Vào lúc này, Lâm Phong đang khoanh chân ngồi trong một cái ao tràn đầu Thanh Liên, toàn thân hắn đều được Thanh Liên bao bọc.
Mà gốc Thanh Liên đang bao bọc hắn chính là gốc do Thanh Liên Thống Lĩnh tặng cho hắn. Giờ phút này, nó đã trở thành bổn mạng Thanh Liên của hắn, mà cái ao này cũng thai nghén ra gốc Thanh Liên đó, nên khi Lâm Phong ngồi bên trong, hắn cảm thân rất thân thiết. ….. Cùng lúc đó, trong Võ Hồn Thế Giới, một phân thân khác của Lâm Phong cũng đang đứng nhìn Thiên Trạch Cổ Thụ. Thanh Liên Đạo có dựng dục và bao dung vạn vật, mà Thiên Trạch Cổ lại có thể thông vạn pháp, nên Lâm Phong hơi mơ hồ cảm thấy, hai thứ đó có liên quan đến nhau. Sau một lúc, ánh mắt Lâm Phong đột nhiên thay đổi, đứng chắp tay, lẳng lặng nhìn phiến thế giới này, mặc kệ những cơn gió thổi qua cơ thể.
- Đây là thế giới của ta, nhưng tại sao ta lại không thể làm được tất cả mọi chuyện.
Lâm Phong đột nhiên thầm nghĩ trong lòng, nếu thế giới này thật sự khiến cho người khác không thể sử dụng pháp tắc, thì những người sống trong thế giới này làm sao có thể trở thành Vũ Hoàng. Nếu như hắn có thể sử dụng Huyền Hoàng lực lượng sáng tạo ra vùng thiên địa này, khiến cho Thiên Địa tự động diễn hóa, tại sao hắn không thể trở thành Chúa Tể tuyệt đối của vùng thiên địa này. Vào lúc này, đang có vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu Lâm Phong, khiến hắn lâm vào những luồng suy nghĩ miên man.
- Đại ca!
Ngay lúc đó, bổng nhiên có một giọng đánh vỡ những dòng suy nghĩ của Lâm Phong.
- Ca, huynh nói cho đệ biết, có phải chúng ta đã không còn ở Tuyết Vực nữa phải không?
Lâm Vô Thương lên tiếng hỏi, từ trước đến giờ, hắn luôn hoài nghi nơi đây không phải Tuyết Vực. Mặc dù hoàng cung và Thành Dương Châu không có thay đổi gì, nhưng khi hắn nghe nói Lâm Phong có một mảnh không gian độc lập, thì hắn đã hoài nghi, nơi này chính là phiến không gian ấy.
- Đệ nghĩ nhiều như vậy để làm gì?
Lâm Phong xoa đầu Lâm Vô Thương, mỉm cười nói.
- Đệ muốn ra ngoài xông xáo.
Lâm Vô Thương ngửa đầu, nói với Lâm Phong, khi nói xong, trong ánh mắt của hắn lập tức toát ra một tia quật cường. Lúc đại ca Lâm Phong của hắn 15 tuổi, huynh ấy đã đi ra ngoài xông xáo, nên mới có hôm nay. Mà hắn là đệ đệ của Lâm Phong nên hắn không muốn vĩnh viễn được Lâm Phong che chở.
- Đợi đệ đến Vũ Hoàng cảnh, ta sẽ để đệ đi Đại Thế Giới xông xáo một phen.
Sau khi nghe Lâm Phong nói vậy, Lâm Vô Thương liền nói:
- Tốt, một lời đã định.
Lâm Phong gật đầu.
- Một lời đã định.
Sau khi Lâm Vô Thương rời đi, Tiểu Nhã cùng Liễu Phỉ mới đi tới bên cạnh hắn. Liễu Phỉ rúc vào người Lâm Phong, mà Tiểu Nhã cũng kéo cánh tay Lâm Phong, nói;
- Ca ca, huynh thật sự yên tâm để hỗn thế Ma Vương ra ngoài xông xáo sao?
Lâm Phong cười nói.
- Ta sẽ chú ý đến hắn.
Hắn cũng không có thể vĩnh viễn chăm sóc Lâm Cô Thương, nên đến lúc cần cho Vô Thương tự lập, hắn sẽ cho Vô Thương ra ngoài xông xáo.
- Hiện tại thật tốt, ta có thể tùy ở bên cạnh các ngươi.
Lâm Phong thở dài một tiếng. Sau đó ôm Tiểu Nhã cùng Liễu Phỉ chặt hơn. Khoảng thời gian này đối với hắn là một khoảng thời gian hạnh phúc, cảm giác có người thân bên cạnh quả nhiên không gì sánh được. ... … Ba ngày sau, khi Thanh Thanh nhìn thấy Lâm Phong đi ra từ trong ao, nàng đối mỉm cười nói với hắn;
- Lâm Phong, tu luyện tốt chứ?
- Ừm, Địa Ngục Hỏa kia thật rất lợi hại, ta phải luyện hóa rất lâu mới có thể hoàn toàn dung nhập nó vào trong ngọn lửa của mình.
Sau khi nghe câu trở lời tùy ý của Lâm Phong, đôi mắt xinh đẹp của Thanh Thanh hiện ra vài tia ngỡ ngàng, nhìn chằm chằm hắn.
- Làm sao vậy?
Khi thấy thần sắc cổ quái của Thanh Thanh, Lâm Phong hỏi.
- Ngươi đã hoàn toàn luyện hóa Địa Ngục Hỏa?
Khi nghe Thanh Thanh hỏi lại, Lâm Phong cảm thấy có chút khác thường, nhưng hắn không phủ nhận, chỉ có thể nhẹ gật đầu, thấp giọng hỏi.
- Có vấn đề gì hả?
- Không có.
.. Không có gì. Thần sắc cổ quái của Thanh Thanh khiến cho Lâm Phong có cảm giác, nàng đang giấu hắn điều gì đó. Nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, lập tức chuyển sang nhìn xung quanh. Khi không có nhìn thấy Thanh Liên Thống Lĩnh, không khỏi hỏi một tiếng.
- Thống Lĩnh tiền bối đâu đâu rồi.
- Ở nơi này!
Sau đó Lâm Phong thấy một bóng người đang đi về phía hắn, mà Thanh Thanh thấy Thanh Liên Thống Lĩnh, nàng hỏi:
- Phụ thân, lần này Tống Đế triệu tập người và Hắc Thằng Thống Lĩnh về chuyện gì vậy?
- Bên xích luyện phong chúng ta phát hiện một Trung Phẩm Địa Ngục, mà Địa ngục này còn kéo dài qua lãnh thổ của năm tòa chủ thành.
Nên Tống Đế lệnh cho ta và Hắc Thằng đi trước thăm dò. Nếu được, thì cũng tranh thủ, tranh đoạt quyền khống chế Địa Ngục đó với năm tòa chủ thành khác. Sau khi Thanh Liên Thống Lĩnh vừa dứt lời, Thanh Thanh lộ ra một vẻ kinh ngạc, hỏi:
- Nếu chiếm được, Địa Ngục sẽ cho ai đây?
- Là Vương Chấn, vì Tống đế muốn giao cho Vương Chấn thống trị địa ngục đó, nên khi ta và Hắc Thằng đi tranh đoạt, cũng sẽ mang theo một quân đoàn của Vương Chấn.
Vì Vương Chấn
- hậu duệ Tống Đế, nên chuyện hai vị Thống Lĩnh mang hắn đi lịch lãm cũng không có đáng ngạc nhiên.
- Các ngươi chờ ta ở đây, ta đi có việc một chút.
Sau khi Thanh Liên Thống Lĩnh nói với Thanh Thanh cùng Lâm Phong một tiếng đã lập tức rời đi. Mà khi thấy Thanh Liên Thống Lĩnh rời đi, Lâm Phong mới hỏi Thanh Thanh:
- Thập đại chủ thành của Minh Giới còn có thể tranh đoạt Địa Ngục à?
- Tất nhiên, ta cũng không biết Minh Giới đã tồn tại bao nhiêu kỷ nguyên, nhưng nó đã tồn tại từ rất lâu, có nhiều cường giả vẫn lạc ở đây.
Mà khi bọn họ chết, một số người sẽ lưu lại Tiểu Thế Giới của mình. Mà cường giả càng lợi hại, Tiểu Thế Giới do bọn họ lưu lại càng mạnh. Khi một Tiểu Thế Giới phát triển đến trình độ nhất định, mọi người sẽ gọi nó là Địa Ngục. Những Địa Ngục này phân tán rất nhiều trong Minh Giới, nên thỉnh thoảng lại đột nhiên phát hiện một cái. Mà khi nó bị phát hiện, sẽ lập tức bị cường giả tranh đoạt, mà tài nguyên không chỉ thiên tài địa bảo, mà còn là con người.
- Cũng đúng, nhưng coi con người thành tài nguyên thì cũng hơi quá đáng.
Lâm Phong nhẹ gật đầu đồng ý. Hình như Minh Giới và Cửu Tiêu Đại Lục có sự bất đồng rất lớn. Ở Cửu Tiêu Đại Lục có vô số cổ tộc mạnh mẻ, mà Võ giả cũng không ngừng đuổi theo thực lực cường đại, quần hùng tranh bá. Còn ở Minh Giới, thập điện Diêm vương dương như đã thống trị toàn bộ nơi này. Không bao lâu sau, Thanh Liên Thống Lĩnh đã trở về. Lúc này, trên người Thanh Liên Thống Lĩnh đã khoát một bộ áo giáp màu bạc điêu khắc Thanh Liên đồ án. Mà phía sau hắn, còn có rất nhiều cường giả mặc Thanh Liên giáp, vô cùng uy phong.
- Đây là thành viên của Thanh Liên quân đoàn.
Thanh Thanh mỉm cười giới thiệu với Lâm Phong.
- Lâm Phong, cùng đi chứ.
Khi Thanh Liên Thống Lĩnh thấy Lâm Phong gật đầu, lập tức mở miệng nói:
- Chúng ta xuất phát.
Sau đó, đoàn người đi ra bên ngoài phủ. Không lâu sau đó, bọn họ đã hội họp cùng với hai quân đoàn khác. Mà hai quân đoàn này đúng là hai quân đoàn do Hắc Thằng và Vương Chấn thống lĩnh.
- Hừ.
Khi gặp mặt, Lâm Phong đột nhiên nghe thấy một tiếng hừ lạnh. Khi Lâm Phong nhìn về hướng đó, hắn nhìn thấy Tần Dao đang lạnh lùng nhìn mình.
- Lâm Phong huynh!
Đúng lúc này, bổng nhiên có một giọng nói vang lên, khi Lâm Phong dời mắt về phía đám người của Vương Chấn, hắn thấy một người đang mỉm cười với mình, Vương Trác.
- Hai vị Thống Lĩnh đều đến , chúng ta lên đường đi.
Vương Chấn khẽ chắp tay đối với hai người, cả ba quân đoàn lập tức xuất phát. Khi Lâm Phong lên trên Thanh Liên hắn mới thấy Tống Đế thành mênh mông đến cở nào. Tòa thành này vô cùng to lớn, dù phóng hết tầm mắt, hắn vẫn không thể nhìn thấy phần cuối. …. Dù tốc độ của Thanh Liên rất kinh khủng, như phải rất lâu sau, Lâm Phong mới đến được đích. Đó chính là một tòa sơn mạch hùng vĩ, có hình dáng giống như một con rùa đang ngẩng đầu.
- Đây chính là thông đạo do Tống Đế tạo ra.
Vương Chấn chỉ vào một cái hang vừa mới được đào ở phần dưới bụng con rùa. Sau đó, cả đoàn người tiến vào động phủ.
- Địa Ngục này do người của Sở Giang Thành phát hiện trước, nhưng tin tức lại bị truyền ra.
Nên cường giả Tống Đế thành chúng ta lập tức bí mật xâm nhập, tạo ra một cái thông đạo. Sau khi Vương Chấn vừa dứt lời, cả đoàn người bước vào một cánh cửa. Sau đó, Lâm Phong cảm thấy như hắn đã đi đến một thế giới khác. Một thế giới tràn đầy hỏa diễm, cả Thiên Địa trở nên nóng bỏng, như đang trong một ngọn núi lửa sắp phun trào.
- Đi mau.
Khi thấy cảnh đó, Vương Chấn nhanh chân đi trước dẫn đường. Không lâu sau đó, đám người xuất hiện tại một cái phế tích trên thân núi. Trên mặt đất có vô số cỗ thi thể bị đốt cháy và dấu vết của những ngôi nhà tan hoang. Thấy vậy, thần sắc của Vương Chấn lập tức trở nên lạnh như băng.,
- Bị người ta phá hủy?
Hắc thằng Thống Lĩnh hỏi một tiếng.
- Ừm, ta đã ra lệnh kiến tạo hành cung chỗ này để làm trụ sở, nhưng không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy, mà người của chúng ta đều bị giết hết.
Câu trả lời của Vương Chấn khiến cho Lâm Phong thất kinh, hắn không ngờ Thập đại Chủ Thành lại đấu tranh kịch liệt và tàn khốc đến mức này.
- Lâm Phong, những cuộc chiến ở Minh Giới phi thường máu tanh, nhất là khi tranh đoạt Địa Ngục.
Chỉ chốc lát nữa thôi, các thế lực khắp nơi sẽ cùng nhau tham gia, đánh nhau tới mức ngươi chết ta sống. Câu nói của Thanh Thanh khiến Lâm Phong âm thầm gật đầu. Hắn nghe nói sẽ có người của Ngũ Đại Thế Lực tới khi vực này, nên mảnh đất ngục sẽ phải đón một hồi tinh phong huyết vũ.
- Mà cư dân của phiến địa vực này cũng sẽ gặp tai ương a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT