Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1833 - Kiếm Các Đợi Mệnh


...

trướctiếp

Lâm Phong bình tĩnh nhìn Vấn Hoàng, ngày xưa sư tôn hắn và Vấn Hoàng liên thủ, hắn lấy đạo đãi khách để tiếp đón, có chút khách khí, nhưng hôm nay Vấn Hoàng đã trở thành chủ nhân Trung Hoang, lại có tác phong trái ngược ngày xưa, lời nói có chút ép người, điều này làm cho Lâm Phong càng thêm hoài nghi, ngày xưa Vấn gia đối với Thiên Đài cũng chỉ để lợi dụng mà thôi.

Huống hồ, lúc trước Vấn gia cùng Tề gia và Tư Không gia giống nhau, đều thuộc thế lực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, Lâm Phong không tin tưởng ngày xưa Vấn gia lại không biết bố cục của Tề Thiên Bảo, đối với Vấn gia Vấn Thiên Bảo, Lâm Phong có quá nhiều chỗ có thể hoài nghi, nhất là khi bảo chủ Vấn Thiên Bảo đứng ở Thanh Đế Sơn chọn đối địch với Thiên Đài, Lâm Phong đã quyết định nhất định diệt Vấn Thiên Bảo.


- Gọi ngươi một tiếng tiền bối cũng không có gì to tát cả, chỉ sợ ngươi chịu không nổi mà thôi.


Lâm Phong cười nhạt nói ra, khiến cho Vấn Hoàng lộ ra một tia cười lạnh, nói:


- Lâm Phong, dẫn ta đi gặp Kiếm Hoàng tiền bối, Vấn gia ta đối với Kiếm Hoàng tiền bối ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay đặc biệt đến bái kiến.



- Tư Không gia cũng đến bái kiến Kiếm Hoàng tiền bối.


Ánh mắt Vũ Hoàng của Tư Không gia trở nên lạnh lùng, Lâm Phong và Tư Không gia có không ít ân oán, nhưng mà lúc này bọn hắn đang ở Kiếm Các, hình như vừa rồi có người phá vỡ tiểu thế giới ở đây thì phải, mục đích bọn hắn tới đây cũng vì thăm dò Vô Thiên Kiếm Hoàng một phen, nhìn xem phải chăng hắn muốn hỏi sự tình bên ngoài. Lâm Phong nhìn một hàng người trước mặt, đây là tới thăm hỏi sao, bên trong con ngươi hiện lên một đạo hàn mang, Lâm Phong phun ra một chữ:


- Cút!


Sau khi nghe được lời Lâm Phong nói, thần sắc Vấn Hoàng cùng Tư Không Vũ Hoàng ngưng lại, hàn mang lóe lên, Vấn Hoàng cười lạnh nói:


- Lâm Phong, ngày xưa Vấn gia đối với ngươi có chút khách khí, hôm nay ngươi lại dám nói như thế với trưởng bối sao, xem ra ta cần thay hai vị sư tôn ngươi quản giáo ngươi một chút rồi.


Dứt lời, trên người Vấn Hoàng có hàn ý cuồn cuộn bùng nổ, pháp tắc gào thét, thanh âm rét lạnh:


- Đã nhiều năm như vậy rồi mà người cũng không thành Hoàng, nếu sư tôn của ngươi còn sống, cũng sẽ vì ngươi mà cảm thấy mất mặt.


Tiếng nói vừa ra, thủ chưởng của Vấn Hoàng cũng khẽ run lên, lực lượng hư không pháp tắc lập tức bao phủ thân hình Lâm Phong, hóa thành một cái không gian lao tù, nhốt Lâm Phong trong đó, hắn muốn dạy cho Lâm Phong một ít giáo huấn, thuận tiện thăm dò xem Vô Thiên Kiếm Hoàng có đi ra ngoài không. Lực lượng hư không quấn quanh thân thể Lâm Phong, chỉ thấy thủ chưởng Vấn Hoàng mãnh liệt rung lên, lực lượng pháp tắc cường thịnh lập tức tàn phá thân thể Lâm Phong, nhưng mà mặt Lâm Phong vẫn không đổi sắc, trong con ngươi có một đạo hàn mang lạnh như băng bùng nổ, nhìn thấy cặp mắt lạnh như băng kia đồng tử Vấn Hoàng co rút lại, hắn cảm giác bản thân bị một cỗ tử vong chi khí bao phủ.


- Ngươi muốn chết sao?


Giọng nói của Lâm Phong trở nên băng hàn, vậy mà tên này dám lấy danh nghĩa sư tôn hắn đến giáo huấn hắn, rồng có vảy ngược, ai động tới nhất định phải chết, chỉ thấy Lâm Phong bước ra một bước, một cỗ uy áp ngập trời lập tức hàng lâm trên người Vấn Hoàng, khiến cho sắc mặt Vấn Hoàng kịch biến, cổ uy áp này khiến hắn cảm thấy toàn thân đều nhũn ra.


- Ngươi.


. . Cùng lúc đó ánh mắt Vấn Hoàng đại biến, hắn ngưng mắt thật chặt nhìn Lâm Phong, trong đôi mắt lộ ra thần sắc kinh hãi.


- Ai nói ngươi biết ta không thành Hoàng?


Thanh âm lạnh như băng của Lâm Phong đâm thẳng vào trái tim Vấn Hoàng, lực lượng tử vong pháp tắc đâm xuyên thân thể Vấn Hoàng, khiến cho sắc mặt hắn như tro tàn, giống như bị tử khí bao trùm.


- Ông!


Hư không pháp tắc bao vây lấy thân hình Vấn Hoàng, thân thể của hắn thác loạn, muốn lui về phía sau, nhưng mà hắn lại phát hiện, Lâm Phong đi theo hắn như hình với bóng, giống như một tôn ma thần kinh khủng, đứng trước mặt của hắn, thủ chưởng mãnh liệt chém ra. Một đạo chưởng ấn to lớn giống như bàn tay của thần linh từ trong hư không ép xuống, nương theo một đạo tiếng vang truyền ra, Vấn Hoàng bị tát một cái, thân thể của hắn trực tiếp ngã trên mặt đất, khiến người ta cảm giác đầu hắn giống bị một chưởng này đánh lệch ra. Một màn này khiến cho đồng tử những người chung quanh cứng ngắc lại, Vấn Hoàng không chịu nổi một kích.


- Vũ Hoàng?


điều này làm sao có thể! Sắc mặt người Tư Không gia và Vấn gia trở nên kịch biến, một tát này giống như đánh nát sự kiêu ngạo của bọn hắn vậy.


- Thiếu chủ!


Trong mắt người Kiếm Các đều loé lên phong mang, giống như có từng đạo kiếm quang bùng nổ ra từ trong đôi mắt bọn họ vậy, một màn mới vừa rồi đã khiến bọn hắn hiểu ra, thiếu chủ có thiên tư không ai bì nổi ngày xưa đã trở lại rồi! Vấn Hoàng cũng không chịu nổi một kích, thử hỏi hôm nay Bát Hoang có mấy người có thể tranh phong.


- Thiếu chủ che giấu tu vi.


Kiếm Mộ thì thào nói nhỏ, tất cả người Kiếm Các đều nắm chặt song quyền, bọn hắn nhớ tới lời nói của Lâm Phong lúc trước, lần này Kiếm Các sẽ xưng vương Trung Hoang chi địa, đây là tự tin, tuyệt không phải một câu nói ngoa, thậm chí Lâm Phong không cần mượn nhờ uy nghiêm của Kiếm Hoàng lão tổ. Vấn Hoàng vừa định giãy dụa đứng dậy, đã thấy bước chân Lâm Phong trực tiếp đạp lên người của hắn, giống như một tòa núi cao áp lên trên người hắn, muốn đè sập thân thể hắn, cỗ lực lượng đáng sợ kia khiến cho thân thể của hắn không cách nào nhúc nhích được một chút.


- Giết.


Sắc mặt Vấn Hoàng tái nhợt, hung hăng oanh ra một đạo hư không chưởng ấn, một tiếng ầm ầm vang lên, đập vào trên người Lâm Phong, nhưng mà thân hình Lâm Phong vẫn ngạo nghễ đứng đó, ngay cả động cũng chưa từng động một chút, điều này làm cho Vấn Hoàng cảm giác trái tim lạnh buốt, giống như rơi vào trong hầm băng vậy, vậy mà công kích pháp tắc lại không cách nào làm cho thân thể Lâm Phong xê dịch một cái. Người khác cũng đều cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, tâm cũng có chút buốt giá, công kích pháp tắc không cách nào lung lay Lâm Phong một chút, không biết hôm nay Lâm Phong đã mạnh mẽ thế nào rồi?


- Ngươi muốn giúp sư tôn ta quản giáo ta?


Con ngươi lạnh như băng của Lâm Phong như muốn đâm vào trái tim Vấn Hoàng, khiến cho đôi mắt Vấn Hoàng không ngừng lóe lên, hắn lập cười, nói:


- Lâm Phong hiền chất, vừa rồi ta cho rằng tu vi hiền chất không có tiến bộ, bởi vậy tiếng nói cùng hành động có chút nôn nóng, mong hiền chất chớ để so đo.



- Ah.


. . Khi lời nói của hắn buông xuống, tiếng răng rắc cùng với tiếng kêu thảm thiết của hắn truyền ra, bước chân của Lâm Phong hung hăng chà đạp lên thân thể của hắn, nghiền nát không biết bao nhiêu xương cốt.


- Lâm Phong hiền chất!


Ngươi cũng xứng nói thế à? Âm thanh lạnh lùng của Lâm Phong vang lên, hắn thản nhiên nói:


- Ngày mai, phàm Tôn Vũ cảnh của Vấn gia, Tư Không gia trở lên toàn bộ đến Kiếm Các đợi mệnh, nếu không nghe lệnh của ta tự gánh lấy hậu quả.


Dứt lời, Lâm Phong đá ra một cước, tiếng xương cốt vỡ vụn không ngừng vang lên, hôm nay Vũ Hoàng của Vấn gia trong tiểu thế giới bị Lâm Phong hung hăng đá ra ngoài giống như một đầu súc sinh vậy, giờ khắc này hắn không giống như một vị Vũ Hoàng, mà giống như một con sâu cái kiến vậy.


- Cút!


Lâm Phong quét nhìn những người còn lại của Vấn gia và Tư Không gia, thần sắc lạnh lùng, cho dù Vũ Hoàng của Tư Không gia nhìn thấy đồng tử Lâm Phong lúc này cũng không dám nhìn thẳng mà cúi đầu xuống, trong nội tâm run rẩy kịch liệt, Tư Không gia trừ hắn ra còn có Tư Không Hiểu là Hoàng, hôm nay Vấn Hoàng trước mặt Lâm Phong cũng không chịu nổi một kích, hắn và Tư Không Hiểu cũng tuyệt không phải đối thủ, Lâm Phong không hổ là nhân vật yêu nghiệt ngày xưa danh chấn Bát Hoang, lần này trở về thật đáng sợ.


- Đi!


Người Vấn gia và Tư Không gia không dám ở lại nơi này lâu hơn nữa, bọn họ mang theo thân thể bị thương của Vấn Hoàng bay đi, trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ lời Lâm Phong vừa nói, ngày mai phàm người Vấn gia, Tư Không gia có tu vi Tôn Vũ trở lên, toàn bộ đến Kiếm Các đợi mệnh, lời nói thật kiêu ngạo. Tuy tâm tình người Kiếm Các rất kích động, nhưng Lâm Phong mạnh mẽ như thế họ càng vui mừng, chuyện này giống như hắn đang thực hiện lời hứa Kiếm Các sẽ xưng vương tại trung hoang chi địa.


- Thiếu chủ, Vấn gia, còn có một cường giả trung vị Hoàng.


Kiếm Mộ nói với Lâm Phong, xem như một lời nhắc nhở, dù sao chênh lệch giữa trung vị hoàng cùng hạ vị hoàng vẫn vô cùng lớn.


- Ta biết rồi.


Lâm Phong bình tĩnh mở miệng, nói:


- Ngày mai tiếp tục nói.


Tiếng nói vừa ra, Lâm Phong bước chân chậm rãi hướng về phương xa đi đến, khiến cho hào quang trong mắt người Kiếm Các càng cường thịnh, thiếu chủ nghe thấy Vấn gia có trung vị Hoàng mà vẫn bình tĩnh như vậy, hiển nhiên thiếu chủ không quan tâm đến chuyện này. Không quan tâm, không thể nghi ngờ thiếu chủ nắm giữ thực lực mạnh mẽ. Sau khi Lâm Phong rời khỏi Kiếm Các, hắn đi tới một toà tửu lâu trong Kiếm thành, tòa tửu lâu này chính là nơi Lâm Phong tiến đến Kiếm thành lần đầu tiên, ngày xưa quán rượu gần chỗ nghỉ chân trước khi tiến vào Mệnh Vận thành bị sát thủ Thí Hoàng Đồng Minh phá hư, hôm nay đã được trùng kiến lại. Trong tửu lâu có Hồ Nguyệt, Mộc Lâm Tuyết, Thanh Phượng đang ở đó, bọn hắn đi vào tiểu thế giới chỉ vì hộ tống Lâm Phong một chút, không giống như đám người Quân Mạc Tích, trên người bọn hắn đều có sự tình, còn mấy người Đạm Đài, Tần Vũ, Lâm Phong cũng bảo bọn hắn lưu lại ở khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo. Khi Lâm Phong đi đến, hắn đi thẳng tới một bàn rượu rồi ngồi xuống nhìn Kim Ô mở miệng nói:


- Kim Ô, ngươi thay ta đi một chuyến.


Kim Ô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong nhưng không có cự tuyệt.


- Đi một chuyến đến Tiêu Dao Tông của Trung Hoang chi địa, bảo tông chủ bọn hắn ngày mai đến bên ngoài Kiếm Các đợi mệnh.


Lâm Phong mở miệng nói với Kim Ô, đám người trong tửu lâu nghe hắn nói như vậy ánh mắt lập tức hướng về phía bên này nhìn lại, thần sắc không khỏi lộ ra vài phần thú vị, gia hỏa này đang kể chuyện cười sao, vậy mà hắn bảo thanh niên này đến Tiêu Dao Tông nói tông chủ Tiêu Dao Tông đến Kiếm Các đợi mệnh? Tuy nói đám thanh niên này có khí chất phi phàm, thực lực có chút cường đại, nhưng chuyện đó không khỏi quá mức ngông cuồng thì phải, không biết người nói chuyện có thân phận gì.


- Hừ!


Kim Ô hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn đứng dậy hướng về phía bên ngoài quán rượu mà đi, Lâm Phong tin tưởng Kim Ô có thể làm tốt việc này. Người bên trong quán rượu không nghĩ tới Kim Ô thật sự đứng dậy đi ra ngoài, thần sắc bọn họ không khỏi ngưng xuống, chỉ nghe một người trong đó hỏi Lâm Phong:


- Các hạ tuổi còn trẻ, lại có phong thái tuấn tú, không biết tuấn kiệt phương nào?


Lâm Phong nhìn thoáng qua người kia, cười nói:


- Vô danh chi nhân.



- Vô danh chi nhân, theo ta thấy hôm nay thanh niên trong Bát Hoang dám nói tông chủ Tiêu Dao Tông đi đến Kiếm Các đợi mệnh không có mấy người, Tuyết Bích Dao, Phượng Linh Nhi, Tư Không Hiểu cũng có thể, mà ngươi tuyệt không phải một vị trong số bọn họ, như vậy, ngươi chỉ có thể là một trong những nhân vật ngày xưa rời khỏi Bát Hoang, hơn nữa ngươi nói đến Kiếm Các đợi mệnh, như vậy thỉnh giáo các hạ có phải Lâm Phong không?



- Lâm Phong!


Đồng tử mọi người co rút lại, tuy Lâm Phong đã rời đi nhiều năm, nhưng danh tự của Lâm Phon ở trong Bát Hoang vẫn có không ít người biết đến. Lâm Phong lộ ra một vòng thần sắc kinh ngạc, không nghĩ tới lần này Bát Hoang chi địa lại có người có kiến thức như vậy, trực tiếp suy đoán ra hắn là Lâm Phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp