Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1832 - Vấn Hoàng Đến Tìm


...

trướctiếp


- Kiếm Hoàng lão tổ.


Người Kiếm Các thấy Vô Thiên Kiếm Hoàng phá thiên trở về, nhao nhao cung kính hô lên, lão nhân gia thật sự đến đại Đế cảnh sao. Ánh mắt Lâm Phong dừng lại trên người Vô Thiên Kiếm Hoàng, chỉ thấy khóe mắt đối phương chứa đựng nụ cười thản nhiên, nói:


- Tất cả những điều này đều là mệnh số, không nghĩ tới ngày xưa ta kết lại thiện duyên lại thành thiện quả, Lâm Phong, đa tạ.


Vô Thiên Kiếm Hoàng bị thương lâu như thế, cừu nhân đều bước vào cảnh giới Đại Đế, mà hắn thì lùi bước bước già yếu, dần dần đi về hướng ngọn đèn cạn, nhưng mà hắn không ngờ tới, ngày xưa kết xuống một cái thiện duyên với Lâm Phong, hôm nay Lâm Phong lại thật sự mang cho hắn niềm kinh hỉ, hắn không chỉ khôi phục thương thế, còn đột phá cảnh giới thành tựu đại đế cảnh.


- Đều là công sức của tiền bối.


Lâm Phong mỉm cười đáp:


- Đế cảnh, không phải do người khác giúp đỡ tiền bối mà thành được.



- Coi như nhân duyên tế hội, yên lặng ngàn năm, tâm ta đã sớm nhìn thấu thương hải tang điền trong thế gian, thân thể cũng sắp biến chất rỉ sắt, không nghĩ tới cái này lại trở thành cơ duyên, mượn nhờ thần huyết lực, một lần hành động bước vào Đại Đế cảnh.


Vô Thiên Kiếm Hoàng cảm thán trong nội tâm, hắn cũng không ngờ tới, chẳng những huyết dịch Thiên Trạch Thần Mộc có thể chữa trị thân thể của hắn, còn khiến hắn thuận lợi đột phá. Chỉ thấy trên người Vô Thiên Kiếm Hoàng lúc này có từng sợi lực lượng kỳ dị bao quanh, rõ ràng đó là lực lượng giới lực, tâm niệm vừa động giới lực không ngừng huyễn hóa mà thành, hóa thành bộ dạng Kiếm Các ngày xưa, thủ chưởng Kiếm Hoàng lập tức huy động, một thanh cổ kiếm cực lớn được giới lực bao bọc xuất hiện, Kiếm Hoàng chế tạo một cái tiểu thế giới mới.


- Đi vào trò chuyện!


Vô Thiên Kiếm Hoàng mang theo Lâm Phong bước vào bên trong tiểu thế giới, người trong Kiếm Các nhao nhao theo sau, bộ dạng ngày xưa của Kiếm Các được khôi phục, nhưng mà Vô Thiên Kiếm Hoàng đã không còn dáng vẻ già nua trầm mặc kia nữa, người đi tới một tòa kiếm phong, cùng Lâm Phong ngồi trên mặt đất nói chuyện.


- Lâm Phong, ngươi có biết vì sao ta bị thương không.


Vô Thiên Kiếm Hoàng hỏi Lâm Phong, Lâm Phong lắc đầu, sau đó mở miệng nói:


- Vãn bối chỉ biết tiền bối và Kiếm Sơn có chút quan hệ.



- Xem ra ngươi đã đến Kiếm Sơn.


Vô Thiên Kiếm Hoàn thì thào nói nhỏ, sau đó nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt nghi hoặc, cuối cùng hắn mở miệng nói:


- Tin tức ta trong tiểu thế giới không người nào biết được, nhưng mà mấy năm trước, cừu nhân của ta đã tìm được ta, mà hắn lại là chủ nhân của Kiếm Sơn hôm nay, chắc chắn hắn đã gặp qua ngươi, hơn nữa còn xem qua kiếm đạo của ngươi.


Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, mở miệng nói:


- Quả thật vãn bối đã đến Kiếm Sơn, trong một lần ngẫu nhiên phóng thích ra Vô Thiên kiếm ý, về sau Kiếm Sơn có người ám toán vãn bối, vãn bối cảm thấy chuyện này rất khó hiểu, rốt cuộc hôm nay cũng minh bạch, hoá ra nguyên nhân vì tiền bối, nhưng Thiết Kiếm Đại Đế chủ nhân của Kiếm Sơn sẽ không chú ý tới vãn bối mới đúng.



- Không chỉ có hắn, một ít nhân vật nguyên lão của Kiếm Sơn, thấy ngươi sử dụng Vô Thiên kiếm ý, có thể sẽ nghĩ đến ta, do đó mang tin tức truyền lại cho Thiết Kiếm, bởi vì bọn họ đều nhận ra ta.


Vô Thiên Kiếm Hoàng yên bình nói ra, sau đó nhìn Lâm Phong, nói:


- Chủ nhân của Kiếm Sơn, tức là Thiết Kiếm Đại Đế hôm nay, chính là sư huynh của ta!



- Sư huynh!


Đồng tử Lâm Phong co rút lại, hoá ra ngày xưa Vô Thiên Kiếm Hoàng từng gia nhập Kiếm Sơn.


- Ngày xưa sư tôn đi về cõi tiên, người mang kiếm điển truyền thụ cho ta mà không có truyền thụ cho sư huynh ta, ý của sư tôn không cần nói cũng biết, cũng bởi vì lần này mà sư huynh cùng ta kết thù, tại lúc sư tôn đi về cõi tiên, hai chúng ta nước lửa không dung, sư huynh ép ta giao ra Kiếm Kinh, ta tự nhiên không dám làm trái ý sư tôn, nên có một tràn quyết chiến với sư huynh, trận chiến đấu đó ta bị thua, khi đó sư huynh ta đã gần Đế vị, mặc dù cảnh giới của ta cũng cường đại nhưng cuối cùng vẫn bị trọng thương, ta đi chu du thiên hạ để chữa thương, nhưng mà thương thế lại càng ngày càng nặng, hơn nữa sư huynh ta đi chung quanh truy kích và tiêu diệt ta, cuối cùng ta có một chút nản lòng thoái chí, trở lại tiểu thế giới.


Vô Thiên Kiếm Hoàng bình tĩnh nói:


- Ta không nghĩ tới hôm nay, ta còn có thể hồi sinh, thậm chí bước vào Đế cảnh, Lâm Phong, tất cả chuyện này còn phải cảm tạ ngươi.



- Tiền bối đối với vãn bối có ân tại thân, dạy vãn bối tu kiếm, có thể coi người gần như sư phụ của vãn bối, thậm chí hai lần mang theo thân thể trọng thương vì vãn bối đi ra khỏi Kiếm Các, ân tình như thế làm sao có thể không báo, việc này chỉ là một phần tâm của vãn bối mà thôi, mặt khác trên người của vãn bối còn có một bộ cổ kinh thư, xin tặng cho tiền bối, có lẽ ngày khác tiền bối sẽ trở về Kiếm Sơn, đoạt lại những thứ thuộc về mình.


Lâm Phong mỉm cười nói, Vô Thiên Kiếm Hoàng cũng không quá để ý, có lẽ cổ kinh thư của Lâm Phong sẽ không quá thích hợp với hắn, nhưng hắn sẽ không cự tuyệt hảo ý của Lâm Phong, cười nói:


- Vừa vặn, ta cũng có một bộ Kiếm Kinh cho ngươi.


Hai người mỉm cười, thần niệm lập tức chấn động, trao đổi kinh thư cho nhau, đương nhiên chuyện này đều xuất phát từ chân tâm.


- Hư Vô Kiếm Kinh, lấy ý cảnh làm kiếm, dung hợp cùng thiên địa.


Sau khi Lâm Phong đạt được Kiếm Kinh đồng tử bắt đầu ngưng lại, cái này đúng là một bộ kinh thư kỳ dị, phương pháp tu luyện rất bất đồng, uy lực đáng sợ.


- Thiên Diễn Thánh Kinh.


Lúc này, Vô Thiên Kiếm Hoàng kinh hô lên một tiếng, sắc mặt lộ ra vẻ không thể tin được, trong ánh mắt bắn ra quang mang đáng sợ, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, trong lòng có sóng gió cuồn cuộn, khi Lâm Phong tặng cho hắn cổ kinh hắn cũng không để ý, nhưng mà khi tiếp nhận cổ kinh hắn lại bị hù dọa, vậy mà là Thiên Diễn Thánh Kinh.


- Tiền bối cũng đã được nghe nói về Thiên Diễn Thánh Kinh?


Lâm Phong hỏi một tiếng, khóe miệng Vô Thiên Kiếm Hoàng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói:


- Lâm Phong, ta còn tưởng rằng lần này ta đã hồi báo ngươi, lại không nghĩ rằng ngươi xuất ra Thiên Diễn Thánh Kinh, xem ra ta lại thiếu ngươi một ân tình rồi.



- Tiền bối không cần nói như thế.


Lâm Phong lắc đầu nói, Vô Thiên Kiếm Hoàng cũng không phải người câu nệ, nên mỉm cười không nhắc lại những thứ này nữa, mà tỏ vẻ hưng phấn, mở miệng nói:


- Lâm Phong, ta có Hư Vô Kiếm Kinh, hôm nay lại được ngươi truyền cho Thiên Diễn Thánh Kinh, bước vào Kiếm Sơn chính là sự tình sớm muộn thôi.



- Điều này tự nhiên.


Lâm Phong cười nói, Vô Thiên Kiếm Hoàng vốn là nhân vật thiên tài khó có được, năm ngàn năm trước trong tiểu thế giới phong vân một cõi, mở ra con đường tu luyện kiếm đạo của riêng mình, thiên phú khủng bố, hôm nay có chí bảo của Kiếm Sơn


- Hư Vô Kiếm Kinh, lại thêm Thiên Diễn Thánh Kinh thì việc vượt qua Thiết Kiếm Đại Đế là chuyện sớm muộn.



- Tiền bối, chuyện ở chỗ này vãn bối xin cáo từ trước, ngày khác trở lại thăm người.


Lâm Phong đã làm xong tất cả chuyện bên này, Vô Thiên Kiếm Hoàng đột phá làm Đại Đế, so với tình huống hắn dự tính còn tốt hơn rất nhiều, hắn tự nhiên cũng không có cái gì tiếc nuối, còn Kiếm Sơn, về sau Vô Thiên Kiếm Hoàng sẽ đi thu thập bọn họ, thậm chí mang Kiếm Sơn khống chế trong tay, dù sao Vô Thiên Kiếm Hoàng mới là truyền nhân danh chính ngôn thuận của Kiếm Sơn.


- Cũng tốt.


Vô Thiên Kiếm Hoàng khẽ gật đầu, Lâm Phong lập tức đứng dậy, lóe lên mà đi.


- Thiếu chủ.


Một lát sau, Kiếm Mộ tiến lên muốn nói lại thôi.


- Chuyện gì?


Lâm Phong hỏi.


- Trung hoang Vấn gia Vấn Hoàng, cùng với một ít nhân vật nguyên lão của Tư Không gia đến hỏi thăm sự tình Kiếm Hoàng lão tổ.


Kiếm Mộ mở miệng nói ra, thần sắc Lâm Phong lóe lên, lập tức mở miệng nói:


- Ở đâu?



- Còn ở bên ngoài, thuộc hạ cố ý đến báo cáo thiếu chủ, có cần dẫn bọn hắn tiến nhập Kiếm Các không?


Kiếm Mộ thỉnh giáo, Vấn gia và Tư Không gia không dám động đến Kiếm Các, bởi vì uy nghiêm của Vô Thiên Kiếm Hoàng, nhưng mà Kiếm Mộ cũng không muốn đắc tội bọn hắn, dù sao đối phương cũng có hai vị Vũ Hoàng tới, mặc dù Vô Thiên Kiếm Hoàng bước vào đại Đế cảnh, phất tay đã có thể hủy thiên diệt địa, nhưng lão nhân gia một mực không quan tâm sự tình Kiếm Các, không tranh giành thế cục.


- Không cần, về sau chỉ cần ngươi không đồng ý, bất luận kẻ nào cũng không được vào Kiếm Các nửa bước, Kiếm Các không cần nhìn sắc mặt người khác để làm việc.


Ánh mắt sắc bén của Lâm Phong có thể nhìn thấu tâm tư Kiếm Mộ, đạm mạc nói ra:


- Đúng lúc ta muốn gặp bọn họ.


Dứt lời, Lâm Phong mang theo người Kiếm Các từ bên trong đi ra ngoài. Bên ngoài Kiếm Các có không ít người tập trung, một người trong đó uy phong lầm lẫm, người này chính là Vấn Hoàng ngày xưa, hôm nay hắn đã tăng thêm thêm vài phần phong thái, trừ Vấn Hoàng ra, Vũ Hoàng của Tư Không gia cũng đến rồi, nhưng hắn không phải Tư Không Vũ Hoàng ngày xưa. Chỉ thấy lúc này, hào quang lóe lên, người bên trong Kiếm Các từ trong tiểu thế giới đi ra, người cầm đầu chính là một thanh niên, tư thái hiên ngang, khí vũ phi phàm, sau khi nhìn thấy thanh niên này, đồng tử vài người của Vấn gia và Tư Không gia có chút co rút lại, nhất là Vấn Hoàng, bên trong con ngươi hiện lên một đạo phong mang, ngày xưa hắn từng theo đám người Lâm Phong bước vào đại thế giới, nhưng về sau, hắn và phụ thân đều trở về, khống chế thế cục bên này.


- Lâm Phong!


Bên trong con ngươi Vấn Hoàng ánh lên thần thái rực rỡ, nhìn chằm chằm vào thanh niên kia, vậy mà Lâm Phong đã trở lại Bát Hoang.


- Vấn Hoàng, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.


Lâm Phong mỉm cười mở miệng nói, ánh mắt Vấn Hoàng một mực dừng trên người Lâm Phong, Tôn Vũ, Lâm Phong vẫn chỉ là Tôn Vũ đỉnh phong, không thể thành Hoàng, chuyện tình lại thú vị như thế sao, Ngạo Tuyết cũng đã thành Hoàng rồi, Lâm Phong vẫn còn dậm chân tại chỗ.


- Lâm Phong, nhiều năm không thấy, tại sao ngươi lại không có lễ phép như thế, ít nhất nên xưng hô một tiếng tiền bối chứ.


Vấn Hoàng khẽ cười nói, nhưng mà bên trong ngữ khí của hắn, lại lộ ra một cỗ cảm giác rất không thoải mái, giống như có chút đắc ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp