Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1810 - Bên Trên Yêu Dạ Đảo


...

trướctiếp

Yêu Dạ Đảo, vô tận yêu đảo giăng khắp nơi, yêu khí tỏa khắp mặt biển, lúc này, trên một hòa đảo, tiếng va chạm đùng đùng liên tiếp phát ra, cát bay đá chạy, sơn thạch băng liệt, đại địa vỡ nát.

Chỉ thấy có hai yêu viên vô cùng to lớn đang cuồng chiến, giống như tòa núi di động mỗi một lần rung động đều có thể khiến cho thiên địa rung chuyển, thiên hôn địa ám, cầm giữ vô cùng sức mạnh to lớn. Nhưng vào lúc này, một ma chưởng đen kịt duỗi ra, phảng phất như che thiên. Một tiếng ầm vang cuồng bạo vang lên, lực lượng mang tính hủy diệt lập tức tan thành mây khói.


- Ha ha, Viên Phi, ngươi lại thất bại.


Tiếng cuồng tiếp vang dội truyền ra, Đại Địa Ma Viên cười to, trong hư không, một tôn cổ viên thân hình vô cùng to lớn, toàn thân ngăm đen, rõ ràng chính là bản thể Viên Phi.


- Bà mẹ nó, có ngon thì đánh lại.


Viên Phi cầm trong tay hắc sắc mộc bổng, không phục mà nói.


- Mà thôi, Viên Phi, lần này trở về tiến bộ rất lớn rồi.


Đại Viên Hoàng đi tới bên cạnh, ba con yêu viên to lớn đứng cùng một chỗ lộ ra vẻ cực kỳ đồ sộ.


- Hắc hắc, ta vẫn chờ trở về diệt đi Tề Thiên Bảo, sao có thể không tiến bộ.


Ngày xưa Viên Phi bị Tề Thiên Bảo khống chế, món nợ này sớm muộn gì cũng phải tính cho rõ.


- Ân, hôm nay phụ thân ngươi còn tọa trấn tại tiểu thế giới Hoa Quả Sơn, không biết bây giờ thế nào rồi.


Trong yêu đồng đen kịt cực lớn của Đại Viên Hoàng hiện lên thần sắc yêu dị, thông đạo thông suốt tiểu thế giới tất nhiên đã bị phong kín, bọn hắn bây giờ còn chưa có năng lực trở về.


- Cũng may những năm gần đây chúng ta tiến bộ không nhỏ, Bát Nhã, Ly Hận, Hình Chiến đều trở thành Vũ Hoàng, cuối cùng có một ngày, chúng ta sẽ diệt được Tề Thiên Bảo.


Viên Phi rống lên thật to.


- Viên Phi.


Đúng lúc này, trong hư không có mấy đạo thân ảnh ngự không mà đến, Viên Phi ngẩng đầu, nhìn thấy vậy như mấy người vừa tới, khóe miệng không khỏi nhếch lên, cười nói:


- Mới vừa rồi còn nói đến các ngươi, mới đó đã tới rồi, như thế nào, có phải ta nên chuẩn bị ra ngoài rồi hay không.



- Ân, trở về được nhiều ngày rồi, nên lần nữa ra ngoài đi lại, thư giãn gân cốt.


Hình Chiến không phải người thích nhàn rỗi, cất cao giọng trả lời.


- Tốt, lão gia tử, ngươi ra ngoài sao?


Viên Phi hỏi Đại Viên Hoàng.


- Không đâu, các ngươi tự đi thôi.


Đại Viên Hoàng lắc đầu, tuổi của hắn đã rất lớn rồi, không cách nào so sánh với bọn Viên Phi, phấn chấn mạnh mẽ, nắm giữ được tiềm lực vô cùng. Chuyện từ nay về sau đều phải dựa vào chính bọn họ.


- Tốt, vậy chúng ta đi.


Đám Viên Phi chẳng hề lãng phí thời gian, thân thể lập tức cuồn cuộn bay lên không, song khi bọn hắn ngự không lại phát hiện xa xa có lưu quang khủng bố đang cấp tốc đến, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.


- Thứ gì đang đến kia, thật nhanh.


Viên Phi nhìn chằm chằm xa xa, đồng tử co rút lại, không tiếp tục chuyển động. Rất nhanh, lưu quang đã đến rất gần, đó là một chiếc cổ thuyền, phía trên cổ thuyền có rất nhiều người đang nhiều, toàn là những thanh niên trẻ tuổi. Trong lúc đó, Viên Phi mở to mắt, chăm chú nhìn cái kia thân ảnh trên cổ thuyền.


- Lâm Phong.



- Còn có Hầu Thanh Lâm, Thiên Si, Quân Mạc Tích, đúng là bọn hắn!


Bọn Bát Nhã cũng mở to mắt, tốc độ của cổ thuyền dần dần chậm lại, thân ảnh của những người trên cổ thuyển dần rõ ràng hơn. Bọn hắn chỉ cảm giác cảm xúc bắt đầu được khơi dậy, rốt cuộc, cổ thuyền dừng lại, vài đạo thân ảnh quen thuộc đứng lên, tay áo bồng bềnh, nổi bật bất phàm.


- Đại sư huynh, nhị sư huynh, Lâm Phong sư đệ.


Đám Bát Nhã nhao nhao mở miệng, những tên này rốt cuộc đã trở về rồi.


- Bát Nhã, Ly Hận, Hình Chiến.


Hầu Thanh Lâm đi ra phía trước, hung hăng đập một quyền lên người bọn Bát Nhã, Thiên Si theo ngay bên cạnh, cười ngây ngô, cách xa nhau nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại đoàn tụ với ba vị sư huynh đệ rồi.


- Nhị sư huynh.


Mấy người nhìn qua Hầu Thanh Lâm, phong thái nhị sư huynh hơn xa trước kia. Lâm Phong đứng phía sau lộ ra biểu tình sáng lạn vui vẻ, nói:


- Sáu người, mười một đệ tử Thiên Đài, hôm nay, đã có sáu người tập hợp, cộng thêm Nhược Tà đã có bảy người, còn thiếu bốn người và sư tôn.



- Thiên Đài nhất định sẽ đoàn tụ.


Thiên Si khẽ nói.


- Lâm Phong, không ngờ ngươi lại tìm được nhị và tam sư huynh.


Ngày xưa, Lâm Phong cứu bọn họ từ trong tay Tề Thiên Bảo.


- Ta vô tình gặp được bọn sư huynh tại Thánh thành Trung Châu, lần này tới tìm các ngươi để chuẩn bị hoàn thành tâm nguyện của lão sư, sau đó Thiên Đài sẽ đoàn tụ tại Thánh thành Trung Châu.


Lâm Phong vui vẻ bảo.


- Lâm Phong nói rất đúng, chúng ta đã trùng kiến Thiên Đài tại Thánh thành Trung Châu, hơn nữa, lần này trở về, chúng ta có ý định sửa lại quy củ tại Bát Hoang, kể cả Tiên Cung Thiên Bảo.


Hầu Thanh Lâm dõng dạc tuyêt bố, trong giọng nói lộ ra một cỗ nhuệ khí, cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo khống chế vận mệnh tiểu thế giới, thậm chí khống chế những người đã rời khỏi tiểu thế giới, coi tiểu thế giới coi như con mồi, loại cục diện này nên thay đổi. Bát Nhã nhíu mày lại, nói:


- Nhị sư huynh, tuy nói chúng ta hôm nay đều đã có thực lực không tệ, nhưng mà cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo, mỗi khu vực đều có thượng vị Hoàng tọa trấn, chúng ta chỉ là trung vị Hoàng thì rất khó đối phó, lần này trở về.

.. Lời đến đây không có tiếp tục nói hết, đội hình hiện tại vốn không cách nào rung chuyển cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo.


- Yên tâm đi, trên người chúng ta hôm nay có không ít bảo vật.


Hầu Thanh Lâm khẽ đáp, bọn Bát Nhã khẽ gật đầu, nếu như Hầu Thanh Lâm đã nói như vậy, tất nhiên có đạo lý.


- Đi, chúng ta lên Yêu Dạ Đảo thăm bọn tiền bối Thần Vũ, sau đó lập đi đến Tiên Cung Thiên Bảo.


Lâm Phong chợt đề nghị, giờ đến Yêu Dạ Đảo rồi, những vị trưởng bối từng rất quan tâm đến mình, đương nhiên phải đi thăm hỏi, nếu không thì thật sự quá vô lễ.


- Ân, Hồ Nguyệt yêu tinh thường xuyên lẩm bẩm tên ngươi đây này.


Nghe lời Hình Chiến nói vậy khiến cho con mắt Lâm Phong lóe lóe, yêu tinh kia không biết hiện ra sao rồi.


- Ma Viên, lên đây đi.


Lâm Phong hô lên với Đại Địa Ma Viên, chỉ thân thể thấy Ma Viên phá không, đứng trước người Lâm Phong, thân thể khổng lồ lộ ra uy áp kinh khủng.


- Như thế nào, muốn thử chiêu với ta chứ gì.


Ma Viên nhếch miệng nói với Lâm Phong, ngày xưa Lâm Phong thường xuyên so tài với hắn, tôi lực luyện công kích của bản thân.


- Ngày xưa luôn bị ngươi khi dễ, bất quá bây giờ ngươi rất có thể không làm được như vậy.


Lâm Phong châm chọc, Ma Viên trừng mắt, quát:


- Khẩu khí thật lớn đó, tới thử xem.


Dứt lời, thân thể Đại Địa Ma Viên lui về phía sau, lộ ra ánh mắt khiêu khích Lâm Phong. Lâm Phong mỉm cười, lập tức thân thể nhanh như gió hướng về phía trước, tốc độ so với ngày xưa đã đáng sợ hơn rất nhiều. Đại Địa Ma Viên đạp mạnh, phát ra tiếng gầm giận dữ, thiên địa rung chuyển, phong vân biến sắc, ma khí ngập trời, cự chưởng khổng lồ mãnh liệt đánh về phía trước, ẩn chứa uy áp vô tận. Quyền mang Lâm Phong phá không, không hề né tránh, nhục quyền va chạm thẳng với đối phương. Lực lượng đáng sợ thâm nhập, Đại Địa Ma Viên cảm giác cánh tay mình như muốn vỡ vụn, thân thể cấp tốc lui về phía sau, đồng tử to lớn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong.


- Như thế nào?


Lâm Phong đứng tại chỗ bất động, mỉm cười hỏi, một màn này khiến cho mọi người đều há hốc mồm, gia hỏa này so đấu lực lượng với Đại Địa Ma Viên, hơn nữa còn thắng.


- Tiểu tử ngươi tiến bộ quá nhanh.


Đại Địa Ma Viên lắc đầu, có chút phiền muộn:


- Xem ra ta phải cố gắng luyện tập rồi.


Dứt lời, Đại Địa Ma Viên lập tức hạ không mà đi. Lâm Phong thấy Đại Địa Ma Viên rời đi, chẳng muốn quấy rầy, một hàng người đạp không, chớp mắt đã hàng lâm trên Yêu Dạ Đảo. Khi cả bọn còn chưa chạm đất, một cỗ yêu khí mênh mông cuồn cuộn xông lên tận mây, chỉ thấy thân thể mềm mại mặc áo choàng đỏ cấp tốc lóe lên, trong nháy mắt đã bao phủ người Lâm Phong khiến cho hắn mãnh liệt bay về phía, lập tức rơi vào vòng tay một nữ tử yêu diễm.


- Lâm Phong đệ đệ, ngươi còn biết trở về thăm tỷ tỷ à.


Hồ Nguyệt nũng nịu khiến cho Lâm Phong cạn lời, nữ yêu tinh thế mà vẫn không hề thay đổi.


- Hồ Nguyệt tỷ, trước mặt nhiều huynh đệ như vậy, ngươi hãy tha cho ta đi.


Lâm Phong run run cầu xin, Hồ Nguyệt nhìn thoáng qua phía trước một hàng thân ảnh, cười rộ lên:


- Hảo tiểu tử, đội hình này thật sự lợi hại, còn có hai nha đầu như hoa như ngọc, khó trách không nhớ đến tỷ tỷ.



- Nào dám.


Lâm Phong cười khổ phóng ánh mắt cầu cứu cho Thần Vũ, Thần Vũ trợn mắt Hồ Nguyệt, quát:


- Vẫn cái tính không đứng đắn như vậy, mau thả hắn ra.



- Ai cần ngươi lo.


Hồ Nguyệt bỉu môi, bất quá vẫn buông Lâm Phong ra.


- Chư vị yêu thúc đều khỏe.


Lâm Phong hỏi thăm bọn Thần Vũ, Thần Vũ gật đầu, trong ánh mắt ẩn ẩn có phong mang:


- Lâm Phong, ngươi cùng nhiều bằng hữu như vậy tới nơi này hẳn là có chuyện.



- Ân, chuẩn bị trở về Thanh Đế Sơn một lần, làm vài chuyện.



- Có cần Yêu Dạ Đảo ra mặt hay không, dù sao Thanh Đế Sơn chính là thế lực Đế cấp.


Thần Vũ Vũ Hoàng không yên lòng mà nói.


- Thần Vũ thúc, chỉ cần Thanh Đế Sơn Đại Đế không dám ra mặt, những kẻ khác, tự chúng ta có thể ứng phó.


Lâm Phong tự tin đáp, lập tức trong mắt Thần Vũ và Hồ Nguyệt cùng lóe lên phong mang, Hồ Nguyệt cười duyên nói:


- Ta đi chơi đùa với các ngươi.



- Ách.

.. Lâm Phong liếc nhìn Hồ Nguyệt, nữ yêu tinh này muốn làm gì đây này.


- Yên tâm, ta chỉ đi giải sầu, không can thiệp các ngươi làm việc.


Hồ Nguyệt trừng mắt ngược lại Lâm Phong, Lâm Phong chỉ đành cười khổ gật đầu:


- Được rồi.



- Hắc hắc, đi, tỷ tỷ mang ngươi đi thăm tiểu tình nhân của ngươi, nàng luôn nhớ đến ngươi.


Áo bào đỏ lại bao phủ Lâm Phong, lập tức kéo hắn đi, để lại một đám người trợn mắt há mồm, khó trách Lâm Phong gọi nàng nữ yêu tinh, thật sự quá hung hãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp