. Vì đại thúc mà bi, vì thiếu nữ mà bi, cũng vì người vô tội trong trấn nhỏ mà bi, bọn họ chỉ là phàm nhân bình thường, tuy nhiên thế giới này, sinh tử của mọi người đều không nằm trong tay mình. Thế gian sinh linh vô tận, tùy ý đều có sinh tử, vạn vật đều vô pháp siêu thoát sinh tử.
- Cảm thụ sinh tử của chính mình đây sao?
Lâm Phong buồn bã, trong thức hải, thần niệm lần thứ hai đại phóng, sinh tử quang hoàn khắc lên Vấn Đạo Thiên Bi, Thiên Địa toát ra vẻ bi thương vô tận. Hắn dường như cảm nhận được sinh mệnh mênh mông, cái gì gọi là sinh, sinh không ngừng vươn lên, dùng võ nhập đạo, chưởng quản sinh tử người khác, bảo vệ người thương. Tuy nhiên, lúc này, Lâm Phong lại thấy được mình yếu ớt, hắn cảm nhận được mình yếu đuối, cảm nhận được sợ hãi của bản thân. Hắn sợ hãi tử vong, hắn tự mình cố gắng để khống chế sinh tử người khác, hắn cũng rất cố gắng bảo hộ người thân của mình cực kỳ chặt chẽ, dẫn bọn họ vào vào trong tiểu thế giới. Hắn cố gắng vì che dấu sự sợ hãi của mình. Lâm Phong đang sợ hãi cái gì? Hắn sợ hãi Mộng Tình ngày xưa đánh về bản thể, hắn sợ hãi Thu Nguyệt Tâm chẳng cách nào khống chế chính mình, hắn sợ hãi Y Nhân Lệ vứt bỏ hắn, hắn hy vọng khống chế tất cả, tuy nhiên lại phát hiện chẳng thể nào làm được, cho nên, hắn phải càng lúc càng mạnh.
- Ngươi đang vấn tâm của ta sao?
Lâm Phong cảm nhận được trong lòng nảy sinh từng ý nghĩ, buồn bã thở dài, nhìn về Vấn Đạo Thiên Bi, vấn đạo tâm, Vấn Đạo Thiên Bi muốn mượn đạo vấn tâm. Lâm Phong đứng dậy, bước từng bước một, từng đạo thần quang đại phóng, đồng tử lạnh lùng vô tình, Sinh Tử Đạo ý tiếp tục đánh vào Vấn Đạo Thiên Bi bên trên, mặc kệ từ các loại vấn tâm ý phủ xuống, Lâm Phong biến tâm mình yên tĩnh như mặt nuóc.
- Ký nhập Sinh Tử Đạo, cớ sao tâm quấy nhiễu, ngươi muốn vấn tâm ta, vậy hãy để cho ta phá đạo.
Lâm Phong nhìn chăm chú bia đá, hai mắt bắn ra hai đạo kiếm quang đâm vào Thiên Bi, khiến cho nó rung động, thiên địa cùng rít gào.
- Người trong thiên hạ, ai có thể khám phá sinh tử, Sinh Tử Đạo quá khó, quá khó.
Thiên Địa âm tràn ngập, đi vào trong thức hải Lâm Phong, đồng tử hắn mở lớn, quát:
- Đã nhập đạo, cái gì gọi không thể khám phá, diệt.
Dứt lời, một đạo công kích kinh khủng cuồn cuộn oanh kích lên Vấn Đạo Thiên Bi, tuy nhiên lúc này, lại thấy trên không trung Thiên Bi chiếu rọi xuất một đạo thân ảnh, rõ ràng chính là thân ảnh Lâm Phong, vấn đạo tâm, không lưu nhân, chỉ vấn tâm. Lâm Phong bước ra mảnh không gian này, phát hiện mình đang trên một đỉnh núi, làn gió mát không ngừng đưa đến, thổi lất phất quần áo hắn, từ khi vào đến lúc ra chẳng mất bao lâu, tuy nhiên hắn lại cảm giác như mình đã trải qua một lần tẩy lễ. Lâm Phong khoanh chân ngồi trên một tảng đá, nhắm đôi mắt lại, chuyên tâm cảm ngộ Sinh Tử Trận Đạo, không màng tất cả mọi thứ. Ba ngày sau, tại địa vực Vấn Đạo phong mờ ảo, quanh người Lâm Phong, sinh tử nhị ý hóa thành một cổ hồng lưu kinh khủng, điên cuồng nhập vào thức hải hắn. Một tháng sau, sinh tử quang hoàn đã bao phủ cả cơ thể Lâm Phong, thay phiên diễn hóa, tuy nhiên Lâm Phong vẫn bình tĩnh như trước ngồi yên một chỗ. Bỗng nhiên, mi tâm hắn có một đao quang mang bắn ra, như tử vong quang mang, kinh khủng chí cực.
- Hả?
Lúc này, có người ở gần Vấn Đạo phong cảm thấy trên đỉnh núi dường như có một luồng sinh tử ý tràn ngập, không biết vì sao. Từng tháng trôi qua, trong nháy mắt đã ba tháng, một ngày kia, Lâm Phong rốt cục mở mắt ra, đồng tử lộ ra ma ý kinh khủng, còn có sinh tử nhị ý đáng sợ như có một đạo sinh tử quang bắn ra, năng lực xuyên thấu đầu óc, làm cho người cảm thụ sinh tử lực.
- Ong!
Trong hư không, một luồng ma uy kinh khủng cuồn cuộn hội tụ, thiên hà phảng phất như đang quay cuồng, trên người Lâm Phong bắt đầu tuôn ra ma kiếp quang, lực lượng ma đạo trong thiên địa điên cuồng ập đến. Thân hình Lâm Phong lóe lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi Vấn Đạo phong.
- Có người.
Bên ngoài Vấn Đạo phong, vài người trông thấy Lâm Phong từ Vấn Đạo phong lao ra, nhất thời thần sắc hiện lên quang mang sắc bén, ai nói Vấn Đạo phong có vào mà không có ra, rõ ràng có khả năng ra.
- Thiên hà quay cuồng, trong hư không đang dựng dục lực lượng gì?
Đám người nhìn chăm chú bầu trời, ánh mắt chấn động, lập tức chỉ thấy từng đạo thân ảnh lóe lên, nhắm thẳng đến hướng Lâm Phong vừa, chuẩn bị hỏi về Vấn Đạo phong.
- Trong Vấn Đạo phong có bảo vật gì?
Chỉ nghe một người cao giọng hỏi, nhất thời ánh mắt xung quanh đều nhìn chăm chú Lâm Phong, người chưa từng bước vào đều muốn biết bên trong đạo phong có gì.
- Vấn Đạo phong tất nhiên có vấn.
Lâm Phong thấy người nọ không khách khí hỏi nên lạnh lùng đáp lại, thiên hà vẫn trong hư không còn quay cuồng, khiến cho ma kiếp chẳng cách nào phủ xuống.
- Rầm rầm!
Tiếng vang cuồn cuộn truyền ra, thiên hà phảng phất như bị xé rách, trên vòm trời xuất hiện kỳ cảnh, đám người thấy như vậy, thần sắc ngưng lại, người nọ lần thứ hai quát hỏi:
- Cụ thể có bảo vật gì?
Lâm Phong lạnh lùng liếc gã, thật giống như có sinh tử ý giao thế.
- Không dám bước vào trong đó, cần gì phải hỏi.
Giọng điều khinh miệt từ trong miệng Lâm Phong thốt ra khiến cho người nọ quát lạnh một tiếng:
- Muốn chết.
Dứt lời, thân hình hắn phóng như một mũi tên vọt đến Lâm Phong. Trong hư không, một cổ âm ba vô hình cuồn cuộn đánh đến Lâm Phong, như biển gầm, muốn bao phủ hắn.
- Xoẹt.
.. Hai mắt hóa thành tử vong đồng, ngay lúc đó, tử vong ấn ký được bắn ra, đâm thẳng vào thức hải đối phương khiến cho người nọ mãnh liệt run rẩy, vung tay lên, cuồng phong gào thét, sóng lớn ngập trời, cuồn cuộn thổi đến chỗ Lâm Phong. Lâm Phong chỉ bước một bước, chắp hai tay sau lưng, Hư Vô sinh tử kiếm bộc phát. Trong khoảng khắc, người nọ chỉ cảm thấy thần hồn của mình nghiền nát, từng đạo tử vong kiếm đột ngột tàn phá bừa bãi trong đầu hắn, làm cho hắn kêu thảm một tiếng, mặt mũi tái xám như người sắp chết.
- Tử!
Lâm Phong phun ra một chữ, mọi người chỉ thấy trong đầu tên kia có một đạo tử vong kiếm bắn ra khiến cho thân thể người nọ chậm rãi rơi xuống Hoàng Tuyền, lập tức bị Hoàng Tuyền bao phủ, chết không có chỗ chôn. Lâm Phong đảo qua đám người, dùng giọng điệu lạnh như băng nói:
- Không dám tiến vào, cần gì phải hỏi.
Dứt lời, ma kiếp lực lượng trên người hắn càng lúc càng cường thịnh, quay cuồng không ngớt. Trong hư không, thiên hà như bị chém đứt đôi, một luồng ma uy đáng sợ sinh ra khiến cho Lâm Phong cũng phải có cảm giác kinh hãi.
- Trung Vị Hoàng Thiên Ma kiếp dường như rất mạnh.
Lâm Phong thầm nghĩ. Đám người chung quanh thấy ma kiếp lực, nhất thời đều nhao nhao tản ra, tránh cho thật xa để tránh liên lục. Nương theo tiếng sấm gầm thét vang lên, đạo ma kiếp thứ nhất cướp đánh xuống, hung hăng oanh kích Lâm Phong. Trong khoảnh khắc, toàn bộ trên người hắn hóa thành hư vô, bị oanh thành bột phấn. Ma kiếp điên cuồng lưu động lại liên tục bị Lâm Phong nuốt vào trong cơ thể.
- Thật khủng khiếp, lực công kích mạnh hơn chẳng biết bao nhiêu lần sao với Hạ Vị Hoàng kiếp, nếu như không có thân thể đã sớm bước vào Trung Vị Hoàng, chỉ sợ vừa tiếp đạo ma kiếp thứ nhất sẽ phải da tróc thịt bong.
Lâm Phong thầm kinh hãi, sáu đạo ma kiếp liên tục nện như điên xuống, lớp da Lâm Phong rạn nứt, máu loang lổ, thân thể xuất hiện vô số vết nứt. Tuy nhiên thời điểm đệ lục đạo ma kiếp vừa biến mất, thân thể Lâm Phong nhanh chóng tự chữa trị, làn da bóng loáng như mới tẩy trắng.
- Oanh!
Đệ thất đạo ma kiếp phủ xuống, Lâm Phong cảm thấy thần hồn chấn động mãnh liệt, phảng phất muốn như bị xóa bỏ thần hồn, cả cơ thể bị đánh xuống đất, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.
- Sinh!
Cả thần hồn và thân thể hắn đột nhiên tuôn ra sinh cơ vô tận, Lâm Phong bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chú hư không. Đệ thất đạo ma kiếp chẳng những oanh kích thân thể mà còn công cả thần hồn, uy lực sánh với một kích của cường giả hạ vị Hoàng liều mạng làm cho hắn chẳng kịp chuẩn bị!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT