Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1820 - Đại Quyết Đấu


...

trướctiếp

Giờ phút này bảo chủ Vấn Thiên Bảo tự mình ra ngoài nghênh đón khách quý, đi đến ngoài điện, hắn nhìn thấy Nghịch Trần Vũ Hoàng mang theo Vấn Ngạo Phong mà đến, không khỏi khách khí nói:

- Nghịch Trần huynh đích thân đến Vấn Thiên Bảo ta, quả thật vinh hạnh cho Vấn Thiên Bảo.



- Vấn huynh không cần phải khách khí, lần này đến đây vì nghe nói khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo xuất hiện một tòa Thiên Đài thần bí, nếu như phiến khu vực này thuộc phạm vi quản lý của Thanh Đế Sơn, ta tự nhiên muốn đến xem, thuận tiện mang theo Ngạo Phong đến đây đi dạo.


Nghịch Trần nhìn đệ tử bên cạnh mình nói ra, ngày xưa hắn thu không ít đệ tử ở khu vực cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, nhưng người hắn coi trọng nhất vẫn là Vấn Ngạo Phong. So với Diệp Thăng, Tề Vũ Thần, Chu Thiên Nhược thì Vấn Ngạo Phong là người thứ nhất đặt chân vào Vũ Hoàng cảnh, so với những người khác sớm hơn rất nhiều, thiên phú của Vấn Ngạo Phong cũng không làm hắn thất vọng, hôm nay đã tiếp cận cảnh giới trung vị Hoàng, loại thiên phú này đặt ở Thanh Đế Sơn cũng không có nhiều, lấy loại xu thế tu luyện này, trước trăm tuổi Vấn Ngạo Phong đã có thể đạt tới cảnh giới của hắn rồi, đây chính là thứ Ngạo Phong hơn hắn. Về sau Diệp Thăng quật khởi khiến hắn cũng có chút ưa thích, nhưng Diệp Thăng và Vấn Ngạo Phong vẫn có chút chênh lệch.


- Đích thật có một tòa Thiên Đài thần bí quật khởi, nghe nói hôm nay bọn hắn sẽ đi đến nơi đóng quân của Dược Vương Tiên Cung, chỉ sợ họ sẽ nhấc lên một ít phong vân.


Bảo chủ Vấn Thiên Bảo khẽ cười nói, Vấn Thiên Bảo bọn hắn cũng có không ít người đi xem, chắc hẳn hôm nay toà Thiên Đài thần bí kia cũng nên hiện thân.


- Cái này ta đã biết được, ta tới đây bởi vì Diệp Thăng đã trở về, ta cũng thuận tiện tới nơi này nhìn một chút, vừa rồi ta có đi ngang qua một khu vực nhìn thấy Diệp Thăng mang theo một hàng người của Thanh Đế Sơn đi đến đó, chắc bọn hắn cũng không nhấc lên được bao nhiêu sóng gió.


Nghịch Trần khẽ cười nói, cũng không có quá mức để ý.


- Nếu như cường giả Thanh Đế Sơn hàng lâm, Thiên Đài tự nhiên không dám nháo sự.


Bảo chủ Vấn Thiên Bảo nghe thấy lời Nghịch Trần Vũ Hoàng nói thì mỉm cười đáp. Nhưng mà lúc này phương xa lại có một đạo thân ảnh cuồn cuộn đi đến, người này thấy Nghịch Trần Vũ Hoàng thì thần sắc liền ngưng lại, hắn lập tức khom người nói:


- Bái kiến Nghịch Trần Quân.



- Không cần phải khách khí.


Nghịch Trần Vũ Hoàng nhu hòa nói ra một câu, người kia mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía bảo chủ Vấn Thiên Bảo, chỉ nghe đối phương lên tiếng nói:


- Có chuyện gì cứ nói, đừng ngại.



- Bảo chủ, thân phận của Thiên Đài đã hiện lên, họ chính là cố nhân.


Người tới chậm rãi nói ra, khiến cho thần sắc bảo chủ Vấn Thiên Bảo ngưng lại, nói:


- Cố nhân?



- Bảo chủ, ngày xưa cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo tranh đoạt quyền chưởng khống tiểu thế giới vạn năm, xuất hiện một vị thanh niên cường giả cương quyết bướng bỉnh, sau đó người này bị Thần Vũ Hoàng của Yêu Dạ Đảo mang đi, ba năm sau người đó lại ngụy trang thành trận đạo đại sư trở lại phiến khu vực này nhấc lên một hồi phong vân không nhỏ, bảo chủ còn nhớ đến người này?



- Lâm Phong!


Vấn Ngạo Phong mở miệng nói trước tiên, bảo chủ Vấn Thiên Bảo cùng Lâm Phong không có quá nhiều giao tình, nhưng mà hắn cũng nhớ rõ chuyện này, đương nhiên Nghịch Trần Vũ Hoàng cũng nhớ rõ, hơn nữa bởi vì Lâm Phong mà hắn mấy lần đánh mất thể diện, Thần Vũ Vũ Hoàng trên chiến đài lừa hắn mang Lâm Phong đi, hai người đã định ra ước định; về sau Lâm Phong đại chiến Tề Thiên Bảo hắn sẽ ra mặt, nhưng hắn lại để Lâm Phong đào tẩu ngay dưới mắt, chuyện này khiến hắn vô cùng nhục nhã; một lần cuối cùng là lúc hắn nhìn thấy Lâm Phong cường thế hàng lâm trên Yêu Dạ Đảo, lúc ấy Yêu Dạ Đảo chèn ép với hắn, bảo hắn cút, cái loại sỉ nhục này đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ.


- Tình huống bây giờ như thế nào?


Bảo chủ Vấn Thiên Bảo hỏi người kia.


- Thiên Đài cũng không có cường giả hiện thân, tất cả chỉ là một đám thanh niên có cảnh giới hạ vị Hoàng chủ trì đại cục, nghe Lâm Phong nói, đó là tất cả lực lượng của Thiên Đài rồi, nhưng không biết đó thật hay giả, thuộc hạ nhìn đến đây liền trở về bẩm báo, có lẽ sau đó sẽ có người tiếp tục tiến đến bẩm báo bảo chủ.


Người này là một nhân vật trinh sát của Vấn Thiên Bảo, mỗi một cỗ thế lực đều có một đội ngũ như vậy, bọn hắn sẽ mang tin tình báo quan trọng trở lại báo cáo.


- Ngạo Phong, xem ra chúng ta phải đi dạo rồi.


Nghịch Trần Vũ Hoàng mỉm cười nói với Vấn Ngạo Phong, gia hỏa kia không biết sống chết, lại còn dám tới khu vực của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo.


- Vâng, sư tôn.


Vấn Ngạo Phong khẽ gật đầu, chỉ thấy thần sắc Nghịch Trần bắn ra lãnh quang, vài năm không thấy tất nhiên năng lực trận đạo của Lâm Phong sẽ mạnh hơn, đó là chỗ dựa lớn nhất của hắn, nhưng ngày hôm nay hắn mà dám dùng trận đạo đối phó Vấn Ngạo Phong thì mình sẽ không khách khí với hắn nữa. . . . Nơi đóng quân của Dược Vương Tiên Cung, có đạo thanh âm cuồn cuộn không ngừng quanh quẩn trong hư không, người phát ra đạo thanh âm này chính là truyền nhân dòng chính của Dược Vương Tiên Cung tên Diệp Thăng, đương nhiên hôm nay hắn cũng là võ tu của Thanh Đế Sơn, đệ tử được Nghịch Trần Vũ Hoàng xem trọng.


- Diệp Thăng mang theo võ tu Thanh Đế Sơn đến, còn có không ít cường giả Dược Vương Tiên Cung hàng lâm, khí tức những người này rất cường hoành, chỉ sợ lần này Dược Vương Tiên Cung xuất động toàn nhân vật tinh anh tới.


Mọi người thấy hai phe có rất nhiều người hàng lâm đến nơi này thì nội tâm khẽ run lên, đội hình như vậy có thể uy hiếp được Thiên Đài rồi. Diệp Thăng cùng võ tu của Thanh Đế Sơn hàng lâm trên phiến hư không này, họ thấy trên mặt đất tồn tại vô số thi thể, đồng thời họ cũng thấy Lâm Phong dùng chân giẫm đạp lên đầu vị Vũ Hoàng có râu bạc trắng, ánh mắt không khỏi lóe lên hàn ý lạnh thấu xương, sát ý di tản ra khắp nơi, Dược Vương Tiên Cung chưa từng nhận qua khuất nhục bực này.


- Lâm Phong!


Diệp Thăng nhìn chằm chằm vào thanh niên kia, người này chính là Lâm Phong đã cường thế đánh bại hắn trên chiến đài ngày xưa.


- Bỏ cái chân bẩn thỉu của ngươi xuống.


Diệp Thăng băng hàn nói ra. Chỉ thấy ánh mắt Lâm Phong hơi chuyển qua, nhìn về phía Diệp Thăng, thực lực Diệp Thăng cũng không tồi, lại mang theo rất nhiều cường giả trung vị Hoàng đi đến, xem ra địa vị của hắn ở Thanh Đế Sơn cũng không kém.


- Ngươi nói chuyện với ai ở đây vậy?


Trong thanh âm bình tĩnh của Lâm Phong lộ ra vài phần kiêu ngạo, giống như hắn chẳng thèm ngó tới Diệp Thăng vậy.


- Bỏ cái chân bẩn thỉu của ngươi xuống.


Diệp Thăng lặp lại một lần nữa, trong nội tâm hắn đã thiêu đốt lên một cỗ lửa giận, vị Vũ Hoàng râu bạc trắng kia chính là ông nội của hắn, vậy mà lão nhân gia lại bị Lâm Phong dùng chân giẫm đạp lên, khuất nhục bực này khiến hắn cảm giác trong lồng ngực bùng lên cơn giận dữ.


- Kim Ô, vả miệng.


Lâm Phong bình tĩnh mở miệng nói một tiếng, bên trong con ngươi Kim Ô hiện lên một đạo hàn mang sắc nhọn, nội tâm tức giận mắng Lâm Phong, không ngờ cái tên khốn khiếp này lại thích chỉ huy mình như vậy, thật đáng hận, nhưng bây giờ mình không có mạnh hơn hắn nên chỉ có thể nhịn mà thôi, cuối cùng cũng có một ngày hắn sẽ lật ngược thế cờ. Đồng tử Kim Ô nhìn chằm chằm vào Diệp Thăng, giống như hắn muốn mang nộ khí phát tiết lên trên người Diệp Thăng vậy.


- Ông!


Cuồng phong xẹt qua, sau lưng Kim Ô giống như xuất hiện một tôn hư ảnh Kim Ô Thần Điểu, mãnh liệt lao về phía Diệp Thăng, tốc độ nhanh đến mức đáng sợ. Diệp Thăng nhìn thấy đôi đồng tử bướng bỉnh mà yêu dị kia thì cảm giác con mắt có chút đau đớn, khí tức cuồn cuộn trên người bùng nổ, bước chân hắn bước ra, quyền mang mãnh liệt quay cuồng, nhưng mà hắn lại cảm giác một trận cuồng phong vô cùng sắc bén, cắt đứt hết thảy.


- Cẩn thận!


Có người sau lưng la lên, chỉ nghe thấy một đạo âm thanh thanh thúy vang lên trong hư không, thân ảnh Kim Ô hóa thành một đạo hỏa sắc trở lại chỗ cũ, hai cánh hư ảo khép kín lại, còn Diệp Thăng lại bị một cái tát này đánh văng ra ngoài, trên mặt xuất hiện một dấu ấn cự đại, hắn cảm giác đầu có chút nâng nâng, giống như không có kịp phản ứng lại.


- Đó là hư ảnh Kim Ô.


Đôi mắt đám người nhìn chằm chằm vào Kim Ô, tốc độ thật đáng sợ, vừa rồi bọn hắn thấy hư ảnh Kim Ô, đôi mắt bướng bỉnh kia cũng tràn ngập yêu khí, Kim Ô đúng một tôn yêu thú.


- Thái dương thần điểu, Tam Túc Kim Ô!


Trong lòng mọi người có chút rung động, rất có thể bản thể của thanh niên bướng bỉnh kia là một tôn thái dương thần điểu. Diệp Thăng, đệ tử Thanh Đế Sơn bị một cái tát văng ra ngoài, trực tiếp bị người vả miệng, chỉ thấy thân thể của hắn đứng vững lại, cảm giác đau rát trên mặt khiến hắn vô cùng nhục nhã, hắn ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi. Thậm chí, ánh mắt Lâm Phong nhìn hắn cũng tràn đầy sự khinh thường, không thèm nói với hắn một câu, chỉ thấy hắn bình tĩnh đưa mắt nhìn sang vị Vũ Hoàng bị hắn chà đạp trên mặt đất,nói:


- Quỳ gối xuống trước mặt chư huynh đệ Thiên Đài ta, huynh đệ bọn ta thay sư tôn nhận ba trăm cái dập đầu của ngươi, ta sẽ tha cho ngươi cái mạng này.



- Cùng Dược Vương Tiên Cung và Thanh Đế Sơn là địch, các ngươi chỉ có đường chết.


Thanh âm của những cường giả đến Dược Vương Tiên Cung lộ ra hàn ý mãnh liệt, khí tức đáng sợ trên người bùng nổ, nhưng mà ánh mắt Lâm Phong vẫn không có chuyển qua, hắn tiếp tục nắm lấy thân thể vị Vũ Hoàng râu bạc trắng kia và nhìn sâu vào trong mắt đối phương, Lâm Phong cười lạnh nói:


- Đừng hy vọng có người đến cứu ngươi, hôm nay không có ai có thể cứu vãn ngươi đâu.



- Chúng ta ra lệnh cho ngươi, thả hắn ra.


Chỉ thấy những võ tu của Thanh Đế Sơn tiến lại gần, thấy Lâm Phong ngông cuồng như vậy bọn hắn đều nổi giận, khi Diệp Thăng bị tát một cái thì mặt mũi của Thanh Đế Sơn cũng bị vứt đi.


- Ngươi là cái thứ chó má gì mà dám ra lệnh chúng ta?


Thanh âm thô lỗ của Đạm Đài truyền ra, nhìn chằm chằm vào những người kia.


- Người Thanh Đế Sơn.


Chỉ thấy một cường giả trung vị Hoàng nói ra:


- Các ngươi dám đắc tội với cả Thanh Đế Sơn sao?



- Lâm Phong, Thanh Đế Sơn rất mạnh mẽ sao?


Đạm Đài tò mò hỏi, Lâm Phong quay đầu mỉm cười nói với Đạm Đài:


- Hình như bọn hắn tự nhận mình rất mạnh mẽ.



- Gia hỏa này điên rồi sao, hắn dám vũ nhục Thanh Đế Sơn.


Đám người nghe Lâm Phong nói xong nội tâm âm thầm run lên, chỉ thấy thân ảnh những võ tu Thanh Đế Sơn chậm rãi tiếp cận, đồng thời cường giả Dược Vương Tiên Cung cũng chậm rãi ép về phía Lâm Phong, phong bạo kinh khủng bắt đầu lan tràn. Vị Vũ Hoàng râu bạc trắng kia thấy một màn này thì trong mắt lại cháy lên hi vọng, chỉ thấy chân Lâm Phong lại hung hăng đạp lên trên người hắn lần nữa, tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong không trung.


- Ngươi dám!


Khí tức khủng bố của cường giả Dược Vương Tiên Cung đánh về phía Lâm Phong, rốt cuộc Kim Ô, Quân Mạc Tích, Thanh Phượng, Đạm Đài, Tần Vũ cũng bắt đầu động lên, một đám hạ vị hoàng quay chung quanh Lâm Phong đối trận với một đám cường giả trung vị hoàng.


- Dám can đảm tiến lên một bước nữa, giết không tha!


Trong ánh mắt Lâm Phong bắn ra một đạo lệ mang, vô luận Dược Vương Tiên Cung hay Thanh Đế Sơn nếu đi lên bước nữa, đều giết không tha.


- Thanh Đế Sơn có lệnh, đối với những người Thiên Đài này giết không tha!


Võ tu trên Thanh Đế Sơn cũng đều nổi giận, trên người lộ ra sát khí đáng sợ, bọn hắn lại hướng về phía trước bước ra ngoài, hai cỗ phong bạo kinh khủng va chạm trong hư không, sát khí hội tụ thành một cỗ thủy triều đáng sợ !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp