Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1864 - Tử vong


...

trướctiếp

Sau đó không lâu sau, Lâm Phong đã xuất hiện trên một bình nguyên rộng lớn.

Trong cái bình nguyên này, ngoại trừ tòa hành cung kia, chỉ trấn nhỏ cùng thôn xóm. Nên có thể đoán được, tòa hành cung là nơi quan trọng nhất của khu vực này. Nhưng nó lại bị Vương Trác phá hủy, điều này minh chứng cho số phận của những cư dân bản sứ trong cuộc chiến tranh giành địa ngục.


- Ngao ngao… Khi Lâm Phong vừa mới đáp xuống một cái thôn nhỏ, đã nghe thấy một tiếng sủa.


Khi hắn nhìn về hướng đó, hắn chỉ thấy một con chó vàng đang sủa to. Nó chỉ là một con chó bình thường, còn không được tính là Yêu Thú.


- Ai ở bên ngoài đó.


Sau đó một đại thúc khoảng năm mươi tuổi đi ra, đôi mắt hơi vẫn đục của ông ấy nhìn Lâm Phong, cười nói:


- Khi Tiểu Hoàng nhìn thấy người lạ, nó sẽ sủa ầm lên, mong cậu bỏ qua cho.


Mời cậu vào nhà ngồi một chút đi.


- Vãn bối chỉ ngồi nghĩ một chút thôi, nên không cần vào nhà đâu ạ.


Vừa dứt lời, Lâm Phong trực tiếp ngồi xuống một cái ghế trước cửa. Hỏi Đại Thúc kia.


- Đại thúc, tòa hành cung cách đây không xa là chỗ nào vậy?



- Chắc cậu từ xa đến đây nên không biết.


Đại Thúc kia vừa mang một cái ghế đặt bên cạnh Lâm Phong ngồi xuống, nói:


- Chúng ta chỉ là người sống ở vùng hoang, nên thực lực không thể so được với những võ tu trong thành.


Điển hình như ta, dù đã sống hơn trăm tuổi, nhưng tu vi mới chỉ đến Minh Linh cảnh, một mực không thể bước vào Minh Huyền cảnh, mà đại nạn của ta cũng sắp đến rồi.


- Lão nhân gia vẫn còn khỏe mạnh lắm mà.


Lâm Phong vừa cười vừa nói. Minh Linh cảnh cùng Minh Huyền cảnh trong miệng Đại Thúc đó chính là Linh Võ Cảnh cùng Huyền Vũ Cảnh. Mà tu vi của Đại Thúc đó đích xác là Linh Võ Cảnh sơ kỳ, quả thật hơi thấp.


- Chàng thanh niên đừng an ủi ta nữa, ta cũng sống hơn trăm tuổi, nên cũng không có nhiều dục vọng.


Ta chỉ hy vọng đứa con trai của ta ở Huyền Minh Tông có thể có tiền đồ tốt một chút. À, suýt nữa thì quên, cái tòa hành cung cậu vừa mới hỏi chính là Huyền Minh Tông, trong khu vực ngàn dặm quanh đây, Huyền Minh Tông là thế lực mạnh nhất, có Minh Tôn tọa trấn.


- Còn con trai của ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng đã đến Minh Huyền cảnh đỉnh phong.


Tương lai nó nhất định có thể trở thành Minh Hoàng Sau khi nghe xong, Lâm Phong trở nên trầm mặc, sau đó hắn lại nghe Đại Thúc kia nói tiếp.


- Người tuổi trẻ, tu vi của ngươi hẳn cũng rất lợi hại, không kém hơn tiểu tử nhà ta bao nhiêu.


Khi nói tới đây, Đại Thúc kia tỏ ra rất đắc ý. Sau đó, Lâm Phong thấp giọng hỏi:


- Đại thúc, người còn có đứa con nào khác không?



- Còn có đứa con gái, nó đang ở phía sau ngươi kìa.


Ngay lúc đó, Tiểu Hoàng đột nhiên chạy ra ngoài. Khi Lâm Phong quay mặt ra phía sau, hắn thấy một cô thiếu nữ khoảng mười tám tuổi đang đi tới. Khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi trên mặt của nàng ta, thì càng làm cho nàng ta thêm thêm vài phần sáng lạn.


- Con gái của đại thúc thật đẹp.


Lâm Phong quay đầu lại, nói với Đại Thúc kia. Mà khi nghe hắn nói vậy, trên mặt của cô thiếu nữ phía sau xuất hiện một mảng đỏ bừng.


- Ha ha, tuy nha đầu này cố gắng, nhưng nàng lại không có thiên phú như ca ca, nên tu vi cũng không khá mấy.


Nên nếu tìm được người thích hợp, thì ta sẽ gả nó đi. Đại Thúc bình tĩnh nói.


- Có lẽ thiên phú của muội ấy chưa thức tỉnh.


Sau đó Lâm Phong thuê một căn nhà ở đối diện nhà của Đại Thúc kia, rồi thả Liễu Phĩ ra ngoài. ….. Vào một buổi chiều, khi những tia sáng gần tắt đầy yên bình, lúc này, thân thể mềm mại của Liễu Phỉ đang gối lên trên người Lâm Phong, cườ nói:


- Nếu như khoảnh khắc này có thể tồn tại mãi mãi, thì tốt biết bao.


Lâm Phong vươn tay vút ve gương mặt của nàng, tựa như đang đáp lại. Nhưng đúng lúc đó, một thiếu nữ đột nhiên chạy tới, hỏi Liễu Phĩ.


- Liễu tỷ tỷ, tỷ quen Lâm Phong ca bao lâu rồi?



- Rất nhiều năm rồi.


Liễu Phỉ khẽ cười nói.


- Rất nhiều năm là bao nhiêu năm?



- Khoảng nười lăm, mười sáu gì đó.



- Liễu tỷ tỷ định gạt muội à.


Chẳng lẻ hai người đã quen nhau từ khi còn bé.


- Làm sao con có thể biết được Liễu tỷ tỷ lớn hơn con bao nhiêu tuổi cơ chứ.


Đại Thúc kia đột nhiên đi ra, xoa đầu thiếu nữ nói. Nhưng ngay lúc đó, bổng nhiên có hai người thanh niên bình thường đi về hướng bên này. Khi thấy cảnh đó, Đại Thúc nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì thêm. Từ khi Lâm Phong xuất hiện, thì trong cái trấn nhỏ này liên tục xuất hiện không ít người lạ. Mà khi Lâm Phong nhìn thấy hai người đó, hắn có chút kinh hãi. Nhìn thì hai người này rất bình thường, nhưng tu vi của bọn hắn đều đã đến Trung Vị Minh Hoàng.


- Hình như ngoài tứ đại thế lực, còn có một thế lực bí ẩn khác.


Lâm Phong âm thầm nói nhỏ trong lòng một tiếng. Hắn đương nhiên cũng phát hiện trong trấn nhỏ này liên tục có người lạ xuất hiện, rất có thể bọn họ đến vì người của Tống Đế Thành.


- Đại thúc, ngươi có cho thuê nhà không.


Nhà trọ trong trấn đã đầy rồi. Hai người đi tới trước người Đại Thúc, khách khí hỏi một tiếng.


- Căn phòng đối diện đã có người ở, nên nếu như các ngươi muốn thuê.

.., thì cũng chỉ có thể ở nơi này, ta còn có hai gian căn phòng bỏ không. Đại Thúc khách khí nói.


- Vậy cũng được, chúng ta xin quấy rầy mấy vị mấy ngày.


Hai người mở miệng nói. Sau đó, Đại Thúc llập tức mang bọn họ đi vào trong phòng. Mà khi thiếu nữ kia nhìn thấy hai người đã đi khuất, thì lập tức đi tới bên cạnh Lâm Phong cùng Liễu Phỉ, cười nói:


- Bọn họ cũng là người đi ngang qua đây như Lâm Phong ca, nhưng không biết tại sao, muội lại có cảm giác Lâm Phong ca thân thiết hơn.



- Tiểu nha đầu thật dẻo miệng.


. Lâm Phong vuốt má thiếu nữ, rồi nói với nàng:


- Nếu họ đã là khách, thì phải khách khí một chút.


Mặc dù Lâm Phong không biết đối phương có mục đích gì, nếu chỉ đi ngang qua, thì hắn cũng không muốn đắc tội bọn họ. … Quả nhiên như dự đoán của Lâm Phong, hai ngày nay, đối phương đều rất an phận, thỉnh thoảng còn sẽ nói đùa với Đại Thúc. Một ngày kia, Đại Thúc đi ra ngoài từ sáng sớm, nhưng đến lúc tối muộn mới trở về. Sau đó, Đại Thúc nấu một nồi canh, bảo thiếu nữ bưng hai chén cho Lâm Phong và Liễu Phỉ. Khi Lâm Phong nhìn thoáng qua chén canh đó, cánh tay của hắn khẽ cứng đờ. Nhưng ngay sau đó, Lâm Phong uống sạch chén canh, hô một tiếng:


- Liễu Phĩ.



- Hửm?


Liễu Phỉ lập tức nghi hoặc nhìn Lâm Phong.


- Nàng cho ta chén canh này nhé.



- Huynh cứ uống đi.


Liễu Phỉ nhu hòa cười, sau đó đưa chén canh còn lại cho Lâm Phong. Ngay lúc đó, Đại Thúc đột nhiên xông vào, la lớn:


- Đừng uống.



- Muốn chết!


Ngay lúc đó, một tiếng hừ lạnh vang lên, khiến cho sắc mặt của thiếu nữ kia biến sắc. Khi thấy cảnh đó, Lâm Phong cũng ngây ngẩn cả người. Sau đó hắn thấy đối phương đánh ra một chưởng về phía đại thúc. Trong khoảnh khắc, cả người đại thúc đều tràn đầy Tử Khí.


- Sinh!


Lâm Phong lập tức hét lớn một tiếng, khiến cho một lượng lớn Sinh Mệnh khí tức lập tức phủ xuống người đại thúc, khiến cho hắn khôi phục sinh cơ.


- Phụ thân.


Khi thấy cảnh đó, thiếu nữ kia cũng hô to một tiếng, nước mắt dàn giụa chảy xuống. Cùng lúc đó, một ma chưởng hủy diệt trực tiếp đánh trúng cơ thể của thiếu nữ.


- Không!


Lâm Phong gầm lên một tiếng, sau đó ra tay cứu thiếu nữ. Nhưng lần này hắn đã không kịp, ngay khi thiếu nữ kia trúng một chưởng kia, cơ thể của nàng trực tiếp hóa thành Hư Vô, biến mất khỏi nhân gian. Từ trước tới giờ, Lâm Phong đã thấy rất nhiều người chết đi, mà hắn cũng đã ra tay giết vô số người. Nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy cái chết lại khiến hắn đau đớn đến mức này, phảng phất như trái tim đang bị bóp nát. Sau khi đưa Liễu Phỉ đến nơi an toàn, Lâm Phong lập tức đi tới bên cạnh đại thúc, điều khiển Sinh Mệnh lực chữa trị cơ thể đã bị tàn phá của ông ấy. Sau một lúc, đại thúc mở mắt, nhìn Lâm Phong, lộ ra một nụ cười, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có chút bi thương.


- Không ngờ loại độc dược ta cất công tìm kiếm không thể độc chết bọn họ.


Đại thúc tại tự giễu nói, rồi nhìn Lâm Phong, nói:


- Lâm Phong, ta xin lỗi, lẽ ra ta không nên cho các ngươi uống độc.


Ngươi nói cho ta biết đi, cái chết của con trai ta không có liên quan tới ngươi đúng không?


- Không có!


Khi thấy Lâm Phong thống khổ lắc đầu, đại thúc nở một nụ cười bi ai:


- Cuối cùng ta đã không có nhìn lầm người.


Lâm Phong, ngươi có thể giúp ta báo thù không? Sau khi nghe vậy, Lâm Phong trở nên trầm mặc. Khi hắn cuối xuống nhìn đại thúc, hắn lập tức thấy đại thúc vẫn mở mắt, nhưng trong đôi mắt ấy đã không còn chút cảm xúc. Đến lúc chết, ánh mắt của đại thúc vẫn mở ra, nhìn Lâm Phong!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp