Lúc Thanh Liên thống lĩnh và Hắc Thằng thống lĩnh trở về Tống Đế Thành, khiến cho không ít người chấn động, trong Tống Đế Thành có không ít người biết đám người Thanh Liên thống lĩnh đang tranh đoạt một Địa Ngục.
Mà sau khi bọn họ xuất phát không lâu, từ trong Phủ thành chủ phủ lại truyền ra tin tức con trai Vương Trác của Vương Tiêu thống lĩnh đã bị người ta giết chết. Khiến Vương Tiêu bởi phẩm nộ vô cùng, phá hủy rất nhiều đồ đạt.
- Ngay cả Thanh Liên và Hắc Thằng thống lĩnh còn tổn binh hao tướng trở về, sợ rằng chuyến này không quá thuận lợi rồi.
Có người trong Phủ Thành chủ nói nhỏ. Không lâu sau khi hai vị thống lĩnh trở về, Vương Chấn cũng đã trở về đến. Khi mọi người nhìn thấy vẻ mặt của Vương Chấn, đã đoán được kết quả của chuyến này không mấy khả quan. Trận chiến tranh đoạt Địa Ngục lần này do Vương Chấn làm thủ lĩnh, Thanh Liên thống lĩnh và Hắc Thằng thống lĩnh làm phụ tá. Nên chỉ cần nhìn sắc mặt khó coi của Vương Chấn, có thể đoán ra được lần tranh đoạt này đã thất bại. Mà khi Vương Chấn vừa trở về, hắn lập tức đi vào trung tâm Phủ thành chủ, nơi chỉ có con cháu Tống đế và những vị thống lĩnh mới được tự do ra vào. Vào lúc này Vương Chấn đang đứng trước một tòa cung điện to lớn, nhưng lại không dám bước vào bên trong. Sau một lát, hắn nhìn thấy một ông lão gầy như que củi đi ra. Tuy khuôn mặt của ông lão ấy đã tràn đầy những nết nhăng, nhưng đôi mắt của ống ấy lại vô cùng sáng, lộ rõ vẻ uy nghiêm.
- Đã thất bại?
Một âm thanh âm trầm như quỷ vang lên, khiến cho Vương Chấn cúi đầu.
- Chủ tế đại nhân, Thanh Liên thống lĩnh và Hắc Thằng thống lĩnh quá ngông cuồng.
Bọn họ không chỉ khiến Vương Trác chết, mà còn bỏ qua cơ hội tranh đoạt Địa Ngục. Hai tên thống lĩnh đó quả thực không hề xem con cháu của Tống đế như con ra gì?
- Nếu đã có thể trở thành thống lĩnh của một Địa Ngục, lòng dạ sẽ không nhỏ hẹp như vậy.
Nhất là Thanh Liên Đại Đế, người này tu luyện Thanh Liên đạo, nên tính cách rất bao dung, hắn sẽ không làm cho người ta khó xử, càng không hại chết Vương Trác. Ngay cả một người như Thanh Liên, mà người cũng có thể vu oan, thì chỉ có thể nói, ngươi thật sự không thích hợp trở thành nhân vật thống lĩnh một phương. Ngươi về đi, sau này không được đến đây nữa. Thanh âm bình tĩnh của Chủ Tế khiến cơ thể Vương Chấn run nhè nhẹ, sắc mặt cũng trở nên phờ phạc. Nơi này chính là trung tâm quyền lực của Tống Đế Thành và cung điện kia là nơi tượng trưng cho quyền uy của Tống Đế Thành. Nếu Chủ Tế đại nhân đã bảo hắn không cần tới nơi này nữa, thì hắn đã không còn là nhân vật trung tâm của Tống Đế Thành nữa rồi.
- Chủ Tế đại nhân.
Vương Chấn cố gắng hô một tiếng.
- Đi đi.
Sau đó, Chủ Tế quay người đi vào trong cung điện. Vào lúc này, tâm trạng Vương Chấn vô cùng tồi tệ, hắn không ngờ lão Đại Tế Ti kia còn đáng sợ hơn lời đồn nhiều, hắn mới chỉ nói một câu mà đã đoán ra tất cả. Mà Đại Tế Ti chính là người duy nhất có thể trực tiếp nhìn thấy Tống Đế, nên hắn không thể làm gì được. Ngoại trừ Đại Tế Ti, dù nhân vật thống lĩnh cũng rất khó gặp được Tống Đế. Khi Vương Chấn đang ủ rũ ly khai trung tâm Phủ thành chủ, hắn đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của ánh mắt đó, Vương Tiêu.
- Vương Tiêu huynh trưởng.
Vương Chấn hô to một tiếng.
- Đừng gọi ta là huynh trưởng.
Vương Tiêu lạnh lùng quát:
- Ta hỏi ngươi, ai đã giết Vương Trác con ta?
Khi nghe vậy, sắc mặt Vương Chấn trầm xuống, thần sắc trở nên rất khó coi. Không biết hôm nay có phải ngày đại hạn của hắn hay không? Mà lại xui xẻo như vậy, vừa mới bị Đại Tế Ti đá đi xong lại gặp phải Vương Tiêu đến hỏi tội. Đừng nói tìm ra hung thủ, ngay cả chuyện Vương Trác chết như thế nào, hắn cũng không biết đây này.
- Vương Tiêu huynh trưởng cứ bình tĩnh, để đệ nói xong đã.
Khi Vương Trác theo ta đi vào Địa Ngục, đệ đã cho nó đi theo Thanh Liên thống lĩnh đến một chiến trường khác. Nhưng đệ cũng đã phó thác Thanh Liên thống lĩnh bảo vệ Vương Trác. Mà sau khi đệ mới Vương Trác bị người ta tru sát, đệ đã lập tức quở trách Thanh Liên thống lĩnh. Vì thế nên đệ và Thanh Liên thống lĩnh mới trở mặt với nhau. Vương Chấn lạnh lùng trối bỏ toàn bộ trách nhiệm.
- Ý ngươi là, Vương Trác con ta chết như thế nào, ngươi cũng không biết?
Vương Tiêu lạnh lùng nhìn Vương Chấn. Vì giúp Vương Chấn mà đứa con trai độc nhất của hắn bị người ta tru sát ở bên ngoài.
- Lúc ấy chúng đệ phân nhau đến ba chiến trường khác nhau, lần lượt dành cho Hạ Vị Minh hoàng, Trung Vị Minh Hoàng và Thượng Vị Minh Hoàng.
Mà chiến trường Trung Vị Minh Hoàng Vương Trác đến chỉ cho phép cường giả Trung Vị Minh Hoàng ra tay, nên đệ mới nghĩ Vương Trác sẽ không xảy ra chuyện gì, đệ cũng đã dặn dò Thanh Liên thống lĩnh bảo vệ Vương Trác. Nếu huynh muốn kiểm chứng, chỉ cần điều tra một chút là được.
- Ăn nói bậy bạ.
Đột nhiên Vương Tiêu quát to một tiếng, rồi tiếp tục nói:
- Trên người con ta có một ngọc giản của ta, chỉ cần nó bóp nát ngọc giãn đó, sẽ có thể bảo vệ được tánh mạng rồi.
Trừ phi có cường giả Minh Đế ra tay với nó, nó mới không kịp phản ứng thôi, ngươi định lừa ta à!
- Đệ cũng thấy rất quỷ dị.
Vương Chấn nhẹ gật đầu nói, hắn đã nghĩ tới điểm ấy từ khi mới nghe được tin Vương Trác. Nếu như gặp phải nguy cơ sinh tử, dù có vi khạp quy tắc, thì Vương Trác cũng phải bóp nát ngọc giản bảo vệ tánh mạng đấy chứ, nhưng tại sao Vương Trác vẫn bị người ta giết chết.
- Còn có một loại khả năng nữa.
Hình như Vương Chấn đã đột nhiên nghĩ đến gì đó, nên hắn lập tức lớn tiếng nói.
- Ngươi đã nghĩ ra gì rồi.
Vương Tiêu hỏi.
- Có lẻ do người của chúng ta đánh lén, nên Vương Trác mới không kịp bóp nát ngọc giản.
Vương Chấn lạnh lùng nói một tiếng, rồi lập tức nói tiếp:
- Không sai, Thanh Liên thống lĩnh đã từng nói, chỉ có hai người Lâm Phong và Kiếm Manh còn sống đi đến điểm tập trung.
Nhưng tại sao một người mù lòa và một người vừa mới bước vào Trung Vị Minh Hoàng có thể ngăn cơn sóng dữ, giết chết rất nhiều cường giả Trung Vị Minh Hoàng của Sở Giang Thành được. Huống hồ Thanh Liên thống lĩnh và Lâm Phong lại còn có môi quan hệ rất mập mờ Lúc Vương Tiêu nghe Vương Chấn nói xong, thần sắc của hắn ta lập tức trở nên ngưng trọng, lộ ra vẻ suy tư.
- Ở chiến trường Trung vị Minh hoàng chỉ có Lâm Phong và Kiếm Manh còn sống.
Nên Vương Tiêu huynh trưởng cứ bắt lấy hai người bọn họ, rồi kiểm tra ký ức, đã có thể biết được chân tướng rồi. Đề nghị của Vương Chấn khiến cho Vương Tiêu động lòng, nhưng Thanh Liên thống lĩnh và Hắc Thằng thống lĩnh cũng không phải loại người lương thiện, nên muốn động vào người của bọn hắn rất khó. Mà Lâm Phong và Kiếm Manh lại còn là khách nhân của Phủ thành chủ, nên hắn phải kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ bắt lấy hai tên kia. ….. Cùng lúc đó, Lâm Phong đang ngồi đối diện với Thanh Liên thống lĩnh, nói:
- Thanh Liên thống lĩnh, chúng ta làm như vậy có đắc tội Vương Chấn quá không?
Dù sao hắn cũng là con cháu của Tống đế, nên không biết hắn có làn thống lĩnh khó xử không nữa?
- Nếu như Tống Đế thật sự là người như vậy, Tống Đế Thành này cũng diệt vong đến nơi rồi.
Lâm Phong ngươi phải hiểu, chỉ cần ngươi có thực lực, vĩnh viễn sẽ không thiếu nơi cần ngươi. Thanh Liên thống lĩnh không chút e dè nói. Ở Minh giới không chỉ có Tống Đế Thành cần người có thực lực, mà bất kỳ tòa thành nào trong Thập đại chủ thành đểu hoan nghênh người có thực lực.
- Thống lĩnh đại nhân, danh hiệu Thập Điện Diêm vương có phải cha truyền con nối không?
Câu hỏi của Lâm Phong lập tức khiến Thanh Liên thống lĩnh phải nhìn hắn một chút, rồi mới lắc đầu.
- Dĩ nhiên không phải, chỉ cần thực lực ngươi đủ mạnh, ngươi có thể cướp lấy danh hiệu Thập Điện Diêm Vương.
Nếu có một ngày ngươi có thể đánh bại Tống đế, ngươi sẽ trở thành Tống Đế mới. Nhưng hơn chục vạn năm nay, vị trí chủ nhân của Tống Đế Thành vẫn chưa hề thay đổi. Câu trả lời của Thanh Liên thống lĩnh khiến Lâm Phong hơi kinh hãi. Hắn không ngờ Tống Đế hiện nay đã ở vị trí này tới mấy chục vạn năm, thực lực ông ta chắc chắn rất đáng sợ.
- Tuy nói Vương Chấn không thể quang minh chính đại hại ngươi, nhưng cũng rất có khả năng, hắn sẽ bí mật nhằm vào ngươi.
Nên ngươi cũng phải cẩn thận hắn. Thanh Liên thống lĩnh đột nhiên nhắc nhở một tiếng.
- Ta mang ngươi đi tham quan Thanh Liên Địa Ngục của ta một chút nào.
Sau đó Thanh Liên thống lĩnh mang Lâm Phong đi vào trong trung tâm của phủ đệ ông ấy. Chỉ một lát sau, hai người họ đã đi vào một một hồ nước. Lúc Thanh Liên thống lĩnh mang Lâm Phong bước vào một cánh cửa giấu dưới đáy hồ, không gian xung quanh họ lập tức biến ảo. Lúc này Lâm Phong đang trong một tòa cung điện to lớn, mà dưới chân hắn có một trận pháp.
- Truyền Tống Trận?
Lúc Lâm Phong nhìn kĩ trận pháp, hắn nhận ra nó là một truyền tống trận do vô số không gia pháp tắc tạo thành. Hắn không ngờ Thanh Liên thống lĩnh lại bày một truyền tống thông tơi Địa Ngục của ông ấy ngay dưới một hồ nước.
- Đi.
Sau khi vừa dứt lời, Thanh Liên thống lĩnh mang Lâm Phong bay ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã xuất hiện trên một sông băng hùng vĩ. Lúc Lâm Phong phóng mắt nhìn xuống dưới, hắn chỉ thấy trên sông băng mênh mông vô tận đang có từng bóng người mặc Thanh Liên khải giáp đang tu luyện. Mà tu vi của những người đó đều vô cùng mạnh mẽ, phần lớn họ đều có tu vi trên hắn.
- Những người này chính là thành viên của Thanh Liên quân đoàn.
Ta đã lệnh cho bọn họ tập trung ở chỗ này để rèn luyện, ở đây bọn họ có thể so tài hoặc trao đổi tâm đắc tu luyện với nhau. Nêu có nhiệm vụ, ta sẽ điều động bọn họ. Nhưng nếu như có người muốn ra ngoài lịch lãm rèn luyện, ta cũng sẽ không ngăn trở, quân đoàn này là lực lượng giúp ta khống chế Địa Ngục. Bất kỳ người nào có thiên phú, đều có thể nhập Thanh Liên quân đoàn của ta. Thanh Liên thống lĩnh chậm rãi giải thích cho Lâm Phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT