Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1818 - Đòi Nợ


...

trướctiếp


- Đa hệ pháp tắc, trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, đối phương đã phóng ra ít nhất bốn loại pháp tắc lực lượng.


Những cường giả Vũ Hoàng nhìn Thanh Phượng lui trở về bên cạnh Lâm Phong, một nữ tử mỹ mạo tú lệ, không ngờ thực lực lại cường hoành đến thế, tuyệt đối sẽ không kém hơn tráng hán Đạm Đài vừa rồi. Nghĩ vậy đám người nhìn về phía đám thanh niên bên cạnh Lâm Phong, chẳng lẽ những người này đều có chiến lực kinh khủng bực này? Nếu thật như vậy thì có chút đáng sợ. Kinh hãi nhất không thể nghi ngờ là Dược Vương Tiên Cung, lúc này mới hai lần đối mặt ngắn ngủi mà hai cường giả Vũ Hoàng đã bị phế, kế tiếp nếu hạ vị Hoàng tiếp tục xuất chiến, vậy chẳng khác gì chịu chết, hai trận chiến đấu vừa rồi đã để bọn hắn hiểu, một đấu một cùng cảnh giới, bọn hắn không có bất kỳ phần thắng nào cả. Lúc này, Thiên Si bước tới trước, đứng trong hư không, chắp tay trước ngực, trên người tỏa kim sắc quang hoa, cứ như một tôn cổ phật vậy. Lần này, cường giả Dược Vương Tiên Cung nhìn chằm chằm Thiên Si, một hồi yên lặng, chẳng ai dám chạy ra, mà cái kia lão già râu bạc trắng cũng chỉ biết lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Si.


- Lâm Phong sư đệ từng nói, sư tôn ta đến nhà xin thuốc, lại bị các hạ vũ nhục ngay trước mặt mọi người, hơn nữa còn đoạt bảo vật trên người sư tôn.


Người dám dùng thực lực cường đại để làm chuyện hèn hạ, hôm nay, đệ tử như ta đến lấy lại công đạo cho sư tôn, các hạ sao lại không dám đứng ra vậy. Thiên Si mặc dù tu phật nhưng mà thanh âm bình tĩnh lại lộ ra vài phần tức giận, mọi người chung quanh sau khi nghe được thì thầm thở dài, cường giả Dược Vương Tiên Cung chỉ vì chuyện cỏn con này mới khiến cho Lâm Phong một mực ghi hận trong lòng. Hôm nay, đệ tử của người bị Dược Vương Tiên Cung vũ nhục đã phát triển lên, đến đây thay mặt sư tôn đòi hỏi công đạo.


- Thật tức cười, lão phu khuyên các vị vẫn nên rời đi, nếu không, Dược Vương Tiên Cung sẽ chẳng tiếp tục khách khí với các vị đâu.


Lão già râu bạc trắng đe dọa, khiến cho mọi người minh bạch hắn đã không có ý định một đấu một với Thiên Đài, những lời này không thể nghi ngờ là để trung vị hoàng mượn cớ ra tay mà thôi. Thiên Si sao lại chẳng hiểu, chắp tay trước ngực, nói:


- Hôm nay Dược Vương Tiên Cung dù muốn độc chiến hay quần chiến, Thiên Đài đều phụng bồi, chỉ với tâm tính hèn hạ của ngươi năm xưa, đủ để thấy rõ tâm tính chư Hoàng Dược Vương Tiên Cung, ngươi không cần ba hoa, ra tay đi.



- Cho ngươi mặt mũi mà không cần, đến Dược Vương Tiên Cung đả thương người lại còn khiêu khích, đã như thế, Dược Thần, ngươi lên chém cái tên không biết trời cao đất rộng này, dạy dỗ hắn phải biết tôn kính tiền bối.


Lão già râu bạc trắng vừa bảo, lập tức một cường giả trung vị Hoàng phóng lên không khiến cho thần sắc mọi người ngưng lại, trung vị Hoàng của Dược Vương Tiên Cung muốn ra tay. Nhìn qua phe Thiên Đài, những người khác vẫn bất động, chỉ mỗi Thiên Si đứng riêng lẻ, dĩ nhiên không sợ và đã chuẩn bị chiến đấu.


- Hậu sinh vãn bối dám làm càn.


Dược Thần thốt lên, lập tức chỉ thấy trong hư không, pháp tắc quấn quanh Thiên Si, Mộc Hệ pháp tắc lực lượng hóa thành một nhóm dây leo. Thần sắc Thiên Si bình tĩnh vô cùng, toàn thân kim quang càng ngày càng sáng, phật quang chói mắt, Phạn âm cuồn cuộn, lan tỏa muôn nơi, sau lưng hắn xuất hiện một tôn cổ phật cực lớn. Dược Thần sải bước tới, hai tay của hắn hóa thành gai nhọn vô cùng sắc bén, đồng thời vô số cổ mộc nhọn hoắc hiện ra, cùng giết về phía Thiên Si.


- Kim Thân Bất Diệt!


Phật quang vạn trượng, dù yêu mộc quấn quanh hay cổ mộc ám sát đều bị kim quang vạn trượng ngăn trở. Kim lực lượng, chí cương lực, Dược Thần chỉ hừ lạnh một tiếng, cả người hóa thành một khỏa yêu thụ vô cùng to lớn. Khắp mọi hướng quanh Thiên Si đều có mộc kiếm vô cùng sắc bén đâm phá. Phạn âm cuồn cuộn không nghỉ, giữa thiên địa phảng phất tràn ngập phật âm phật ý vô cùng vô tận. Thiên Si dần dần huyễn hóa ra thân ảnh thứ hai, thứ ba, thứ tư ... Vô cùng vô tận tôn phật tượng chồng chất cùng một chỗ, cuối cùng hóa thành vô thượng cổ phật, vạn pháp bất diệt. Trong miệng Thiên Si thốt ra một đạo phật âm, từ trên hư không, một phật ấn khổng lồ ép xuống Dược Thần, dường như muốn trấn áp cả thiên địa.


- Pháp tắc lực lượng của trung vị Hoàng há lại sợ hãi hạ vị Hoàng.


Dược Thần hóa thành một gốc cổ thụ đứng sững giữa hư không, vô số gai nhọn đâm tới chưởng ấn, nhưng mà toàn bộ đều bị chưởng ấn áp thành phấn vụn. Từng gốc cây bật rễ, đồng thời phóng lên, thiên địa rung chuyển, chưởng ấn phá toái, Phạn âm càng ngày càng vang lên. Dược Thần chỉ thấy Thiên Si biến thành một tôn phật tượng đã bao bọc hắn lại từ bao giờ, trong nội tâm không khỏi thầm run sợ. Những thanh niên này nắm giữ rất nhiều thủ đoạn, hơn nữa các loại thủ đoạn đều đáng sợ đến cực điểm, hắn mới trông thấy lần đầu. Mọi người chung quanh rất nghiêm nghị, Dược Thần mặc dù không phải quá lợi hại, nhưng dù sao cũng là cường giả trung vị Hoàng, cao hơn một cảnh giới ó với Thiên Si. Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu hắn ra tay phải tuyệt đối triển áp mới đúng. Nhưng hiện tại, trung vị hoàng Dược Thần luôn trong trạng thái bị áp chế. Chưa nói đến sức chiến đấu của Thiên Si sức chiến đấu, chỉ với loại thần thông này thôi đã đủ khiến nhiều người rung động.


- Ta dường như đã hiểu những Vũ Hoàng kia vì sao đều cam tâm tình nguyện gia nhập Thiên Đài, hơn nữa sau khi đi vào liền chẳng muốn ra nữa.


Hạ Thiên Phàm tự thì thầm, hắn tu luyện đế đạo sát phạt thần thông đã xem như vô cùng lợi hại, là tuyệt học thần thông trong Hạ Thiên Bảo. Nhưng mà so sánh với thần thông do Thiên Si vừa thể hiện, chắc chắn phải kém hơn không ít.


- Đệ tử Thiên Đài đều xuất thân từ tiểu thế giới, bọn hắn như cây không có rễ, không có rễ liền dũng cảm, một lòng hướng võ, truy cầu võ đạo, không có bất kỳ trói buộc, đi tới tận chân trời xa xăm, đạp biến Thanh Tiêu đại lục, lúc trở về đều thân phụ tuyệt kỹ.


Còn ta là đệ tử kiệt xuất của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, tuy thiên phú hơi không bằng bọn hắn, nhưng cũng quyết không đến nỗi chênh lệch to lớn như thế, tất cả đều bởi vì võ tâm trói buộc. Chúng ta đều cho rằng Thanh Đế Sơn chính là cõi đi về, từng bước một hướng phía trước, đến khi bước ra khỏi Thanh Đế Sơn mới lại theo đuổi con đường càng mạnh mẽ hơn, thế nhưng khi đó không biết phải mất bao lâu rồi. Hạ Thiên Phàm tự cảnh tỉnh chính mình, trong cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, mọi người đều vì mục tiêu có thể trở thành võ tu Thanh Đế Sơn mà vinh quang, đều không tiếc bất cứ giá nào cố gắng trở thành một đệ tử Thanh Đế Sơn. Nhưng mà đây chẳng khác nào một sự trói buộc, bị Thanh Đế Sơn trói buộc, trong lúc bọn hắn khổ tu trong Thanh Đế Sơn, bọn Lâm Phong có lẽ sớm đã bước ra con đường tươi sáng của riêng bản thân rồi.


- Ta muốn trở nên cường đại, muốn vứt bỏ hết thảy mọi thứ vốn có, quên hết mọi thứ, quên mất tất cả, hoàn toàn triệt để bước lên con đường võ đạo của bản thân, một lần nữa bắt đầu.


Hạ Thiên Phàm thờ dài, giờ khắc này, hắn cảm giác toàn thân buông lỏng hơn rất nhiều. Có bao nhiêu người từng dám lớn mật nghĩ như thế, thứ mình từng lấy làm kiêu ngạo cũng là vật trói buộc mình! Lúc này, trận chiến đấu đã có kết quả, chúng sinh phật tượng lực đã trấn áp cường giả trung vị Hoàng, mang hung hăng chà đạp hắn dưới phật nộ uy nghiêm, phật nộ như ma, không cần hỏi, chỉ cần giết. Một cường giả trung vị Hoàng bị Thiên Si đánh chết tươi.


- Ngươi tự tìm cái chết!


Lúc này, chỉ nghe lão già râu bạc trắng quát lớn, các Vũ Hoàng xung quanh lão đồng thời phóng lên, một cổ pháp tắc khí tức mênh mông điên cuồng phóng thích, cường giả Vũ Hoàng của Dược Vương Tiên Cung đều hành động, giết thẳng tới chỗ Thiên Si Đạm Đài đang muốn lao ra, chợt bị Lâm Phong khoát tay áo ngăn lại, Lâm Phong bảo:


- Món nợ năm đó phải do đệ tử thân truyền của sư tôn thay mặt đòi lại, các huynh đệ khác không cần ra tay.


Trong lúc Lâm Phong nói chuyện, Hầu Thanh Lâm đã xong ra ngoài, Tu La luân hồi kiếm quang vung ra, chém nát luân hồi, xé ra thiên mạc, nháy mắt liền có hai vị Vũ Hoàng cường giả bị xoắn giết, tiến vào luân hồi, chết không chỗ chôn khiến cho trái tim mọi người chậm lại một nhịp, một kiếm chém giết hai Vũ Hoàng, người này vốn chưa từng ra tay không ngờ lại có thực lực dọa người đến thế. Bát Nhã, Hình Chiến, Ly Hận đồng loạt phóng ra, bọn họ đều là đệ tử thân truyền, khoản nợ đó đương nhiên phải do họ đến đòi.


- Năm hạ vị Hoàng tiến vào trận doanh chư hoàng Dược Vương Tiên Cung, bọn chúng điên rồi sao!


Hơn nữa, Lâm Phong còn cố ý dặn dò những người khác đừng ra tay can thiệp. Hầu Thanh Lâm cùng Thiên Si giết phía trước, luân hồi kiếm mạc hiển hiện, che khuất bầu trời, luân hồi nuốt hết chư thiên, Thiên Si phật quang bao trùm càn khôn, những người yếu hơn theo sau lưng hai người họ. Đột nhiên, Lâm Phong cũng xông tới, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào lão già râu bạc, quát:


- Hôm nay ta không lấy tính mệnh của ngươi, nhưng khuất nhục ngày xưa mà sư tôn ta phải chịu, ngươi phải hoàn trả gấp mười gấp trăm lần.


Lão già râu bạc trắng thấy đồng tử lạnh như băng của Lâm Phong, trái tim không kiềm được mà đập liên hồi. Một tên võ tu Tôn Vũ đỉnh phong chẳng ngờ lại làm cho hắn cảm thấy một tia sợ hãi nhàn nhạt.


- Chết!


Bất chợt, một tên Vũ Hoàng như cuồng phong thẳng hướng Lâm Phong, mọi người đều cho rằng Lâm Phong sẽ thi triển thần thông thì đột nhiên phát hiện, công kích mạnh mẽ, sắc bén đã đánh vào trên người Lâm Phong, hắn sao có thể chịu nổi? Nhưng mà rất nhanh tất cả đều phát hiện mình sai rồi, sai rất không hợp thói thường. Lâm Phong duỗi tay ra, bóp đầu đối phương, tên kia vừa ngẩng đầu lên, chỉ kịp thấy một đôi đồng tử lạnh như băng, đang lộ ra sát ý vô cùng đáng sợ.


- Oanh!


Tiếng bạo liệt truyền ra, cái đầu nổ tung, pháp tắc tán đi, một cỗ thi thể rơi thẳng xuống, tim của mọi người dường như đang rơi theo thi thể. Lâm Phong vừa giết Vũ Hoàng sao? Sát phạt quá mức tàn bạo, làm cho người ta cảm giác sởn hết cả gai ốc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp