- Cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, chính là chưởng khống giả của khu vực này, nhưng người nắm giữ tất cả lại là Thanh Đế Sơn, hôm nay Thiên Đài không chỉ đối phó với Dược Vương Tiên Cung, mà còn dám khiêu khích vũ nhục Thanh Đế Sơn, võ tu Thanh Đế Sơn làm sao chịu được loại sỉ nhục này, giờ phút này họ đã bị chọc giận.


Vô số đạo ánh mắt hướng về phía đại chiến trong hư không, võ tu Thanh Đế Sơn đã trực tiếp truyền lệnh tru sát người thiên đài, nhưng mà trừ một số người đang chiến đấu ra, cũng không có người nào khác động thủ, người của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo vẫn đứng quan sát, Thiên Đài lớn lối như thế không biết lực lượng bọn hắn ở đâu.


- Lệnh của Thanh Đế Sơn?


Lâm Phong nghe xong lời của đối phương liền lộ ra vẻ băng lãnh:


- Từ nay về sau, phiến khu vực này không phải của Thanh Đế Sơn nữa.


Tiếng nói vừa ra, cước bộ của hắn lại dẫm lên người vị Vũ Hoàng râu bạc trắng kia lần nữa, làm cho thân thể già khọm của đối phương đều vỡ nát hết, hắn nằm sấp dưới nhìn đất cực kỳ đáng thương, hắn nằm ở kia nhưng đôi mắt vẩn đục vẫn nhìn Lâm Phong, hình như trong đôi mắt có một ít hồi ức. Hắn nhớ lại tràng cảnh ngày xưa, Vũ Hoàng mang theo Lâm Phong đi đến trước mặt hắn xin thuốc, khuất nhục quỳ xuống, Vũ Hoàng bị hắn chiếm đoạt bảo vật, lại không có ban thuốc, khiến cho Vũ Hoàng xấu hổ và giận dữ rời đi, mà khi đó hắn chưa từng nhìn qua thanh niên trên lưng Vũ Hoàng, lúc trước, bây giờ vị thanh niên đó đã đứng trước mặt của hắn, hung hăng chà đạp lên hắn, thế sự vô thường, không ai mãi mãi hèn mọn, trước kia hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn sẽ có một ngày như vậy, hơn nữa nó lại đến nhanh như thế.


- Ngày xưa ngươi khiến sư tôn ta phải chịu sỉ nhục như nào, hôm nay ta hoàn lại gấp trăm lần.


Chân của Lâm Phong lại đạp xuống lần nữa, Vũ Hoàng râu bạc trắng phát ra âm thanh thảm thiết, hình như khóe mắt có một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuôi, năm tháng dằng dặc, tu luyện hơn ngàn năm, cuối cùng lại có ngày hôm nay, ngày xưa hắn phong vân một cõi, hùng cứ một phương, khiến các phương phải kính sợ, khống chế quyền sinh sát của người khác. Hôm nay lại rơi vào kết cuộc như vậy, sao không khỏi làm người ta cảm thấy đáng buồn, lúc Vũ Hoàng quỳ trước mặt hắn, hắn thấy người này rất hèn mọn, đối với hắn ngay lúc đó mà nói, hắn căn bản không để ý đến nhân vật như vậy. Không chỉ bản thân hắn cảm thấy thật đáng buồn, mà rất nhiều người thấy một vị cường giả trung vị Hoàng bị hành hạ đến chết như vậy, cũng cảm thấy thật đáng buồn, đám người Tề Thiên Bảo, Đông Hoàng và Tề Hoàng chỉ cảm giác toàn thân lạnh buốt, giống như có một cỗ lãnh ý muốn chui vào trong xương tủy bọn hắn vậy, nhiều năm qua đi, thanh niên bị bị bọn hắn truy sát ngày xưa, đã mạnh đến trình độ bực này sao. Trừ Lâm Phong ra, Hầu Thanh Lâm và Thiên Si cũng là những nhân vật phong hoa tuyệt đại, xem ra mười một đệ tử thân truyền của Thiên Đài không chỉ danh chấn tiểu thế giới, mà hôm nay trên đại thế giới, cũng nhấc lên một cỗ phong vân. Đại chiến trong hư không trở nên sôi sục, kiếm của Hầu Thanh Lâm dẫn động luân hồi, phật quang của Thiên Si chói lọi cửu thiên, nhiều hệ pháp tắc của Thanh Phượng không ngừng biến ảo thành công kích làm cho người khác trở tay không kịp, Kim Ô cùng Toan Nghê đều là yêu thú cường đại, lực lượng thái dương pháp tắc càn quét hết thảy, Đạm Đài cùng Tần Vũ cuồng chiến không nghỉ, sư tử hống gào thét chấn động vòm trời, cổ đỉnh trấn áp càn khôn, hàn minh công pháp của Quân Mạc Tích lộ ra hạo nhiên chính khí, đường đường chính chính, không gì không đánh được, hàn minh lực lượng có thể khiến người sống sờ sờ bị diệt sát.


- Đám người này là nhân vật đến từ phương nào?


Đám người không khỏi cảm thán trong nội tâm, quả thực sức chiến đấu của những người này làm cho người ta cảm thấy xấu hổ. Chỉ thấy lúc này hai tay Lâm Phong run lên, Tử Hà Chiến Xa lập tức gào lên, bên trong hư không xuất hiện vô số chiến xa, tràn ngập lực lượng bất diệt, nhưng mà chiến xa lại không có lao nhanh mà ra, chỉ thấy thủ chưởng Lâm Phong liên tục rung động, thánh quang lóng lánh xuất hiện, lực lượng huỷ diệt phun ra nuốt vào không nghỉ bao phủ chiến xa, trong hư không lập tức xuất hiện một cỗ uy áp càng thêm đáng sợ.


- Chư vị huynh đệ.


Lâm Phong hô lên một tiếng, mọi người lập tức tránh ra các vị trí khác nhau, Hầu Thanh Lâm và Thiên Si huyễn hóa ra hàng ngàn hàng vạn phân thân, bao phủ toàn bộ phiến hư không này lại, Đạm Đài cùng Quân Mạc Tích trấn thủ phía trên vòm trời, sư tử rống cùng với u minh lực lượng đáng sợ bện thành một đạo thiên mạc, dưới hạ không có Thanh Phượng, Toan Nghê cùng với Kim Ô trấn thủ, hai đầu yêu thú vô cùng to lớn xuất hiện, ai có thể bước ra nửa bước chứ.


- Giết ra ngoài.


Chỉ thấy một cường giả Thanh Đế Sơn rống lên một tiếng, hắn cảm giác bên cạnh Lâm Phong có lực lượng kinh khủng phun ra nuốt vào, những chuyện này Lâm Phong hiểu rất rõ, khi Lâm Phong hô lên bọn hắn đã minh bạch phải làm như thế nào và bắt đầu phong tỏa hư không.


- Đông!


Bàn tay Lâm Phong run lên, Tử Hà Chiến Xa lao nhanh trong hư không, ngàn vạn chiến xa quần đào trong hư không, lực lượng bất diệt khiến chúng tồn tại mãi mãi, lực lượng phong pháp tắc khiến chiếm xa không ngừng gào thét, trận uy phá diệt làm cho mỗi một chiếc chiến xa đều nắm giữ lực lượng hủy diệt đáng sợ. Cùng lúc đó những người đang phong tỏa phiến thiên địa kia bắt đầu bùng nổ lực lượng đáng sợ nhất, lực lượng phá hủy đồng thời trảm sát ra ngoài, đánh ra luân hồi chi hà, ngàn vạn chưởng ấn oanh giết đi ra, hàn minh chi lực đóng băng hư không, Sư Tử Vương cuồn cuộn lao nhanh mà xuống.


- Họ muốn huỷ diệt tất cả sao?


Mọi người thấy một màn này, trong lòng hung hăng co quắp xuống, rốt cuộc chiến xa bất diệt cũng triển áp tới, cùng các loại lực lượng công kích khác tụ hợp lại một chỗ, trong phiến thiên địa kia không gian tàn sát bừa bãi, ép qua từng đạo thân hình cường giả, cắn nuốt tánh mạng của bọn họ. Một cỗ lực lượng pháp tắc bùng nổ, chỉ thấy hồn phách gào thét, rất nhiều linh hồn muốn rời bỏ thân thể chạy trốn, nhưng mà người Thiên Đài sẽ bỏ qua sao, kiếm của Hầu Thanh Lâm bay đến, hồn phách bị cuốn vào luân hồi trong nháy mắt, lực lượng linh hồn sợ sức mạnh luân hồi nhất. Toàn bộ vòm trời là một mảnh hỗn độn, một kích này qua đi, thắng bại đã không còn quan trọng nữa, vị Vũ Hoàng râu bạc trắng nằm trong hư không có chút tuyệt vọng, cường giả Dược Vương Tiên Cung, võ tu Thanh Đế Sơn, đội hình bực này lại bị diệt sạch, những người Thiên Đài này thật muốn lật tung cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo sao.


- Mau mời bảo chủ đích thân tới.


Vũ Hoàng râu bạc trắng phun ra một đạo âm thanh nhỏ yếu, dưới hạ không còn rất nhiều người của Dược Vương Tiên Cung, bọn hắn ngay cả tư cách tham chiến cũng không có, kỳ thật không cần Vũ Hoàng râu trắng nhiều lời, tin tức chiến đấu bên này sẽ truyền về Dược Vương Tiên Cung rất nhanh.


- Thực lực Thiên Đài mạnh mẽ như thế, nếu bảo chủ cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo không hiện thân, sợ là bọn họ không có cách nào áp chế được bọn họ.


Mọi người âm thầm nghĩ trong lòng, nhưng mà bọn hắn vẫn có chút nghi hoặc, Thiên Đài dựa vào cái gì dám liều lĩnh như thế, tuy nói thực lực bọn hắn rất đáng sợ, nhưng mà muốn độc bá phiến khu vực này vẫn không thể nào đủ, dù sao bọn hắn cũng không thể nào chống lại cường giả thượng vị Hoàng, huống hồ hôm nay Thiên Đài còn đắc tội cả Thanh Đế Sơn nữa. Khi Nghịch Trần Vũ Hoàng mang theo Vấn Ngạo Phong đi đến bên này thì chiến đấu cũng vừa vặn kết thúc, vô luận võ tu Thanh Đế Sơn hay cường giả Dược Vương Tiên Cung cũng bị giết chết, chỉ cần người Thiên Đài nguyện ý, bọn họ có thể tuỳ thời đưa bọn chúng vào chỗ chết. Lúc này người Thiên Đài cũng đã đáp xuống, Vũ Hoàng râu bạc trắng của Dược Vương Tiên Cung bị ép quỳ trên mặt đất, tình cảnh sống không bằng chết, cảm giác khuất nhục vô cùng, có lẽ giờ phút này hắn mới cảm nhận được vài phần khuất nhục mà Vũ Hoàng phải nhận ngày xưa.


- Nghiệp chướng.


Lúc Nghịch Trần xuất hiện, những võ tu còn sống của Thanh Đế Sơn liền đi đến bên cạnh hắn, Diệp Thăng càng gầm thét nói:


- Sư tôn, nhất định phải giết sạch bọn chúng, chư vị sư huynh của Thanh Đế Sơn đều bị bọn hắn giết.


Mặt Nghịch Trần như hàn sương, thần sắc lạnh buốt, hắn không nghĩ tới lúc mình hàng lâm lại thấy tình cảnh thảm bại như vậy, võ tu Thanh Đế Sơn tử thương thảm trọng. Ở khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, Thanh Đế Sơn là người làm chủ, một đám hạ vị Hoàng trẻ tuổi dám giết Thanh Đế Sơn đến thê thảm như thế, điều này làm cho Thanh Đế Sơn mất hết thể diện.


- Người Yêu Dạ Đảo ở đâu?


Nghịch Trần Vũ Hoàng lạnh lùng hỏi.


- Yêu Dạ Đảo?


Nếu Yêu Dạ Đảo hàng lâm không phải ngươi lại muốn giống như lần trước, chó nhà có tang hả? Khoé miệng Lâm Phong toát ra một nụ cười trào phúng, vạch trần chuyện cũ của Nghịch Trần. Thần niệm Nghịch Trần tìm tòi trong hư không, thật không có người Yêu Dạ Đảo ở đây, điều này làm cho hắn lộ ra một nụ cười châm chọc.


- Xem ra năng lực trận đạo cho ngươi tự tin rất mạnh, hiện tại ta cho ngươi một con đường, chỉ bằng vào thực lực của ngươi cùng Ngạo Phong một chiến, nếu ngươi thắng ta sẽ cho ngươi lựa chọn hai người được sống, nếu ngươi bại thì những người dám giết võ tu Thanh Đế Sơn đều phải chết.


Nghịch Trần quan sát mọi người dưới hạ không, đương nhiên hắn cho rằng những người này dựa vào trận pháp của Lâm Phong mới lấy được chiến thắng này, nếu không một đám hạ vị Hoàng có khí chất phi phàm thì thực lực cũng có hạn. Sở dĩ Nghịch Trần cho Lâm Phong cơ hội, để Vấn Ngạo Phong cùng Lâm Phong chiến một trận vì hắn nhớ đến ước định ngày xưa của Thần Vũ Vũ Hoàng, sức chiến đấu của Vấn Ngạo Phong như thế nào hắn biết rất rõ, trung vị Hoàng hắn cũng có thể đánh một trận.


- Đều phải chết?


Trong con ngươi Kim Ô hiện lên một đạo lãnh quang bướng bỉnh, chỉ là một tên thượng vị hoàng ở vùng đất biên giới cũng dám nói chuyện với hắn như vậy.


- Lão già không biết sống chết a.


Trong thần sắc Kim Ô lóe lên hàn mang, khiến cho đồng tử Nghịch Trần lạnh như băng, nhìn Kim Ô nói:


- Ngươi là hậu bối của vị nào trong Yêu Dạ Đảo?



- Hậu bối Yêu Dạ Đảo?


Trong thần sắc Kim Ô ẩn hiện hỏa diễm, lạnh lùng phun ra một đạo thanh âm:


- Ngươi cũng có tư cách hỏi ta sao, cút!


Thanh âm bướng bỉnh của Kim Ô khiến cho thần sắc Nghịch Trần cứng đờ, hắn đường đường là cường giả thượng vị Hoàng của Thanh Đế Sơn lại bị một thanh niên yêu thú hạ vị hoàng nhục mạ như vậy, đây chính là lần đầu hắn nghe được. Mà Lâm Phong lại lộ ra một nụ cười nhạo, nhìn Nghịch Trần trong hư không, lão già này sẽ không biết người đứng ở trước mặt hắn có bối cảnh gì, đừng nói là thượng vị Hoàng, ngay cả Đại Đế ở Vọng Thiên Cổ Đô cũng không dám nói chuyện với Kim Ô như thế! Chỉ thấy Lâm Phong đi lên phía trước vài bước, thân thể chậm rãi bay lên không, nhìn Nghịch Trần nói:


- Để đệ tử của ngươi chiến cùng ta sao, Nghịch Trần ngươi là một con chó già, còn thật sự đề cao mình như vậy?

! Tất cả mọi người đều có chút mê loạn rồi, những người này nói chuyện cuồng vọng đến mức không có giới hạn, Kim Ô dám nói Nghịch Trần cút, rồi nói Nghịch Trần không có tư cách đặt câu hỏi với hắn, Lâm Phong gọi thẳng Nghịch Trần là lão cẩu, những thanh niên này quả thật cổ quái vô cùng.


- Nhưng lần này ta tới đây, Thần Vũ thúc đã từng dặn dò ta một tiếng, người cũng không ngại hoàn thành ước định ngày xưa, vì nguyên do đó ta không ngại giúp ngươi dạy dỗ đệ tử bên dưới!


Khóe miệng Lâm Phong lộ ra vài phần khí tức yêu dị, khiến cho Nghịch Trần cùng Vấn Ngạo Phong tràn đầy nộ khí, Lâm Phong cùng Vấn Ngạo Phong là những người cùng thế hệ, mà hắn lại dám dùng hai chữ dạy dỗ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play