Vào lúc này, Thanh Liên thống lĩnh vốn đang khiếp sợ với sức mạnh của Lâm Phong, mà bây giờ lại càng cảm thấy bất ngờ hơn với thực lực của Kiếm Manh, thì thào nói nhỏ:

- Chẳng lẽ pháp tắc Kiếm Manh sử dụng thuộc dị pháp tắc, quang pháp tắc sao?


Trong thiên địa có vô số loại pháp tắc, nhưng người bình thường chỉ có thể chỉ có thể lĩnh ngộ được vài loại pháp tắc do ngũ hành diễn hóa ra như thủy, hỏa, băng, lôi,... Nhưng vẫn còn có một số dị pháp tắc phi thường khủng bố. Nghe nói một số Vương tộc của yêu giới từ lúc mới sinh ra đã cầm giữ một số dị pháp tắc. Ví dụ như lúc nhân loại còn đang tu hỏa diễm pháp tắc, thần điểu Kim Ô đã có thể lĩnh ngộ được thái dương pháp tắc rồi. Mà không chỉ có yêu tộc có thể nắm giữ dị pháp tắc, trong nhân tộc cũng có một số người có thiên phú tuyệt luân, có thể lĩnh ngộ dị pháp tắc. Còn quang pháp tắc chính là loại pháp tắc được xưng có tốc độ nhanh nhất, không chỉ như vậy, nó còn có thể làm cho đối thủ bị mù.


- Không ngờ lúc trên chiến đài, hắn còn chưa sử dụng đến lực lượng chân chính.


Thanh Liên thống lĩnh nhìn Kiếm Manh, thì thào nói. Quả nhiên, uy lực của Thái Cực Sinh Tử Trận và quang pháp tắc vô cùng khủng bố, chỉ trong chớp nhoáng đã khiến cho đám cường giả của Sở Giang Thành bị quét sạch hơn nửa. Tính đến giờ phút này, bên phía Sở Giang Thành đã có tám người chết, ba người bị đâm mù, hai người bị thương nặng, một người bị thương nhẹ và hai người còn không bị gì. Khi nhìn thấy thảm cảnh của đám người Sở Giang Thành, Vị cường giả Minh Đế vô cùng tức giận, như có cái gì đó nghẹn ở cổ họng.


- Ông!


Cùng lúc đó, Kiếm Manh đột nhiên biến mất, rồi lại xuất hiện phía sau lưng của ba vị cường giả bị hắn làm cho mù lòa. Sau đó, hắn nhanh chóng tiễn ba người đó về tây thiên. Vào lúc này, đám người Sở Giang Thành vẫn còn chút bối rối, nên bọn họ mới không có kịp phản ứng. Có lẽ do bọn họ vẫn còn chưa hết rung động trước sức mạnh của Lâm Phong, nên bọn họ mới không kịp cứu viện đồng đội.


- Tù!


Lúc Kiếm Manh đang động thủ, Lâm Phong cũng không có đứng yên, hắn đã dùng pháp tắc phong tỏa một vị cường giả bị thương nặng bên phía Sở Giang Thành, rồi dùng Thiên Cơ Kiếm đâm xuyên qua đầu tên kia.


- Đứng lại.


Khi thấy thế, vị cường giả Minh Đế của Sở Giang Thành chợt quát một tiếng, khiến cho Lâm Phong và Kiếm Manh lập tức bất động, không dám hó hé.


- Xùy~~.


. . Cùng lúc đó, trên chiến đại cũng xuất một đạo Thanh Liên kiếm ý trực tiếp xuyên thấu hư không, giết chết ba vị cường giả Sở Giang Thành.


- Ngươi đang làm gì đó?


Vị cường giả Minh Đế của Sở Giang Thành quát lớn một tiếng nhìn Thanh Liên Thống Lĩnh. Mà Thanh Liên Thống Lĩnh vẫn chậm rãi điều khiển Thanh Liên kiếm ý giết chết người cuối cùng, mới đáp lời.


- Nếu cường giả Minh Đế cảnh can thiệp vào kết quả quả trận đấu, người đó sẽ bị các thế lực liên thủ truy sát.


Sau đó tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía Minh Đế của Sở Giang Thành, sắc mặt hắn ta giờ đã trở nên tái nhợt. Câu quát lớn vừa rồi của hắn quả thật đã vi phạm quy tắc do Ngũ đại thế lực lập ra. Nên Thanh Liên Thống Lĩnh có thể can thiệp vào trận chiến, tàn sát sạch người Sở Giang Thành, mà hắn ta không phản bác được gì. Nhưng những người này đều là nhân vật tinh anh của Sở Giang Thành bọn hắn, nên lần này hắn đã lỗ lớn. Đúng là “trộm gà không được, còn mất luôn nắm gạo”.


- Vì Thái Sơn Thành, Tần Quảng Thành và Bình Đẳng Thành đã rút lui, mà Tống Đế Thành ta đã đánh bại Sở Giang Thành, nên chiến trường này thuộc về Tống Đế Thành chúng ta, chắc chư vị không có ý kiến chứ?


Thanh Liên thống lĩnh chậm rãi mở miệng, khiến cho tứ đại thế lực còn lại không thể không gật đầu. Nếu Tống Đế Thành đã có hai nhân vật có thể ngăn cơn sóng dữ, bọn hắn còn có thể nói gì. Dù sao đám cường giả của Sở Giang Thành bị giết cũng không có quan hệ với bọn hắn. Mục đích bọn họ đến đây chỉ để xem náo nhiệt thôi.


- Sau này còn gặp lại.


Vị Minh Đế Sở Giang Thành lạnh lùng nhìn Thanh Liên thống lĩnh, Lâm Phong và Kiếm Manh một cái rồi lập tức quay người rời đi. Sở Giang Thành sớm đã bị loại ở hai cái chiến trường khác, nên Sở Giang Thành không càng tiếp tục ở lại Địa Ngục này nữa. Sau đó, vị cường giả Minh Đế của Thái Sơn Thành cũng rời đi, vì Thái Sơn Thành cũng đã hoàn thành thất bại tại hai chiến trường còn lại.


- Chúng ta đi thôi.


Vừa nói xong, Thanh Liên thống lĩnh triệu hồi Thanh Liên, đưa Lâm Phong và Kiếm Manh lên đó, rồi cả ba lập tức rời đi. ….. Mấy ngày sau, trên một tòa sơn mạch to lớn xuất hiện không ít người của Tam đại thế lực còn lại. Lúc Vương Chấn và Hắc Thằng thống lĩnh nhìn về thấy Thanh Liên thống lĩnh, Vương Chấn cao giọng nói:


- Ta còn tưởng rằng, trận chiến này Tống Đế Thành ta đã thất bại rồi chứ.


Không ngờ bên phía Thanh Liên thống lĩnh lại có thể chiến thắng, nhưng tại sao chỉ có hai người trở về? Vào lúc đó, Hắc Thằng thống lĩnh cũng đang nhìn chằm chằm Lâm Phong và Kiếm Manh. Lúc ông ấy biết Vương Trác chết, cứ tưởng trận chiến này đã thua. Nhưng không ngờ đấy lại được Thanh Liên thống lĩnh truyền âm báo thắng trận.


- Đều đã chết trận rồi.


Câu trả lời của Thanh Liên thống lĩnh lập tức khiến cho sắc mặt của Vương Chấn sầm xuống, gian nan hỏi lại:


- Vương Trác thật sự đã chết sao?


Hắn và Vương Trác có quan hệ huyết thống, nên Vương Tiêu có gửi gắm Vương Trác cho hắn chiếu cố. Nếu như Vương Trác đã chết rồi, hắn làm sao có thể giao phó cho Vương Tiêu đây.


- Thanh Liên thống lĩnh, nếu Vương Trác chết trận trong trận chiến cuối cùng, làm sao hai người bọn họ vẫn còn sống?


Câu hỏi của Vương Chấn lập tức khiến cho sắc mặt của Thanh Liên thống lĩnh trở nên vô cùng khó coi. Khi thấy thế, Hắc Thằng thống lĩnh liên mở miệng nói:


- Vương Trác đã chết từ sớm rồi, mà cái tên Vương Tiêu kia cũng đã từng đến đây hưng sư vấn tội, nhưng lại bị ta đá trở về.


Khi nghe vậy, sắc mặt của Vương Chấn càng thêm khó coi, hắn quay qua nói với Hắc Thằng thống lĩnh.


- Vương Tiêu đã biết rồi ư?


Sao hai vị thống lĩnh lại không còn sớm nói cho ta biết? Khi Vương Trác chết, cho dù Vương Chấn hắn có chiếm được Đại Ngục này, trở thành Địa Ngục thống lĩnh, Vương Tiêu cũng sẽ không để yên cho hắn a. Mà khi Hắc Thằng thống lĩnh nghe thấy ý trách móc trong câu nói của Vương Chấn, ông ấy nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: “Cái tên Vương Chấn này ỷ vào mình là con cháu Tống đế nên có ý coi rẽ hạ nhân à. Bọn ta chính là thống lĩnh của Địa Ngục, mà thực lực lại còn mạnh hơn hắn không ít, làm gì cần thông báo mọi chuyện cho hắn”


- Nếu Vương Trác chết trận, làm sao chúng ta lại chiến thắng vậy?


Vương Chấn lại hỏi một tiếng.


- Ta cũng không rõ tại sao Vương Trác chết, nhưng khi kỳ hạn ba tháng đến, chỉ có Lâm Phong và Kiếm Manh đến nơi tập trung.


Hai người họ đã đánh bại mười mấy vị cường giả của Sở Giang Thành, giành thắng lợi cho Tống Đế Thành ta. Khi Thanh Liên thống lĩnh vừa mới dứt lời, Vương Chấn lập tức quay sang nhìn Lâm Phong và Kiếm Manh, hỏi.


- Hai người các ngươi đã đánh bại đám người của các Sở Giang Thành sao?


Sau đó Vương Chấn nhìn chằm chằm Lâm Phong, hỏi:


- Ta hỏi ngươi, Vương Trác chết trận như thế nào?



- Vì tại hạ đã tách ra với Vương Trác từ khi mới đi vào chiến trường, nên tại hạ cũng không biết ai đã giết Vương Trác.


Lâm Phong nhìn Vương Chấn, chậm rãi mở miệng.


- Cái chết của Vương Trác có quan hệ trọng đại, nên ngươi cứ nghĩ kĩ lại đi.


Vương Chấn nói một tiếng, Vương Tiêu có thực lực và địa vị cao hơn hắn nhiều. Mà Vương Trác lại là con trai độc nhất của Vương Tiêu, nên lúc đó hắn mới mời Vương Trác giúp hắn tranh đoạt chức Địa Ngục thống lĩnh. Mà bây giờ Vương Trác đã chết mà hắn lại không có cái gì giao phó, Vương Tiêu sẽ ghi hận với hắn.


- Thì ra tính mạng của chúng ta đối với đại nhân không là thứ gì cả.


Đại nhân chỉ nhớ rõ Vương Trác đã bỏ mạng, mà lại quên mất quân đoàn của Thanh Liên thống lĩnh và Hắc Thằng thống lĩnh cũng chết rất nhiều người. Câu trả lời bén nhọn của Lâm Phong khiến Vương Chấn phải chau mày, nhìn qua hai vị thống lĩnh, xấu hổ cuối đầu.


- Nếu các hạ nguyện ý, cứ đến Tần Quảng Thành ta.


Bất cứ lúc nào ta cũng sẽ hoan nghênh các hạ. Đúng lúc này, một vị cường giả Minh Đế của Tần Quảng Thành đột nhiên mở miệng nói. Từ khi hắn tận mắt chứng kiến thực lực cường hoành của Lâm Phong và Kiếm Manh, hắn đã có ý định mời chào hai người họ về Tần Quảng Thành.


- Vương Chấn chỉ có thể đại biểu cho thái độ của mình hắn, hắn không thể đại biểu cho Tống Đế Thành được.


Thanh Liên thống lĩnh mở miệng, tên Vương Chấn này thật ngu ngốc, chỉ vì e ngại Vương Tiêu, mà lại làm chuyện khiến cho mọi người lạnh lòng, ai dám đi theo hắn chứ.


- Hắc Thằng, ta sẽ không tham gia tranh đoạt Địa Ngục này nữa, ngươi thì sao?


Khi Thanh Liên thống lĩnh vừa mới nói xong, Hắc Thằng thống lĩnh cũng phất phất tay.


- Đi, chúng ta cũng rút lui.


Thấy thế, Thanh Liên thống lĩnh khẽ gật đầu, nhìn về phía Lâm Phong và Kiếm Manh.


- Chúng ta đi thôi.


Thanh Liên thống lĩnh lấy Thanh Liên ra, rồi đưa số người còn lại của Thanh Liên quân đoàn và Thanh Thanh lên Thanh Liên, trực tiếp rời đi. Lúc nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt Vương Chấn trở nên vô cùng khó coi. Chủ lực của lần tranh giành Địa ngục lần này chính là hai quân đoàn của Thanh Liên và Hắc Thằng thống lĩnh. Nếu như hai người bọn họ mà rời đi, hắn sẽ không còn tư cách tham gia nữa. Khi Vương Chấn ngẩng đầu lên, hắn lập tức nhìn thấy ánh mắt trào phúng của đám người Tần Quảng Thành và Bình Đẳng Thành, khiến cho khuôn mặt của hắn nóng rực, ai lại có thể ngờ hắn lại rơi vào tình trạng như thế này cơ chứ, quả thật chưa đánh đã thua a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play