Một lúc lâu sau, Vương Tiêu đã xuất hiện hiện tại cửa vào Địa Ngục.
Mà khi những người giám sát cửa ra vào của Ngũ Đại Thế Lực thấy Vương Tiêu mạnh mẽ phá vỡ đại môn, sắc mặt của họ lập tức thay đổi, có người mở miệng nói:
- Tiền bối, bây giờ trận chiến tranh đoạt Địa Ngục đã bắt đầu, tiền bối không được đi vào Địa Ngục này được.
Khi hắn vừa nói xong, hắn nhìn về người của Tống Đế Thành. Người Tống Đế Thành khom người chào Vương Tiêu, rồi nói.
- Vương Tiêu Thống Lĩnh, các thế lực đã ước định sẽ không can thiệp vào chuyện này, nên thông lĩnh hãy quay về đi.
Nếu thống lĩnh muốn đi vào, phải chờ đến khi có kết quả đã.
- Ta đến đây để đốc chiến, nên sẽ không can thiệp vào đâu.
Khi vừa dứt lời, Vương Tiêu phóng thích ra khí tức cường đại của hắn, khiến cho người kia không dám nói gì. Mà khi người của bốn thế lực còn lại cảm nhận được khí thế của Vương Tiêu, bọn họ cũng không dám ngăn cản. Một lúc sau, Vương Tiêu xuất hiện bên ngoài hành cung của Hắc Thằng Thống Lĩnh. Mà khi Hắc Thằng Thống lĩnh cảm nhận được khí tức cuồn cuộn của Vương Tiêu, hắn nhanh chóng bay lên không, kinh ngạc hỏi:
- Vương Tiêu, ngươi đến đây làm gì?
Vương Trác con trai ta theo ngươi đi cướp đoạt Địa Ngục. Mà giờ nó đã chết, ngươi thân làm thống lĩnh lại còn hỏi ta đến đây để làm gì? Vương Tiêu lạnh lùng nhìn Hắc Thằng Thống Lĩnh, lên giọng nói.
- Vương Trác đã chết rồi?
Vương Trác nổi tiếng là một người vô cùng cẩn thận và chu đáo, cộng thêm tu vi và đống bảo bối của hắn, rất khó có ai có thể giết được. Nên khi Hắc Thằng thống lĩnh nghe Vương Tiêu nói Vương Trác đã chết, ông ấy cũng vô cùng kinh ngạc.
- Ngay cả chuyện này mà ngươi cũng không biết?
Ngươi làm thống lĩnh kiểu gì vậy? Câu nói của Vương Tiêu khiến cho Hắc Thằng Thống Lĩnh vô cùng khó chịu, nhưng ông ấy vẫn cố gắn nhẫn nhịn, an ủi nói:
-Vương Tiêu à!
Cái chết của Vương Trác ta cũng cảm thấy bi thương, nhưng chiến tranh làm sao có không có người chết, ngươi cũng đừng có đau buồn nữa.
- Nhưng nó là đứa con duy nhất của ta a.
Vương Tiêu chợt quát một tiếng.
- Thân là nam nhi của Tống Đế Thành, ai cũng phải chuẩn bị tư tưởng chết trận.
Mà khi con của ngươi tham gia chinh phạt Địa Ngục, ai có thể bảo đảm hắn sẽ tuyệt đối an toàn. Hắn chết do thực lực của hắn còn chưa đủ, ngươi có thể trách ai đây. Hắc Thằng Thống Lĩnh cũng nổi giận, một khi đã bước chân vào Địa Ngục, không ai có thể nói mình sẽ còn sống, dù thống lĩnh cũng như vậy.
- Nếu ngươi nói hắn là con của ngươi, nên hắn không thể chết được, tại sao ngươi còn muốn cho hắn đi vào con đường Võ Đạo.
Hắc Thằng Thống Lĩnh tiếp tục nói:
- Vương Tiêu, bây giờ ta đang có trọng trách trên người, nên mời ra ngoài cho ta.
Đừng can thiệp trận chiến lần này, nghe chưa. Thấy Hắc Thằng Thống Lĩnh không nể mặt mình, Vương Tiêu lập tức gào to:
- Hắc thằng!
- Cút.
Nếu thích thì ngươi có thể đi chỗ Tống Đế tố cáo ta. Hắc Thằng Thống Lĩnh lạnh lùng nói.
- Hắc thằng, ngươi giỏi lắm.
Dứt lời, Vương Tiêu lập tức xoay người rời đi, nhưng khi đi được một đoạn, lại quay ngược lại nói.
- Nếu như lần này ngươi không thể chiếm được Địa Ngục này, ta sẽ tìm ngươi tính sổ.
Tuy đã nghe thấy lời uy hiếp của Vương Tiêu, nhưng Hắc Thằng Thống Lĩnh cũng không quan tâm lắm. Dù Vương Tiêu có là con cháu của Tống Đế, Tống Đế cũng không thể vì cái chết của một đứa cháu màu giận chó đánh mèo nhân vật cấp Thống Lĩnh.
- Không ngờ một kẻ như Vương Trác mà lại bị giết trong Địa Ngục.
Hắc Thằng Thống Lĩnh thì thào nói nhỏ một tiếng. Thực lực của Vương Trác vốn không phải dạng thường, mà lại bị người ta giết chết. Nên cũng khó trách Vương Tiêu phẫn nộ như vậy, không biết người phương nào đã đánh chết hắn đây. Trong lúc Hắc Thằng Thống lĩnh còn đang suy đoán ai giết chết con mình, thì ông ấy lại nhìn thấy hai vị thiếu nữ xinh đẹp đang đi đến. Mà hai người đó chính là Tần Dao và Thanh Thanh.
- Cha, người đó là ai mà kiêu ngạo như vậy?
Ngay từ xa, Tần Dao đã nghe tiếng tranh cải của Hắc Thằng Thống Lĩnh và Vương Tiêu, nên nàng cảm thấy vô cùng tò mò.
- Vương Tiêu.
Vì Vương Trác bị người ta giết, nên hắn đến đây để hưng sư vấn tội. Câu nói của Hắc Thằng Thống Lĩnh khiến cho Tần Dao và Thanh Thanh đều sửng sờ. Cả hai người họ đều không ngờ Vương Trác lại bị người ta giết chết!
- Các con làm sao vậy?
Khi thấy hai cô gái không nói gì, Hắc Thằng Thống Lĩnh hỏi.
- Nếu Vương Trác đã bị người ta giết chết, con sợ rằng người của chúng ta ở chiến trường của Trung Vị Minh Hoàng cũng xong rồi.
Mà tình cảnh của chúng ta ở chiến trường của Hạ Vị Minh Hoàng cũng không tốt mấy. Ai ngờ đối phương lại lợi dụng những cường giả của Địa Ngục này để đối phó chúng ta, trong đám cư dân bản địa đó lại còn có một vài vị Trung Vị Minh Hoàng, nên thiệt hại của chúng ta ta rất lớn. Nhưng cường giả Trung Vị Minh Hoàng của đối phương lại không hề động thủ, nên chúng ta cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Tần Dao tức giận giải thích. Mà khi Thanh Thanh nghe Vương Trác đã chết, nàng cảm thấy lo lắng cho Lâm Phong. Nếu như ngay cả người đứng đầu như Vương Trác còn bị giết chết, thì có thể thấy được Tống Đế Thành ở chiến trường của Trung Vị Minh Hoàng đã tử thương thảm trọng, thậm chí toàn quân bị diệt.
- Rất có thể như thế thật, theo tin tức mới nhất ta vừa nhận được, người của chúng ta ở chiến trường của Thượng Vị Minh Hoàng cũng sắp sửa thất bại, sợ rằng lần này chúng ta phải trắng tay rút lui rồi.
Hắc Thằng Thống Lĩnh buồn bực. Mấy hôm trước, hắn cũng đã từng đi đến chiến trường Thượng Vị Minh Hoàng. Nhưng khi hắn vừa đến nơi đã nghe tin người của Tống Đế Thành đã lọt vào ổ phục kích, nên chỉ còn vài vị Minh Hoàng may mắn trốn thoát đang duy trì thế cục.
- Đối phương chuẩn bị đầy đủ hơn chúng ta rất nhiều, nên cho dù chúng ta có thất bại cũng không oan.
Tần Dao mở miệng an ủi cha nàng.
- Ừm, chắc chắn do Tứ Đại Thế Lực kia đã liên thủ với nhau, nhằm triệt hạ Tống Đế Thành chúng ta trước, rồi sẽ tự mình giải quyết.
Nên bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể ẩn nấp, tọa sơn quan hổ đấu, biết đâu Tứ Đại Thế Lực khi lại lưỡng bại câu thương thì sao. Hắc Thằng Thống Lĩnh mở miệng nhắc nhở một tiếng, khiến cho Tần Dao và Thanh Thanh lập tức hiểu ra, nhao nhao gật đầu. Đây là lần đầu tiên hai người lĩnh quân, nhưng lại gặp phải tình trạng éo le, nên hai nàng đều rất buồn bực. …… Một tháng sau. Trong một tháng này, tam đại chiến trường chưa bao giờ chấm dứt tiếng đao kiếm, tuy các trận chiến thường diễn ra với quy mô nhỏ và phân tán khắc nơi. Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện hiện vài trận đại chiến hủy thiên diệt địa. Nhưng tất cả những thứ đó đều không có liên quan đến Lâm Phong. Trong khoảng thời gian này, Lâm Phong liên tục hành tẩu khắp nơi, đi qua vô số trấn nhỏ và thành trì, nhắm nhìn hồng trần, cảm nhận sinh ly tử biệt. Tự quên đi thân phận của mình, quên chấp niệm của mình để hóa thành một người bình thường. Đứng trên góc độ của một người bình thường ngắm nhìn thế giới này. Hơn một tháng nay, khí chất của Lâm Phong đã thay đổi rất nhiều, rất giống một người bình thường. Vào lúc này, hắn đang thoải mái nằm trên một bãi cỏ, ngậm một ngọn cỏ xanh, chậm rãi ngắm nhìn bầu trời xanh biết. Sau khi lĩnh ngộ được Sinh Tử Đạo, Lâm Phong phát hiện muốn tiến xa trên con đường Võ Đạo, không thể chỉ dựa vào khổ tu. Mà đôi khi còn cần phải thư giản để có thể cảm ngộ thế gian. Tuy nhiên sự bình yên sẽ không kéo dài lâu đâu, nó chỉ là khoảng lặng trước cơn bão. Giờ phút này, trong thiên địa đột nhiên xuất hiện một luồng uy áp kinh khủng, khiến cho thiên địa phải biến sắc. Khi Lâm Phong ngẩng đầu nhìn vè hướng của luồng uy áp kinh khủng kia, hắn nhìn thấy một vệt sáng xuất hiện, chiếu rọi cả bầu trời, bay về hướng Lâm Phong.
- Ông!
Khi vệt sáng kia biết mất, bên cạnh Lâm Phong xuất hiện thêm một người nữa. Lâm Phong hơi khẽ liếc nhìn hắn ta, nói:
- Không phải ngươi bị mù sao?
Tại sao lần nào ngươi cũng tìm thấy ta vậy? Trong khoảng thời gian này, cái tên Kiếm Manh đui mù đó đã xuất hiện bên cạnh hắn không biết bao nhiêu lần.
- Bắt đầu rồi, tất cả thế lực đã bắt đầu triệu tập người của bọn họ.
Chúng ta lên đường thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT