Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1817 - Chênh Lệch Quá Lớn


...

trướctiếp

Lúc này, cường giả khắp nơi hàng lâm Dược Vương Tiên Cung, có người đứng phía xa nhìn, có người lại bước vào nơi đóng quân, những người này đương nhiên là thành viên cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, cho nên mới có thể đường hoàng bước vào trong nơi đóng quân, quan sát lần tranh chấp này, cường giả Dược Vương Tiên Cung đương nhiên sẽ không rỗi hơi đi ngăn cản.

Bất kể ở đâu, toàn bộ ánh mắt đều đang chú ý tới Cửu Long Chiến Xa, bên trong đó sẽ là người kia sao?


- Lão đầu râu bạc, ngày xưa, lúc ta rời đi đã từng nói, ngày sau, ta chắc chắn sẽ lại đến Dược Vương Tiên Cung, hôm nay, ta đúng hẹn mà đến.


Lúc này, âm thanh dứt khoát từ trong chiến ra truyền ra khiến cho thần sắc Vũ Hoàng râu bạc trắng cứng đờ. Hắn đương nhiên còn có ấn tượng, lần thứ nhất đối phương nói ra những lời này, hắn còn không coi vào đâu. Nhưng mà đợi đến lúc đối phương lần thứ hai nói ra ngay trên chiến đài phía trên, hắn đã nhớ kỹ, bởi vì đối phương trong lúc tranh đoạt quyền chưởng khống tiểu thế giới đã biểu hiện ra thiên phú cường hoành khiến hắn cảm thấy kinh hãi, cảm thấy uy hiếp. Nếu để cho đối phương thời gian mấy thập niên, nhất định có thể uy hiếp được hắn. Nhưng mà, hiện giờ chưa tới vài thập niên, thậm chí chưa đầy mười năm, thanh niên kiêu ngạo kia đã trở về rồi. Sương mù trên long niện chiến xa dần tán đi, chư vị cường giả Dược Vương Tiên Cung gắt gao nhìn chằm chằm trong chiến xa. Lập tức thấy một hàng thân ảnh, những người này đều rất tuổi trẻ, hơn nữa, khí chất đều nổi bật bất phàm khiến cho phe Dược Vương Tiên Cung trầm mặc.


- Quả nhiên là ngươi, Lâm Phong!


Lão già râu bạc nhìn chằm chằm một thanh niên trong hàng người, rõ ràng chính là kẻ ngày xưa đã buông lời cuồng ngôn, Lâm Phong. Một hàng thân ảnh ra khỏi chiến xa, đứng trên hư không, người của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo đều nhìn rõ ràng người tới, đôi mắt ngưng trọng, Lâm Phong thật sự trở về rồi, hắn lại có nội tình bực này, kiến tạo được cả một môn phái Thiên Đài. Sau khi biết rõ thân phận rồi, kế tiếp mọi người quan tâm nhất đương nhiên là tu vi của đám thanh niên này. Ánh mắt của bọn họ đảo qua đảo lại, không ít người nhẹ nhàng thở ra, còn may, một hàng thanh niên nam nữ này đều có cảnh giới hạ vị Hoàng, thậm chí, Lâm Phong vẫn còn kẹt ở Tôn Vũ đỉnh phong. Đội hình như vậy còn không đủ để uy hiếp cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, đương nhiên, giờ phút này mọi người đang lo lắng phía sau bọn Lâm Phong còn có ai.


- Những thanh niên kia đều là đệ tử Thiên Đài năm đó, tên mặc áo bào xanh là Hầu Thanh Lâm, nhị sư huynh Thiên Đài ở tiểu thế giới, tăng nhân là Thiên Si, tam sư huynh, còn thanh niên tuấn tú, phiêu dật khoác kim sắc trường bào chính là Bất Tử Thiên Cung Quân Mạc Tích, ngoài ra còn có mấy người nữa.


Lúc này, Vấn Thiên Ca chậm rãi giới thiệu, bọn họ đương nhiên đã hiểu tại sao Lâm Phong lại căm hận Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung rồi. Chúng cường giả Dược Vương Tiên Cung nhìn thấy tu vi của đám Lâm Phong, sau đó nhẹ nhàng thở phào, loại này đội hình, ngay cả bọn họ thôi cũng đã không đối phó được, càng chẳng phải nói đến toàn bộ Dược Vương Tiên Cung. Lão già râu bạc trắng cười lạnh, đạm mạc nói:


- Bày ra khí thế như vậy, ta vốn tưởng rằng thần thánh phương nào, không ngờ là tên nhãi chạy thoát năm xưa.


Hơn nữa, tu vi của ngươi thực sự để cho ta thất vọng, ta còn tưởng rằng ngươi ít nhất đã bước vào Vũ Hoàng cảnh, không ngờ vẫn còn dừng lại tại Tôn Vũ đỉnh phong, không cách nào thành Hoàng. Xem ra ta đã quá coi trọng ngươi, Thiên Đài còn có ai tài ba thì gọi tới hết đi, chỉ phải đối phó những hậu sinh vãn bối như các ngươi, hừ! Lâm Phong đương nhiên nghe được lão già râu bạc câu đang thử dò xét, chỉ thấy khóe miệng của hắn mang theo vài phần cười lạnh:


- Ngươi không cần thấp thỏm trong lòng, thành viên Thiên Đài đều ở nơi này, chỉ mỗi chúng ta mà thôi.



- Chỉ có các ngươi?


Một vị cường giả trung vị hoàng khác bật thốt, có vẻ không thể tin được.


- Đúng, chỉ bằng chúng ta, tất cả thành viên Thiên Đài gần như đều đã tề tụ tại đây rồi.


Lâm Phong bình tĩnh đáp lại không chỉ làm cho phe Dược Vương Tiên Cung kinh ngạc, trong mắt những người khác cũng hiện lên vẻ khác thường, chỉ những người này mà cũng dám ngông cuồng như vậy?


- Lâm Phong, ngươi chuẩn bị bao nhiêu trận phù để đối phó chúng ta?


Lão già râu bạc trầm mặc một lát rồi tiếp tục châm chọc, hắn đương nhiên sẽ không quên năng lực trận đạo của Lâm Phong. Ngày xưa tại căn cứ của Tề Thiên Bảo, Lâm Phong từng lợi dụng trận đạo giết chết nhiều cường giả Vũ Hoàng, sau đó, trong trận quyết đấu giữa Lâm Phong và Tề Thiên Bảo, trận phù hiển uy, năng lực trận đạo của Lâm Phong rất đáng sợ, không có khả năng bỏ qua.


- Đường đường cường giả trung vị Hoàng mà lại nhát gan như chuột vậy, buồn cười chết đi được.


Lâm Phong bước tới một bước, nói:


- Những người này đều là huynh đệ của ta, trong đó có mấy người chính là đệ tử thân truyền của sư tôn ta, những người khác cũng gia nhập Thiên Đài, xem như môn hạ sư tôn.


Hôm nay chúng ta đến Dược Vương Tiên Cung để làm gì, các hạ tự biết rõ, kế tiếp, mấy vị sư huynh của ta muốn lãnh giáo bản lĩnh của chư vị. Lâm Phong vừa dứt lời, Đạm Đài liền tiến tới trước, nhếch miệng mỉm:


- Nhiều Vũ Hoàng già cả như vậy, thật khó cho các ngươi, bộ xương khọm không biết còn chịu được mấy lần giày vò, ai đi ra luyện một chút?



- Ngông cuồng.


Chư cường Dược Vương Tiên Cung quát lên. Một tên hạ vị Hoàng giả mạnh mẽ đạp bộ mà ra, pháp tắc người này đã đạt tới bát trọng cảnh, trận chiến đầu tiên tất thắng không thể nghi ngờ.


- Ông!


Thân ảnh như gió, lúc thân thể lão giả lấp lóe, trong hư không đột nhiên xuất hiện vô số gỗ vụn, phảng phất huyễn hóa thành một nhóm cây cổ thụ quấn tới Đạm Đài, nhưng mà lại thấy Đạm Đài đạp mạnh xuống, thân thể phát ra tiếng vang đùng đùng, giống như cổ sư tràn ngập lực lượng vô cùng vậy. Đột nhiên, một cỗ lực lượng đáng sợ chấn động hư không lan tỏa, dường như hư không thác loạn, thiên địa lung lay, Lâm Phong cảm giác màng tai mình mãnh liệt run lên, thế nhưng, hắn rõ ràng chưa hề nghe được bất kỳ thanh âm nào. Không ngờ lại có sóng âm đáng sợ như vậy, sóng âm lực lượng lấy Đạm Đài làm trung tâm, chấn động thân thể đối phương, khiến đối phương cảm giác thất khiếu muốn chảy máu.


- Đại Âm Hi Thanh.


Đồng tử Lâm Phong co rút lại, Đạm Đài lập tức tung chưởng, trên bầu trời trong xanh xuất hiện vô số sư ảnh hư ảo, chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất, nhưng cường giả Dược Vương Tiên Cung lại quỳ xuống, phảng phất cực kỳ thống khổ.


- Đại Tượng Vô Hình!


Đạm Đài hét lớn, xông thẳng tới, thủ chưởng to lớn chộp thẳng vào đầu cường giả Dược Vương Tiên Cung. Đám người còn hết chấn động thì đã thấy một màn khiếp sợ đến mức chấn động, nhất là người phe Dược Vương Tiên Cung, lực lượng thật quá quỷ dị, Đại Tượng Vô Hình, Đại Âm Hi Thanh, hư không đột nhiên yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người bảo trì trầm mặc, rất nhiều Tôn Vũ cảnh thậm chí bị liên lụy nên khóe miệng thấm đẫm máu tươi, trong nội tâm thầm rung động, loại lực lượng này làm cho người ta phải kinh hãi.


- Lão gia hỏa đúng là lão gia hỏa, quá yếu đuối, Lâm Phong, chỉ những lão bất tử phế vật này mà cũng xứng làm kẻ địch của chúng ta à?


Thanh âm thô kệch của Đạm Đài truyền đi khắp cả không gian vốn đang yên tĩnh, đột nhiên thủ chưởng Đạm Đài mãnh liệt đánh trên người đối phương, tiếng xương cốt vỡ vụn phát ra, tên Vũ Hoàng kia thốt lên thảm thiết, thân thể hung hăng đập xuống đất, miệng phun máu tươi.


- Người do Lâm Phong mang có sức chiến đấu thật khủng khiếp.


Trong lòng mọi người thầm khen ngợi, tuy đúng thật là chỉ hạ vị Hoàng cảnh giới, nhưng Đạm Đài lại phảng phất như thiên thần hạ phàm vậy. Đương nhiên bản thân Đạm Đài lại chẳng hề quá tự hào, hắn chỉ chiếu theo lời Lâm Phong mà làm, hôm nay phải triệt để lập uy cho Thiên Đài. Đạm Đài hiểu được không phải hắn quá mạnh mẽ, nhưng người nơi này quá yếu, bất luận cổ kinh hay công pháp cũng không thể nào đánh đồng với bọn hắn, những người này muốn tiếp xúc Đế Kinh chỉ sợ vô cùng khó.


- Tên này đã đánh Vũ Thần bị thương.


Trong đám người Tề Thiên Bảo, Kim Thần Quân mở miệng nói với Tề Vân Lân, Kim Thần Quân thật không ngờ người tới vậy mà thật là Lâm Phong, ấn tượng của hắn với Lâm Phong thật sự khắc sâu. Đương nhiên, bên cạnh hắn còn có người khắc sâu ấn tượng nhiều hơn, chính là Đông Hoàng và Tề Hoàng. Khoảng khách bọn hắn trông thấy Lâm Phong xuất hiện, hận không thể bằm thây Lâm Phong thành vạn đoạn. Bởi vì Lâm Phong, cuộc sống bọn hắn mới trở nên quá tệ, hiện tại bọn hắn không được Tề Thiên Bảo coi trọng, bởi vậy nên cánh tay Đông Hoàng mới không được nối lại, còn cả cừu hận của bọn Tề Thiên Hành vẫn chưa không báo, hiện tại, hắn vậy mà trở về rồi.


- Xem ra ngươi cũng lôi kéo được vài nhân vật.


Lão già râu bạc lạnh lùng thốt lên, vừa rồi người kia biểu hiện ra sức chiến đấu đã có thể uy hiếp được trung vị Hoàng, điều này làm cho hắn đột nhiên phát hiện mình đánh giá thấp bọn Lâm Phong, mặc dù đều là hạ vị Hoàng cảnh giới nhưng tuyệt đối không thể khinh địch.


- Đạm Đài, nếu ngươi cứ đứng ở đó, đám lão gia hỏa vẫn không dám ra mặt, vẫn nên trở về thôi.


Lâm Phong mỉm cười nói, lập tức Đạm Đài nhếch miệng cười xuống, thân hình phản hồi, mà Lâm Phong đối với bên cạnh Thanh Phượng mỉm cười nói:


- Thanh Phượng, ngươi ra tay thử xem như thế nào?


Thanh Phượng khẽ gật đầu, lập tức thân ảnh bay đi như gió, trông thấy người xuất chiến là một nữ tử xinh đẹp, tuy nhiên người Dược Vương Tiên Cung nào dám khinh thị, chỉ thấy lão già râu bạc bảo một lão giả khác:


- Trận chiến này do ngươi ứng phó.



- Tốt.


Trên người lão giả phóng thích lực lượng pháp tắc khủng bố, pháp tắc của lão giả đã tu luyện tới cửu trọng.


- Ta ra tay đây.


Thanh Phượng bình tĩnh bảo, vừa dứt lời, bóng hình xinh đẹp biến mất ngay tại chỗ, giống như trận cuồng phong cuốn qua hư không khiến cho thần sắc lão giả kia khẽ biến, quanh người lập tức được vô số cổ thụ bao thủ, gần như biến thành một khu rừng.


- Ông!


Hỏa diễm bộc phát, bao bọc trọn vẹn cổ thụ, cuồng mãnh như sóng cả cuồn cuộn, làm cho thân thể đối phương bắt buộc phải cấp tốc lui lại.


- Chậm rồi!


Thanh Phượng quát lên, hư không dường như chậm lại, một đạo lưu quang hàng lâm, sắc mặt lão giả trở nên tái nhợt, lập tức chỉ thấy một đôi cánh sắc bén quét qua người lão. Máu tươi chảy xuống, chỉ thấy lão giả kia kêu thảm, thân thể bị đánh bay ra ngoài, một cánh tay đã đứt lìa từ từ rơi xuống đất. Thanh Phượng vốn chưa từng dừng lại, nháy mắt đã trở lại bên cạnh Lâm Phong, đa số chỉ kịp thấy một lường thanh quang hiện lên.


- Vũ Hoàng từ lúc nào lại yếu đuối như vậy.


Mọi người nhìn chằm chằm vào lão giả Vũ Hoàng bị thương, trong nội tâm thầm run, sau đó lập tức vừa nhìn về phía Thiên Đài nhân, hạ vị Hoàng từ lúc nào lại trở nên đáng sợ như thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp