Trong lúc Lâm Phong còn đang nói chuyện với Thanh Thanh, bổng nhiên có mấy bóng người phá không bay đến, khiến cho đám người Thanh Liên Thống Lĩnh lập tức cảnh giác.
Sau đó, mọi người nhìn thấy một người bước lên, nói to.
- Thanh Liên Thống Lĩnh, Hắc Thằng Thống Lĩnh!
Sau đó hắn nhìn một vòng xung quanh, rồi tiếp tục nói.
- Nếu như ngũ phương thế lực đã tề tựu đông đủ, chúng ta cũng nên bàn bạc một chút về quy tắc của lần này đi.
- Nếu tứ đại Thống Lĩnh đều đã đến, các ngươi cứ nói đi.
Hắc Thằng Thống Lĩnh nói to.
- Đầu tiên, cường giả Minh Đế không được động thủ với Minh Hoàng cảnh.
Ta nói như vậy, chắc không có vấn đề gì chứ. Tên khác chậm rãi nói, mà Thanh Liên Thống Lĩnh cùng Hắc Thằng Thống Lĩnh đều khẽ gật đầu. Quy định này tất nhiên không có vấn đề gì, mà còn rất công bằng. Tuy các cuộc chiến tranh giành địa ngục rất máu tanh và tàn khốc, nhưng cũng là sự rèn luyện cho những quân đoàn tham gia. Sau trận chiến này, tất cả những kẻ không hợp lệ đều sẽ bị đào thải, mà những người còn lại đều là tinh anh cường giả. Nên trong những cuộc chiến tranh giành Địa Ngục từ trước tới giờ, tất cả các thế lực đều quy định Minh Đế không được ra tay với Minh Hoàng. Nếu như có người không chấm hành, thì tất cả thế lực đều sẽ gặp tai nạn mang tính chất huỷ diệt, ai cũng không chiếm được chỗ tốt.
- Điều này tất nhiên không có vấn đề, còn gì nữa không?
Hắc Thằng Thống Lĩnh hỏi.
- Chiến trường sẽ được ra thành các khu vực chiến đấu khác nhau.
Một bóng người mở miệng nói. Mà Vương Chấn cũng lập tức lên tiếng:
- Chiến trường sẽ được chia thành ba khu vực, lần lượt là khu vực của Hạ Vị Minh Hoàng, khu vực của Trung Vị Minh Hoàng và cuối cùng là khu vực của Thượng Vị Minh Hoàng.
Năm đại thế lực sẽ cử các quân đoàn đóng quân trong ba khu vực đó, xem ai có thể chiếm lĩnh được nó. Đến cuối cùng, nếu thế lực nào không chiếm được một trong ba đại khu vực, thì phải thối lui khỏi Địa Ngục chiến lần này. Nếu còn hai phe hoặc ba phe, sẽ do Minh Đế quyết định, ngươi thấy như thế nào? Vương Chấn lại hỏi.
- Như thế nào mới có thể tính chiếm lĩnh hoàn toàn một khu vực?
Chẳng lẽ giết sạch đối phương sao? Mà thời hạn bao nhiêu ngày, có thể tăng binh không?
- Tất nhiên không thể tăng binh, chỉ cần Tống Đế Thành đồng ý, chúng ta sẽ lập tức phong tỏa năm cửa ra vào và các thế lực cùng phái người giám sát tất cả cửa ra vào.
Mà thời gian tranh đoạt là ba tháng, còn chuyện làm sao được công nhận đã chiếm lĩnh được một khu vực rất đơn giản. Đến thời khác cuối cùng, ai có thể chiếm cứ ưu thế, người đó được công nhận là kẻ thắng. Nếu có người không phục, hãy để cho hắn dùng tánh mạng của mình để chiến đấu. Đến lúc đó, những người thất bại đương nhiên sẽ không thể biện minh được gì. Mà còn có một điều kiện tiên quyết nữa, cường giả Đế Cảnh tuyệt đối không được xuất thủ. Sau khi chấm dứt, không được dị nghị gì nửa và cũng không được sử dụng Đế Binh. Những người không tuân theo quy định, sẽ bị các thế lực cùng nhau truy sát. Dù sao cũng có cường giả Minh Đế cảnh giám sát, nên không ai dám mang mạng của mình đi đánh cuộc với quy định cả. Mà khi Thanh Liên Thống Lĩnh cùng với Hắc Thằng Thống Lĩnh nghe xong, trong ánh mặt họ lộ ra hi vọng, nhưng vẫn nhìn về Vương Chấn.
- Vương Chấn, ngươi nghĩ như thế nào?
Hắc Thằng Thống Lĩnh hỏi một tiếng. Nhiệm vụ chủ yếu lần này của bọn họ, chính là phụ tá Vương Chấn, nên tất nhiên muốn nghe ý kiến của hắn.
- Có khả năng.
Khi thấy Vương Chấn gật đầu, năm vị cường giả trong hư không cũng nhao nhao gật đầu.
- Được, từ giờ chúng ta sẽ bắt đầu phong tỏa khu vực này.
Còn những chiến trường khác, bọn ta đã phân chia tốt. Khi người nọ vừa dứt lời, lập tức có từng đạo Thần Niệm bay về hướng Vương Chấn.
- Đây là bản đồ sơ lược của Địa Ngục, những chỗ ta đánh dấu chính là các chiến trường khác.
Tống Đế thành hay mau điều động người của các ngươi đi giám sát các cửa ra vào đi.
- Được.
Vương Chấn khẽ gật đầu một cái, bảo bốn người khác bay lên không. Sau đó, hắn dùng truyền tấm bản đồ đó lại cho Thanh Liên Thống Lĩnh và Hắc Thằng Thống Lĩnh, lập tức nói:
- Hai vị Thống Lĩnh, chúng ta lập tức chia quân ra, đưa người đến các chiến trường.
Khu vực chính giữa là chiến trường của Thượng Vị Minh Hoàng. Còn ở xa chúng ta nhất là chiến trường của Trung Vị Minh Hoàng, cái gần chúng ta nhất là chiến trường của Hạ Vị Hoàng. Do chúng ta đến trễ nhất, nên có lẽ sẽ lọt vào bẩy của mấy thế lực kia. Nhất là khu vực chiến trường của Trung Vị Minh Hoàng, nơi đó ở quá gần Sở Giang Thành, mà bọn họ cũng là người phát hiện ra Địa Ngục trước. Nên bọn họ sẽ chuẩn bị rất kỹ và bọn hắn tuyệt đối sẽ không thiếu những nhân vật tinh anh. Hắc Thằng Thống Lĩnh phân tích một tiếng.
- Ừm, có lẽ chúng ta nên từ bỏ chiến trường ở Sở Giang Thành, để tập trung cho hai chiến trường khác.
Thanh Liên Thống Lĩnh liền tiếp lời Hắc Thằng Thống Lĩnh.
- Nếu hai vị Thống Lĩnh đã nghĩ tới chuyện ấy, tại sao vừa rồi không đề cập tới?
Khi nghe vậy, Vương Chấn có chút không vui, nói.
- Chúng ta đến trễ nhất, rơi vào yếu thế, mà người của bốn thế lực kia đã cùng nhau đến đây, bọn họ nhất định đã bàn bạc trước.
Ngươi cho rằng, chúng ta có năng lực chiếm được ưu thế trước bọn họ hay sao? Hắc Thằng Thống Lĩnh lãnh đạm nói một tiếng, mà sau khi nghe xong, thần sắc Vương Chấn lập tức trở nên ngưng trọng, sau đó nở nụ cười xin lỗi, nói:
- Hắc Thằng Thống Lĩnh nói không sai, do ta suy nghĩ không chu toàn.
Hai vị Thống Lĩnh cho rằng, chúng ta tăng binh còn kịp hay không?
- Không còn kịp rồi, đối phương chắc chắn đã có bố trí tốt, nên khi chúng ta vừa vào, sẽ lập tức phong tỏa chỗ đó.
Nếu chúng ta mạnh mẽ tiến vào, bọn chúng sẽ chụp cái mũ không tuân theo quy định. Cũng may lần này có con gái Tần Dao của ta và Thanh Thanh chất nữ, nên trên chiến trường của Hạ Vị Hoàng, chúng ta còn có thể tranh giành được. Sau khi Hắc Thằng Thống Lĩnh nói xong, Thanh Liên Thống lĩnh cảm thán một tiếng;
- Đáng tiếc Lâm Phong đã trở thành Trung Vị Minh Hoàng, nếu không thì hy vọng của chúng ta ở chiến trường của Hạ Vị Hoàng sẽ lớn hơn nữa.
Tuy Lâm Phong có chiến lực rất đáng sợ, nhưng hắn chỉ mới vừa vào Trung Vị Minh Hoàng, nên cũng không có bao nhiêu tác dụng ở chiến trường này.
- Lâm Phong có khả năng ẩn nấp rất tuyệt diệu, nên nếu như hắn có thể áp chế lực lượng ở Hạ Vị Minh Hoàng, sẽ không có ai biết được đâu.
Vương Trác đột nhiên mở miệng nói. Khi Lâm Phong nghe hắn ta nói thế khẽ lắc đầu, nói:
- Ta sẽ đi chiến trường của Trung Vị Minh Hoàng!
- Bên kia phân công nhân thủ xong, chúng ta lập tức chia nhau hành động đi.
Khi thấy không khí căn thẳng giữ hai người, Vương Chấn nói.
- Tất cả những người đi chiến trường của Thượng Vị Minh Hoàng sẽ do ta quản hạt.
Còn người đi chiến trường của Trung Vị Minh Hoàng sẽ do Vương Trác quản lý. Người đi chiến trường Hạ Vị Minh Hoàng sẽ giao cho Tần Dao cùng Thanh Thanh. Sau khi Vương Chấn phân công nhân thủ xong, mọi người lập tức bắt đầu chia tay. Thanh Liên Thống Lĩnh sẽ dẫn người đi chiến trường Trung Vị Minh Hoàng. Hắc Thằng Thống Lĩnh thì dẫn người đi chiến trường của Thượng Vị Minh Hoàng, còn Vương Chấn sẽ trấn thủ khu vực chiến trường của Hạ Vị Hoàng. Trình độ phát triển của Địa Ngục cũng khá cao, ngay cả Bát hoang Cửu U cũng không bằng nó, nên thực lực của cư dân ở đây cũng rất mạnh. Vì Thanh Liên Thống Lĩnh là Minh Đế, nên tốc độ ông ta rất nhanh, nhưng Thanh Liên Thống Lĩnh phải bay suốt cả một ngày, mới đến chiến trường của Trung Vị Minh Hoàng.
- Thanh Liên Thống Lĩnh, chúng ta đã đến chiến trường rồi, nên ngày cứ giao mọi người cho ta.
Ngài đi giám sát cửa vào đi Vương Trác đi đến gần Thanh Liên Thống Lĩnh nói một tiếng.
- Tốt, Vương Trác, trước khi thăm dò thực lực của đối phương rõ ràng, thì không nên phân tán.
Nếu thật sự không thể chiếm cứ được chiến trường này, hãy trực tiếp buông tha. Mà ngươi hãy giúp ta chiếu cố Lâm Phong một chút. Thanh Liên Thống Lĩnh nhắc nhở một tiếng.
- Vâng.
Vương Trác khẽ gật đầu, nói tiếp:
- Lâm Phong có thiên tư xuất chúng, nên ta sẽ tận lực không cho hắn tham chiến, Thống Lĩnh cứ yên tâm.
- Ừm.
Nghe vây, Thanh Liên Thống Lĩnh gật đầu, lập tức mang theo mấy người rời đi.
- Chúng ta có nên cởi áo giáp trên người ra trước không?
- Nếu chúng ta mặc áo giáp, không phải để lộ hành tung?
Mà bây giờ chúng ta lại không biết tình hình của kẻ định ra sao? Có thể đối phương đang ở ngay bên người chúng ta cũng không biết chừng. Lâm Phong nói.
- Ha ha ha, nếu bọn chúng dám đến, ta sẽ cho bọn chúng biết lễ độ.
Vương Trác lớn tiếng cười nói. …. Sau đó không lâu, phía trước mặt đoàn người xuất hiện một hành cung, trong mắt Vương Trác hiện lên một tia hàn mang, lạnh lùng nói:
- Tiêu diệt toàn bộ chúng, chiếm đó làm trụ sở tạm thời của chúng ta.
Sau khi nghe xong, sắc mặt của Lâm Phong lập tức trở nên cứng đờ, nhìn Vương Trác, nói:
- Ngươi đang muốn làm gì?
- Để có thể giấu được hành tung của chúng ta, tất cả những người ở đây đều phải chết.
Vương Trác lạnh lùng nói.
- Giết.
- Vâng!
Sau đó, tất cả mọi người liền lặng về hướng tòa hành cung kia. Sau một lát, tiếng chém giết rung trời liền vang lên. Vào lúc này, sắc mặt Lâm Phong cũng không tốt lắm. Tuy nói Võ Đạo tàn khốc vô tình, nhưng lại tùy ý giết người thì hơi thái quá. Khi Vương Trác thấy vẻ mặt của Lâm Phong, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, nói.
- Lâm Phong, ngươi cho rằng hành động của ta không đúng sao?
Khi thấy Lâm Phong vẫn trầm mặc, Vương Trác nói tiếp:
- Tuy ngươi có thiên phú rất tốt, nhưng lại có lòng dạ đàn bà, sẽ không thể tiến xa trên con đường võ đạo được đâu.
Chỉ là một đám người của Tiểu Thế Giới, ta giết thì như thế nào?
- Đạo bất đồng, bất tương vi mưu!
Sau khi lạnh lùng nói một câu, Lâm Phong xoay người rơi đi. Khi thấy như thế, sắc mặt Vương Trác lập tức trở nên rất khó coi, chăm chú nhìn Lâm Phong nói:
- Ngươi có ý gì vậy?
- Ta thì sẽ đi riêng.
Nghe vậy, thần sắc của Vương Trác lập tức trở nên lạnh lẽo.
- Ta đã đáp ứng Thanh Liên Thống Lĩnh sẽ bảo hộ ngươi.
Nếu ngươi có chuyện gì, thì đừng có trách ta.
- Ta chết hay sống không có quan hệ gì đến ngươi!
Sau khi dứt lời, Lâm Phong rời đi, khiến Vương Trác vô cùng tức giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT