Rất nhanh sau đó, khi các thế lực khác biết tin tức người của Thái Sơn Thành bị giết, họ đều cảm thấy vô cùng chấn kinh.

Sau đó lập tức cử người giám sát hành động của những thế lực khác. Bởi vì chuyện này quá nhạy cảm, nên bọn họ không thể không cẩn thận đề phòng, biết đâu mình sẽ là nạn nhân tiếp theo. Khi các thế lực bắt đầu dò thăm, dần dần bắt đầu có lời đồn đã phát hiện người của Thái Sơn Thành chết trên một ngọn núi. ….. Lúc này, gần ngọn núi Lâm Phong đang ở đột nhiên xuất hiện hai bóng người, mà một người trong đó chính là Vương Trác. Nếu như Vương Trác đã xuất hiện ở đây, thì người còn lại chắc chắn là vị cường giả duy nhất còn sống của Tống Đế Thành. Mà khi hai người nhìn thấy bóng người đang ngồi trên đỉnh núithì sắc mặt của cả lại lập tức biến đổi. Sau đó Vương Trác lộ vẻ phá lệ kinh ngạc, hô to:


- Lâm Phong!


Khi Vương Trác nghe tin có một vị cường giả của Tống Đế Thành đã tiêu diệt hơn mười vị cường giả của Thái Sơn Thành, hắn nhanh chân chạy đến đây. Mà khi hắn nhìn Lâm Phong, mọi suy đoán của hắn Lập tức sụp đổ. Hắn cứ tưởng đây chỉ là một cái bẫy của thế lực khác, nhưng không ngờ đó là sự thật, mà người đó lại có hiềm khích với hắn, Lâm Phong.


- Làm sao lại là ngươi?


Vương Trác lập tức bay lên đỉnh núi, nhìn Lâm Phong hỏi một tiếng. Nhưng Lâm Phong chỉ lạnh lùng đáp lại một câu:


- Ta ở đâu ngươi có thể quản sao?


Sau khi nghe vậy, Vương Trác nghĩ hắn đã đi lộn chỗ, nhưng khi kiểm tra lại, thì hắn đã đến đúng chỗ rồi mà. Mà khu vực này cũng chỉ có mình Lâm Phong, nên hắn đành hỏi.


- Ngươi có nhìn thấy người tru sát đám người của Thái Sơn Thành không?


Lâm Phong lập tức lắc đầu, nói:


- Không có.


Lâm Phong đương nhiên chưa từng thấy người đã tru sát đám cường giả Thái Sơn Thành kia rồi, hắn làm sao có thể nhìn thấy bản thân được cơ chứ.


- Vậy ngươi ở chỗ này làm gì?


Câu hỏi của Vương Trác lập tức làm cho Lâm Phong xuất hiện sát ý, lạnh lùng nói.


- Ngươi quản được chuyện của ta hả?


Lâm Phong lạnh như băng nói, trong con ngươi mơ hồ có một mảnh sát ý. Trong khoảng thời gian này, Vương Trác vô cùng chật vật, khi hắn vừa mới đưa người của Tống Đế Thành vào chiến trường được mấy ngày đã bị các thế lực khác liên thủ tiêu diệt. Khiến hắn phải chạy trối chết, chật vật không chịu nổi. Nhưng bây giờ hắn lại thấy Lâm Phong tiêu diêu tự tại, tu luyện ở chỗ này, hắn liền cảm thấy rất khó chịu. Đặc biệt là ánh mắt tràn đầy sát khí và câu trả lời láo xược lúc nãy của Lâm Phong càng làm hắn càng thêm khó chịu. Sau đó, Vương Trác nhìn chằm chằm Lâm Phong, lộ ra sát khí, nói:


- Lâm Phong, ngươi là cái đồ tham sống sợ chết.


Ngươi đã đại biểu Tống Đế Thành ta tham chiến, mà lại bỏ mặc sự sống chết của Tống Đế Thành, một mình tiêu dao chỗ này. Cùng lúc đó, Lâm Phong cũng đứng lên, chăm chú nhìn Vương Trác, nói:


- Ngươi muốn giết ta ư?


Vương Trác đi tới trước mặt Lâm Phong, lạnh lùng nói:


- Ta đây đang thanh lý môn hộ, nên Thanh Liên Thống Lĩnh có biết, cũng sẽ không nói cái gì?


Huống hồ Thanh Liên Thống Lĩnh cũng không nhất định sẽ biết ta giết. Ánh mắt của Lâm Phong lập tức nhìn về phía vị cường giả còn lại, nói:


- Thanh Liên Thống Lĩnh thật chưa chắc đã biết, nhưng vẫn còn một ngươi đang đứng xem đấy, ngươi cũng định giết hắn diệt khẩu sao?



- Ngươi yên tâm đi, hắn là tâm phúc của ta.


Nên ngươi không cần phải lo lắng. Sau khi nói xong, trên người Vương Trác lập tức xuất hiện một luồng sát khí mạnh mẻ, nhắm thẳng về phía Lâm Phong.


- Ngươi muốn biết ai đã giết chết đám người của Thái Sơn Thành không?


Lâm Phong nhìn Vương Trác, từ tốn nói.


- Ngươi biết ư?


Khi Vương Trác nhìn thấy Lâm Phong khẽ gật đầu, lập tức mở miệng hỏi.


- Là ai?


Sau đó hắn liền thấy Lâm Phong từ từ đi bộ phía hắn, nhưng nơi Lâm Phong đi qua đều hiện lên từng đạo trận văn. Chỉ trong khoảng khắc, khi Thái Cực đồ xuất hiện, sinh cơ trên núi lập tức hóa thành Tử Khí. Khiến cho nhật nguyệt lu mờ, thiên địa biến sắc, cây cối tàn lụi. Mà khi thấy cảnh đó, sắc mặt Vương Trác kịch biến, vô cùng tái nhợt. Khi hắn nhìn về hướng Lâm Phong, Lâm Phong nở một nụ cười lạnh lùng với hắn, từ tốn nói:


- Là ta!


Ngay khi âm thanh đó vừa vang lên, trước mặt Vương Trác xuất hiện hiện một cơn lốc tử vong, dường như có thểm thôn phệ Thiên Địa. Từ khi phát hiện, Tử Vong phong sát kinh khủng nhanh chóng bao phủ Vương Trác, khiến cho hắn không thể làm gì? Hắn chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, điên cuồng hét lên một tiếng:


- Không.


. . Khi thấy cảnh đó, cường giả kia lao qua định cứu Vương Trác, nhưng tất cả đã quá muộn, Tử Khí đã hoàn toàn bao phủ Vương Trác, biến hắn thành một cỗ thi thể nằm lăng lốc trên mặt đất. Mà tên cường giả kia cũng chịu chung số phận. Khi thấy hai người đã biến thành những cỗ thi thể lạnh giá, Lâm Phong mới đi đến trước mặt hai người Vương Trác, bắn ra một luồng hắc hỏa. Khi hắc hỏa chạm đến thi thể hai người, chúng đều hóa thành tro bụi. Còn bảo bối trên người hai người cũng được Lâm Phong lấy ra. Lấy thực lực mạnh mẻ và thân phận phi phàm của Vương Trác, thì trong Trữ Vật Giới của hắn nhất định sẽ có rất nhiều bảo vật. Ngay lúc đó, Lâm Phong đột nhiên nhìn về phía phương xa, chỗ đó vừa mới xuất hiện một bòng người. Tuy người này bị mù, nhưng Lâm Phong lại cảm thấy lạnh cả người.


- Kiếm Manh, sao hắn lại tiến vào chiến trường.


Lâm Phong thầm nói một tiếng, do Tống Đế Thành là thế lực bước vào chiến trường cuối cùng, nên hắn mới không biết Kiếm Manh cũng đến đây. Nên khi Kiếm Manh đột nhiên xuất hiện và thấy hắn giết hai người Vương Trác, Lâm Phong có chút hoảng hốt. Mặc dù Kiếm Manh không thể nhìn thấy, nhưng hắn vẫn có thể dùng Thần Niệm để cảm giác mọi chuyện diễn ra xung quanh, nên trong đầu Lâm Phong bắt đầu sinh ra suy nghĩ giết người diệt khẩu.


- Ngươi muốn giết ta diệt khẩu?


Kiếm Manh đột nhiên hỏi một tiếng, nhưng Lâm Phong lại từ chối cho ý kiến. Thân phận của Vương Trác không thường, nên hắn tuyệt đối không thể để lộ chuyện này. Nếu chuyện này truyền đến Tống Đế Thành, Tống Đế Thành tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.


- Lâm Phong, ta biết trận pháp của ngươi rất lợi hại, nên ta sẽ không đi vào.


Nhưng nếu như ngươi đi ra khỏi trận phát, ngươi lại không thể giết được ta, mà còn có khả năng bị ta giết chết. Nên chúng ta hãy làm hòa đi. Kiếm Manh chậm rãi phân tích cho Lâm Phong. Nhưng Lâm Phong vẫn im lặng, đợi Kiếm Manh nói tiếp.


- Ta và người nọ không hề có gì giao tình gì, nên cái chết của hắn cũng không có quan hệ gì với ta.


Mà ngươi cũng muốn chiếm lĩnh chiến trường này cho Tống Đế Thành, nên hai chúng ta hãy hợp tác đi. Sau khi Kiếm Manh nói xong, sát khí trên người Lâm Phong cũng dần dần thu liễm. Kiếm Manh chưa bao giờ gặp Vương Trác, nên hai không có bất kỳ giao tình nào. Mà hắn và Kiếm Manh lại không có xung đột lợi ích, nên đối phương không cần phải tố cáo hắn.


- Ngươi muốn liên thủ với ta?


Lâm Phong hỏi.


- Không sai.


Mặc dù thực lực của ta không yếu, nhưng khi đối mặt với những cổ thế lực kia, một mình không thể làm gì được họ. Nếu như có thêm ngươi, hy vọng chiến thẳng của chúng ta vẫn rất lớn. Kiếm Manh nói:


- Chuyện này có lợi gì cho ngươi?



- Chứng minh thực lực của ta.


Câu trả lời dứt khoát của Kiếm Manh khiến Lâm Phong rất hài lòng, khẽ gật đầu, nói:


- Hợp tác vui vẻ, nhưng ta lại không rảnh để đi săn từng người, nên chúng ta cứ chờ đến thời khắc cuối cùng để làm một mẻ cho gọn nhĩ.



- Ta không có ý kiến.


Sau đó, Lâm Phong tiếp tục khoanh chân ngồi tu luyện. Vào lúc nay, trong thức hải của hắn đang tiến hành vô số tính toán và thôi diễn. Sau một lúc lâu, trên người hắn đột nhiên xuất hiện hai luồng sáng khác nhau, một đen, một trắng, không ngừng luân chuyển. Khi bàn tay của hắn hướng về phía trước đánh ra một chưởng, thì ở đó lập tức hiện ra một Thái Cực đồ. Sau bao nhiêu lần không ngừng thôi diễn và thí nghiệm, cuối cùng Lâm Phong đã có thể dung nhập Thái Cực Sinh Tử Trận vào trong công kích. …… Khi Lâm Phong còn đang mãi mê tu luyện, trong một phủ đệ nào đó ở Tống Đế Thành đang bị một luồng khí tức kinh khủng bao phủ. Mà người phát ra luồng khí tức đó chính là cha của Vương Trác, Vương Tiêu. Vì Vương Trác đã từng giành danh hiệu bách chiến bách thẳng trên chiến đài của Tống Đế Thành, cộng thêm thiên phú không hề tầm thường của hắn, nên Vương Tiêu rất thương yêu Vương Trác. Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy đứa con yêu dấu của mình đã bị người ta giết chết, sao hắn có thể không giận cho được.


- Ai giết con ta?


Vương tiêu nộ khí trùng thiên, hét to. Cả cuộc đời Vương Tiêu chỉ sinh một đứa con duy nhất, nên hắn vô cùng thương yêu Vương Trác. Mà Vương Trác cũng rất ngoan, thực lực lại vượt qua rất nhiều huynh đệ tỷ muội cùng thế hệ với Vương Trác.


- Vương Chấn, Hắc Thằng Thống Lĩnh, Thanh Liên Thống Lĩnh, các ngươi giỏi lắm.


Vương Tiêu giận chó đánh mèo mắng. Sau đó hắn nhanh chóng ra khỏi Tống Đế Thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play