Tiểu tình nhân theo lời Hồ Nguyệt dĩ nhiên chỉ Mục Doãn, nhìn thấy Lâm Phong đến thăm mình, Mục Doãn rất vui, khóe miệng của nàng nở nụ cười mang theo vài phần ôn nhu, cứ yên nhìn Lâm Phong mà quên mất trò chuyện.
- Ngươi vẫn cứ đẹp như vậy.
Lâm Phong không biết nói cái gì cho phải, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng thốt lên lời khen khiến cho Mục Doãn bàn tay nhỏ bé khẽ run, trên gương mặt xinh đẹp lại hiển hiện một tia đỏ ửng.
- Ngươi ở bên ngoài có tốt không?
Mục Doãn đáp lời, đôi mắt dễ thương chuyên chú quán sát Lâm Phong, nụ cười vẫn cứ nhu hòa giống như trước đây.
- Ân, ta khá may mắn, nhưng ngươi ở mãi chỗ này có cảm thấy nhàm chán hay không?
Mục Doãn lắc đầu, bình tĩnh nói:
- Đương nhiên không rồi, ta học tập trồng, hái thuốc và luyện chế dược vật từ lão sư, lúc nhàn hạ thì hồ Nguyệt tỷ tỷ dạy ta tu luyện, ta cũng rất thích.
Chỉ có điều đôi khi ta lại tưởng niệm bộ lạc.
- Trùng hợp ta phải đi về, nếu ngươi nhớ bộ lạc, không bằng ta mang ngươi trở về đi.
Lâm Phong biết rõ tính tình Mục Doãn rất đơn bạc, không truy cầu võ đạo, cũng không có tâm tư tranh phong với đời, trước kia khi còn ở bộ lạc, nàng làm tế ti cũng chỉ muốn trợ giúp mọi người mà thôi.
- Trở về?
Đôi mắt dễ thương của Mục Doãn hơi cứng lại:
- Có thể trở về sao?
- Ừm, về sau không kẻ nào dám chèn ép bộ lạc sa mạc của ngươi nữa, ách thống trị của cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo sẽ vĩnh viễn không còn tồn tại.
Lâm Phong mỉm cười gật đầu, nhưng mà Mục Doãn nhìn về phía nhà cỏ bên cạnh, chỉ nghe âm thanh già nua từ đó truyền ra:
- Doãn nhi, muốn trở về thì cứ trở về đi, nhớ rõ cách mấy ngày này đến giúp ta được rồi.
- Lão sư.
Mục Doãn thấp giọng gọi, thân hình Hồ Nguyệt lóe lên, trong chớp mắt đã đến bên cạnh, cười nói:
- Doãn nhi muội muội an tâm đi thôi, một mình ngươi tại Yêu Dạ Đảo hoàn toàn không thú vị, chi bằng đi theo lâm Phong đệ đệ, hắn sẽ chiếu cố ngươi.
Mục Doãn nghe được Hồ Nguyệt nói vậy thì sửng sốt một chút, len lén nhìn Lâm Phong rồi lập tức khẽ lắc đầu:
- Ta vẫn nên trở về bộ lạc thì hơn, ở lại bên người Lâm Phong chỉ gây thêm phiền toái.
- Cũng tốt, nói một tiếng với lão gia hỏa đi.
Mục Doãn gật đầu, tiến vào căn nhà cỏ, bên trong truyền tới thanh âm toát ra vài phần không muốn. Sau khi ra ngoài, Hồ Nguyệt dẫn nàng và Lâm Phong cùng rời đi, dường như còn sốt ruột ra ngoài hơn cả khiến Lâm Phong thật sự cạn lời.
- Lâm Phong, lần trước ngươi rời đi nhanh quá, lúc ngươi đi rồi thì có một vị Đại Đế Vô Cực Cung đến nơi này, ở lại Yêu Dạ Đảo suốt hai năm, thật sự đủ kiên nhẫn, nhưng rốt cuộc vẫn không đợi nổi, đành phải rời đi.
Hồ Nguyệt khẽ kể lại khiến cho Lâm Phong nhíu mày, Vô Cực Cung xem ra luôn nhớ kĩ mình, từ Diễm Kim thành truy sát đến tận Vọng Thiên Cổ Đô, thậm chí còn tìm tới cả Yêu Dạ Đảo. Ba đạo thân ảnh rất nhanh hội tụ với những người khác. Chín người Lâm Phong cộng thêm thêm bọn Bát Nhã, Hình Chiến, Ly Hận, Viên Phi, đội hình thoáng cái đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, huống chi còn có cả yêu tinh Hồ Nguyệt.
- Phải đi bây giờ sao?
Thần Vũ hỏi bọn Lâm Phong bọn.
- Ân, Thần Vũ thúc, thấy các vị bình an là được, không cần phải ở lại lâu.
Lâm Phong mỉm cười đáp, võ giả không câu nệ với tiểu tiết, gặp mặt một lần thấy mọi người đều bình an được rồi.
- Vậy cũng được, có Hồ Nguyệt lên đường cùng các ngươi, hẳn sẽ không có chuyện gì, nếu Nghịch Trần Vũ Hoàng làm phiền ngươi, thuận tiện nhắc lại ước hẹn ngày xưa đi, gia hỏa này ở không đi gây sự, ta chẳng ngại ngươi dạy cho đệ tử của hắn biết mùi đời.
Thần Vũ đạm mạc nói, Lâm Phong nhún vai, ngày xưa Thần Vũ Vũ Hoàng mang đi hắn, Nghịch Trần Vũ Hoàng và Thần Vũ Vũ Hoàng từng đặt ước định, xem ai dạy dỗ đệ tử lợi hại hơn. Nếu Thần Vũ Vũ Hoàng không đề cập tới, Lâm Phong thật chẳng thể nào nhớ nổi, dù sao hôm nay Tề Vũ Thần và bọn Chu Thiên Nhược đã không còn nằm trong số cường giả có thể tranh phong với hắn rồi. Về phần Vấn Thiên Bảo Vấn Ngạo Phong được Nghịch Trần coi trọng nhất, mặc dù thiên phú xuất chúng, sớm bước chân vào Vũ Hoàng cảnh giới, nhưng những năm qua chắc hẳn hắn không có khả năng đặt chân lên trung vị Hoàng, không phải mỗi người đều có thể được như Sở Xuân Thu.
Lâm Phong chắp tay với mọi người, những người khác cũng đều nhao nhao cáo từ. Một hàng người cấp tốc rời đi, thẳng hướng đến Thanh Đế Sơn, một trong cửu đại khu vực Tiên Cung Thiên Bảo. Trong hư không, trên cổ thuyền, lúc này đội hình đã có tận mười mấy cường giả rồi, thậm chí còn có bốn cô gái phi thường xinh đẹp, Thanh Phượng, Mục Doãn, Mộc Lâm Tuyết cùng với Hồ Nguyệt, khí chất mỗi người bất đồng, chẳng hiểu sao lại khiến cho mọi người cảm giác có chút vi diệu, nhất là Hồ Nguyệt lại thường trêu đùa Lâm Phong, ví dụ như hỏi thăm quan hệ giữa Thanh Phượng và Lâm Phong, hỏi xem Mộc Lâm Tuyết phải chăng cũng ưa thích Lâm Phong, khiến Lâm Phong cảm giác nội tâm mình không cách nào yên tĩnh được. Nữ yêu tính chỉ dùng một ngày đã làm quen hết với mọi người, kể cả tin tức Lâm Phong tại Chiến Vương học viện mà nàng cũng biết, bất quá tuy Lâm Phong dở khóc dở cười nhưng Hồ Nguyệt đã giúp không khí trên cổ buồm tăng thêm vài phần vui thú, khiến cho mọi người rất nhanh liền vui vẻ hòa thuận ở chung, bởi vì bọn họ đều có liên quan đến Lâm Phong. Đã cách nhiều năm, Thanh Đế Sơn, diện tích lãnh thổ bao la, gần đây không phát sinh đại sự, hết thảy vẫn vận hành đâu vào đấy, mỗi võ giả đều tự tìm tới võ đạo riêng cho bản thân. Cửu đại khu vực Tiên Cung Thiên Bảo cũng không ngoại lệ, hôm nay cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo tuy xung đột không ngừng, sóng ngầm bắt đầu khởi động, nhưng ít ra ở ngoài mặt hết thảy đều bình an vô sự. Nhưng tất cả tự hiểu, hôm nay Tề Thiên Bảo, Vấn Thiên Bảo sớm bất hòa, nguyên do vì Vấn Thiên Bảo thay thế Tề Thiên Bảo cướp lấy quyền chưởng khống tiểu thế giới suốt cả vạn năm. Đồng thời, Tề Thiên Bảo và Dược Vương Tiên Cung bởi vì ngày xưa Lâm Phong châm ngòi, khiến cho hai thế lực lớn sinh ra khoảng cách, mặc dù sau đó đã biết do Lâm Phong gây nên mà quan hệ hòa hoãn không ít, nhưng tranh đấu giữa bọn họ vẫn cứ mãi kịch liệt, tranh phong không ngừng. Nhất là va chạm trong số thanh niên đồng lứa chưa bao giờ được dẹp loạn, mặc dù võ tu đã tiến nhập Thanh Đế Sơn. Lúc này, trên một khu vực thuộc cửu đạ Tiên Cung Thiên Bảo, một tòa thành phồn hoa, người trên phố nhộn nhịp vô cùng, lộ ra vẻ đặc biệt náo nhiệt. Hạ Thiên Phàm đang dạo phố, mới từ một gian giao dịch khoáng thạch hiếm thấy đi ra, lông mày có chút nhíu lại.
- Rốt cuộc là ai lại muốn đại lượng Tử Thần Vẫn, tính kiêm dung Tử Thần Vẫn có tác dụng rất lớn đối với Thánh văn, có thể dùng để luyện khí, cũng có thể dùng để khắc trận pháp.
Thế nhưng, số lượng Tử Thần Vẫn khổng lồ như vậy, lại thêm mức giá không thấp, tính tổng cộng lại vậy sẽ ra một con số khủng bố. Hạ Thiên Phàm cau mày, rất khó hiểu, rốt cuộc có chuyện gì.
- Một tử thần mạch khoáng sản xuất Tử Thần Vẫn rất hữu hạn, hơn nữa còn rất kiên cố, có thể thừa nhận được Vũ Hoàng công kích mà không dễ dàng vỡ vụn, khu vực của chúng ta là nơi duy nhất trong cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo có hai tòa khoáng mạch.
Một tòa bị Vấn Thiên Bảo khống chế, một tòa khác do Đại Chu Tiên Cung kiểm soát. Đột nhiên có người trả giá lớn như vậy, chỉ sợ Đại Chu Tiên Cung và Vấn Thiên Bảo cũng đang rất muốn biết đó là ai. Người đứng bên Hạ Thiên Phàm buộc miệng nói, cũng không thể giải thích vì sao có người lại cần số lượng Tử Thần Vẫn lớn đến vậy, như thế thì giao dịch bằng cách nào mới đủ?
- Ta chỉ muốn biết, kẻ đó muốn dùng số Tử Thần Vẫn này làm cái gì.
Hạ Thiên Phàm lầm bầm, lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy phía trước có vài đạo thân ảnh quen thuộc, Chu Thiên Nhược và Vấn Thiên Ca.
- Hạ huynh từ khi chia tay đến giờ vẫn không có vấn đề gì chứ?
Chu Thiên Nhược đi lên trước, mỉm cười, hỏi thăm Hạ Thiên Phàm. Hạ Thiên Phàm đạm mạc quét mắt qua Chu Thiên Nhược, chẳng thèm không để ý tới đối phương mà nhìn chằm chằm Vấn Thiên Ca. Một màn này khiến Chu Thiên Nhược hơi tức giận, Hạ Thiên Phàm khốn khiếp, vậy mà không thèm đếm xỉa đến hắn.
- Trừ Tử Thần Vẫn ra, đối phương có cần tài liệu khác không?
Hạ Thiên Phàm hỏi Vấn Thiên Ca.
- Có, ngoại trừ Tử Thần Vẫn, đối phương còn muốn xích diễm thạch, kim dung sa, số lượng cực lớn.
Vấn Thiên Ca trả lời khiến cho Hạ Thiên Phàm thầm run rẩy, đều là tài liệu vô cùng cứng rắn, có thể dùng để chế tạo mật thất.
- Vấn Thiên Bảo tra được gì rồi?
Hạ Thiên Phàm hỏi lần nữa. Vấn Thiên Ca lắc đầu:
- Ta chỉ biết đối phương có gia tài khủng bố, những thứ bỏ ra để giao dịch khiến các thương nhân chẳng cách nào từ chối, trả bất cứ giá nào để giúp đối phương trù bị.
Bất quá ta nghĩ, chẳng bao lâu năm, mục đích của kẻ đó sẽ phải rõ ràng thôi. Vấn Thiên Ca lên nói hết câu, gật đầu với Hạ Thiên Phàm khẽ rồi khẽ cáo từ. Sự thật đúng như Vấn Thiên Ca suy đoán, rất nhanh lời hắn nói đã được nghiệm chứng, mười ngày sau, tất cả đều biết rõ đối phương muốn làm gì. Một địa vực nằm giữa Cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, chỉ trong một đêm đột nhiên xuất hiện một thành nguy nga như từ trên trời rơi xuống. Những kiến trúc khác vốn tọa lạc tại đây trong vòng một đêm đồng loạt bị người khác san bằng, không hề có một câu oán hận, chắc hẳn chủ nhân đã nhận được bồi thường xứng đáng. Sáng sớm, khi có người phát hiện tòa thành này, bọn họ chỉ cảm giác hô hấp nhanh rất nhiều, tim đập thình thích, giống như gặp được thần tích vậy, chuyện này thật khó mà tin được. Tuy nói cường giả võ đạo nắm giữ năng lực mà phàm nhân không thể có, nhưng chỉ trong vòng một đêm, chế tạo một tòa Tiên Cung mênh mông, hơn nữa dùng Tử Thần Vẫn tinh khiết và các loại quáng tài quý hiếm chế tạo mà thành, cái này chẳng khác gì kỳ tích, chuyện vốn không có khả năng hoàn thành nhưng lại thật sự xuất hiện trước mặt bọn họ. Cung điện này được kiến tạo từ số khoáng thạch hiếm thấy mà mấy ngày nay tạo nên biết bao sóng gió.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT