Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1876 - Nguy cơ tứ phía


...

trướctiếp


- Tiền bối, lúc nào Tiên quốc thí luyện mới mở ra vậy?


Lâm Phong mở miệng hỏi. Vào lúc này, hắn chỉ nhìn thấy phía trước có một phiến mây mù cuồn cuộn, mà những người xung quanh quanh cũng chỉ nhìn chằm chằm vào đó. Hình như chỗ đó là lối vào của Tiên quốc thí luyện.


- Ngay hôm nay, mỗi năm Tiên quốc thí luyện chỉ mở một lần, mỗi lần sẽ mở liên tục trong vòng ba ngày, trong ba ngày này, lúc nào cũng có thể tiến vào trong, nhưng ta vẫn đề nghị các ngươi, đến ngày thứ ba hãy đi vào.


Thạch Xuyên nói với đám Lâm Phong một tiếng, nhưng khi thấy Lâm Phong vẫn không hiểu, hắn tiếp tục nói:


- Nếu như đi vào trước, rất có thể sẽ gặp phải mai phục của đám cường giả trong đó.


Thứ nguy hiểm nhất Tiên quốc thí luyện chính là sự tham lam của con người, đối với rất nhiều người tham gia Tiên quốc thí luyện, mục đích của họ không phải những đại cơ duyên hư vô mờ mịt, mà săn giết những người khác. Nếu may mắn giết được những nhân vật tinh anh của các thế lực lớn, bọn họ sẽ hốt bộn với những thứ trong trữ vật giới chỉ. Cho nên các ngươi nhất định phải cẩn thận đề phòng. Nếu như các ngươi gặp nhau, phải nhớ kỹ lời của thống lĩnh đại nhân, chớ để lợi ích làm mờ mắt, hợp tác mới có lợi lâu dài. Trong lúc Thạch Xuyên đang dặn dò mọi người, trong đám mây mù kia xuất hiện một tia sáng màu vàng kim óng ánh. Chỉ trong khoảng ngắn ngủn, tia sáng màu vàng đã chiếu rọi khắp thiên địa, tỏa ra những luồng khí tức kinh khủng, khiến mọi người kinh sợ. Ngay sau đó, một người nương theo tia sáng kia bay ra. Chỉ một giây lát, người kia đã biến mất ở cuối đường chân trời.


- Tốc độ thật nhanh.


Ngay lúc Lâm Phong còn đang cẩm thán, lại có thêm một bóng người nữa xuất hiện. Sau đó có bóng người thứ ba, thứ tư,... từ đám mây mù không ngừng có cường giả phóng ra, rồi lập tức rời đi.


- Xem ra những người kia cũng sợ bị người ta chặn giết.


Lâm Phong thầm nói.


- Có người đi vào?


Đúng vào lúc này, Lâm Phong thấy một người bước chân vào trong mây mù, tiến vào Tiên quốc thí luyện. Khiến mọi người khá bất ngờ, nhưng số người bước vào Tiên Quốc thí luyện lúc này khá ít, lâu lâu mới có một hai người, nên mọi người cũng không ngạc nhiên như lúc ban đầu nữa. ….. Hai ngày sau, khi mặt trời sắp lặng xuống, Thạch Xuyên quay lại nhìn xem Lâm Phong, mở miệng nói.


- Đã đến giờ, các ngươi chuẩn bị tiến vào Tiên quốc thí luyện đi.


Khi bước vào trong đó, các ngươi sẽ bị truyền tống đến những địa phương khác nhau. Nhưng nhớ phải bảo trì cảnh giác cao độ.


- Đại nhân yên tâm.


Chúng ta đều biết nên làm như thế nào. Mọi người gật đầu đáp lại, lập tức bước chân vào phiến mây mù kia. Lúc Lâm Phong bước vào, hắn có cảm giác như mình đang đi vào một hư không chi môn. Vào lúc này, Lâm Phong có cảm giác như hắn đã bước chân vào một thế giới mờ ảo, dù cảm giác đó chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi choáng ván. Một lúc sau, cảm giác mờ ảo biến mất, hắn chỉ cảm thấy thân thể của mình đang từ từ đáp xuống.


- Chết!


Ngay lúc đó, đột nhiên có một tiếng hét lạnh như băng vang lên trong đầu Lâm Phong. Lâm Phong lập tức cảm thấy một cỗ tử vong lực lượng đang xâm nhập vào cơ thể mình.


- Sinh!


Lúc Lâm Phong vừa dứt lời, cơ thể hắn xuất hiện một luồng sinh mệnh khí tức sinh sôi không ngừng, từ từ chuyển hóa luồng khí tức tử vong. Vào lúc này, sinh mệnh lực trên người Lâm Phong cô cùng cường thịnh. Tuy tử vong khí tức xâm nhập vào trong cơ thể hắn đáng sợ đến cực điểm, nhưng sinh cơ sôi trên người hắn vẫn sôi sục vô cùng, từ từ hóa giải nó. Tuy đã qua thời khắc nguy hiểm, nhưng cả người Lâm Phong vẫn đang chảy mồ hôi lạnh. Nếu như hắn không lĩnh ngộ được sinh tử phát tắc, luồng khí tức tử vong vừa rồi đã lấy mạng hắn rồi. Sau khi thối lui thành công, Lâm Phong thấy một lão già gầy như bộ xương khô đang lạnh lùng nhìn hắn. Mặc dù người này vẫn còn sống, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác như đang đối mặt với người chết. Tiên quốc thí luyện chỉ hạn chế thực lực, chứ không giới hạn chế độ tuổi, nên trong này cũng có một đám Minh Hoàng lớn tuổi. Giống như lão già này, hắn chính là một vị Thượng vị Minh Hoàng. Ba ngày nay, hắn đã ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, chờ một số người mới từ Minh giới hàng lâm, để giết người cướp của. Trong ba ngày qua, số lượng người đi vào Tiên Quốc thí luyện không nhiều, nhưng hắn cũng tóm được mấy con mồi, nhưng kẻ nào cũng nghèo rớt mòng tơi. Nên khi thấy Lâm Phong chỉ có tu vi Hạ vị Minh Hoàng, hắn mới đánh úp. Nhìn thì lão già có tốc độ khá chậm, nhưng mỗi khi Lâm Phong định thoát thân, cả hư không lại nổi lên một cơ gió tử vong đáng sợ, khiến hắn khó có thể thoát ra. Cùng lúc đó, lão giả cũng nương theo những cơn gió tử vong mà xuất hiện trước mặt Lâm Phong, dù hắn có phong pháp tắc gia trì, cũng không thể thoát khỏi đối phương.


- Ông!


Ngay lúc đó, trên tay Lâm Phong xuất hiện một luồng hào quang chói mắt, một kiện Hoàng khí trường kiếm phá không chém vừa phía lão giả, hắn muốn xem thử, Tiên quốc thí luyện này có thật sự cấm dùng Hoàng khí và Đế Binh không?


- Oanh Tạch…!


Nhưng ngay khi trường kiếm kia sắp chém trúng lão già, trên bầu trời lại xuất hiện một đạo hủy diệt chi quan, trực tiếp chiếu vào thanh trường kiếm. Chỉ trong vài khoảnh khắc ngắn ngũi, thanh kiếm kia hóa thành bột phấn, tiêu tán trong thiên địa. Khi Lâm Phong nhìn thấy cảnh đó, trái tim của hắn nhảy lên một cái. Vào lúc này, hắn không thể không ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dường như trong một cõi hư vô nào đó, đang có một cỗ lực lượng khống chế Tiên quốc thí luyện này. Chẳng lẽ đây là quy tắc thế giới sao?


- Lưu lại đi.


Lão giả gầy như que củi đột nhiên hô lên một tiếng, rồi đánh ra một ma thủ ẩn chứa tử vong khí tức về hướng Lâm Phong. Khi thấy cảnh đó, Lâm Phong chém ra một đạo kiếm quang rực rỡphát tan ma thủ.


- Một tên Hạ vị Minh Hoàng bình thường, không thể có thực lực như thế này.


Lúc lão giả kia thấy ma thủ của mình biến mất, sắc mặt hắn trở nên trầm ngâm. Hắn không ngờ Lâm Phong lại có thể lĩnh ngộ được sinh tử pháp tắc, mà còn có thể dùng nó hóa giả tử khí của hắn. Một Hạ Vị Minh Hoàng bình thường quyết không thể làm được chuyện này, tên gia hỏa này có bí mật nào đó.


- Tiểu gia hỏa, ngươi trốn không thoát đâu.


Lão giả lại mở miệng hô to một tiếng. Vào lúc này, Lâm Phong cảm thấy thiên địa dường như đã bị tử vong khí tức bao phủ, khiến hắn vô cùng khó chịu. Nếu hắn là một vị Minh Hoàng bình thường, thì đã biến thành xác khô rồi, trong mắt Lâm Phong hiện lên một đạo hàn quang, thầm nói.


- Nếu như trong Tiên quốc thí luyện không thể sử dụng được Hoàng khí và Đế Binh, mình chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân tru sát đối phương thôi.


Đúng lúc này, trên một ngọn núi trước mặt Lâm Phong lại xuất hiện một người trung niên, trên người hắn ta ẩn chứa một tia khí tức vô cùng đáng sợ, dù chỉ bình tĩnh đứng đó, nhưng lại khiến cho Lâm Phong cảm thấy bị uy hiếp.


- Khó trách Thanh Liên thống lĩnh lại khuyên ta không nên đi vào Tiên quốc thí luyện vào lúc này.


Nơi này quá nguy hiểm, người trong đây đều là cường giả tinh anh hoặc cường giả Minh Hoàng lâu năm, nơi này nguy cơ trùng trùng với đám người mới bước vào Tiên Quốc như mình. Mặc dù cảm thấy bị uy hiếp, nhưng Lâm Phong vẫn tiếp tục phóng về phía trước, lướt ngang qua người trung niên. Tuy đối phương có thấy Lâm Phong đang xông về hướng hắn, nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, lẳng lặng đứng đó. Vào lúc này, cả người Lâm Phong đều được phong pháp tắc và không gian pháp tắc bao phủ, khiến tốc độ hắn tăng lên đến cực hạn. Ngay khi Lâm Phong cách người trung niên kia không xa, cả người tên nọ hóa thành một đạo kiếm khí sắc bén, bay về hướng Lâm Phong với tốc độ kinh khủng. Khi thấy cảnh đó, trái tim Lâm Phong nhảy lên một cái, hắn biết mình khó tránh được chiêu này. Lúc Lâm Phong định buông tha chống cự, hắn lại nhìn thấy trung niên kia chỉ lướt qua mình mà bay thẳng về hướng lão già phía sau. Lão già phía sau có cảnh giới Thượng vị Minh Hoàng, còn Lâm Phong chỉ là Hạ vị Minh Hoàng, nên trung niên kia đâu có lãng phí một kiếm này trên người hắn được. Lúc lão giả thấy trung niên kia đang lao về phía mình, thần sắc hắn đại biến. Cả người lão hóa thành một cơn lốc tử vong, cuồn cuộn lao đến đối phương.


- Xùy~~.


. . Lúc trung niên va vào trong cơn lốc, cơn lốc phát ra những tiếng gầm thét, lão già cũng lạnh lùng lên tiếng.


- Nếu đã vào tử vong Minh Hải của ta, đừng mơ còn sống đi ra.


Nhưng ngay khi lão vừa dứt lời, cơn lốc tử vong bị ngàn vạn đạo kiếm quang xé tan, nhanh chóng biến mất. Sau đó, những đạo kiếm quang kia hóa thành một cơn lốc, nuốt chửng lão. Khi những đạo kiếm quang biến mất, lão giả cũng biến mất theo, chỉ còn sót lại một đống máu thịt và mấy chiếc nhẫn trữ vật, trung niên lấy hết đóng nhẫn đó rồi lạnh lùng nhìn về hướng Lâm Phong. Khoảng thời gian từ khi chiến đấu bắt đầu, đến khi kết thúc, chỉ có vài giây, Lâm Phong không kịp chạy trốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp