Lâm Phong triệu tập tất cả nhân vật trọng yếu của Thiên để bàn bạc, rất nhanh đã có quyết định.

Chuyến này hắn, Hầu Thanh Lâm, Thiên Si cùng với Quân Mạc Tích không thể nghi ngờ, nhất định phải trở về. Đại Hại Trùng chẳng liên quan gì đến tiểu thế giới nên quyết định lưu lại, tiếp tục cùng các thành viên Thiên Đài khác lịch lãm rèn luyện. Mặt khác, Thanh Phượng và Ô đi theo Lâm Phong, Toan quyết định lưu lại, Đạm Đài và Tần Vũ muốn đi theo Lâm Phong một chuyến, nhìn thử xem thế giới phương xa như thế nào. Vân Thanh Nghiên cũng muốn cùng đi, bất quá lại bị Lâm Phong quyết đoán cự tuyệt, cô nàng này vẫn nên lưu lại trông giữ Thiên Đài thì sẽ phù hợp hơn. Tây Môn Tiếu, Thu Minh còn có Y Tịch sẽ hiệp trợ nàng, Kinh Thú phụ trách việc lịch lãm rèn luyện của môn sinh, đồng thời chọn lựa thành viên có năng lực thích hợp. Đương nhiên người đó phải tự nguyện, dù sao mỗi người một ý, môn sinh Chiến Vương học viện đều không phải kẻ tầm thường, chẳng thích con đường của Kinh Thú là chuyện vô cùng bình thường. Vì vậy, người đi chuyến này chính thức xác định xong, bao gồm Lâm Phong, Hầu Thanh Lâm, Thiên Si, Quân Mạc Tích, Thanh Phượng, Ô, Đạm Đài cùng với Tần Vũ, tổng cộng tám người. Sau khi quyết định, tám người lập tức xuất phát, không chậm trễ dù chỉ một phút. Đối với bọn hắn mà nói, thời gian cấp bách, muốn dùng thời gian ba năm vượt qua Nguyệt Môn, thực sự không phải một nhiệm vụ đơn giản, phi thường gian khổ, toàn bộ nhân vật trọng yếu của Thiên Đài đều phải vượt qua một cảnh giới, hơn nữa sức chiến đấu vẫn phải giữ được ưu thế vững vàng như lúc còn ở hạ vị Hoàng. Hiện tại Nguyệt Môn tuy chưa tìm bọn hắn gây phiền toái, nhưng chắc đã chuẩn bị sẵn sàng, ba năm này thành viên Nguyệt Môn đương nhiên sẽ không sống uổng. Rời khỏi Chiến Vương học viện, một hàng người cưỡi trên cổ thuyền của Lâm Phong, cuồn cuộn tiến về phía trước, nhắm thẳng đến phương xa mà đi. Trong cổ thuyền, có chín đạo thân ảnh, hai thân ảnh Lâm Phong, một bản tôn, một thân ngoại hóa thân. Lúc này, thân ngoại hóa thân đang khống chế cổ buồm, còn bản tôn thì phảng phất như ngủ say, lâm vào giấc mộng. Lâm Phong đang đắm chìm vào Vũ Hồn thế giới để cảm ngộ tu luyện, không lãng phí dù chỉ một chút thời gian, những người khác cũng chẳng nhàn rỗi, từng người nhắm mắt tu luyện, chỉ có lúc mệt mỏi mới mở mắt ra, ngắm nhìn non nước, thế giới bao la bát ngát. Đối với người xuất thân từ Diễm Kim thành, Thánh thành Trung Châu như một thế giới khác, người từ hai khu vực gần như chẳng thể nào liên quan gì với nhau. Đứng trước mười tám Thiên Chi Chủ Thành Thanh Tiêu, Diễm Kim thành sẽ có vẻ đặc biệt nhỏ bé, nhưng mà người từ Diễm Kim thành lại có cảm thấy nó sở hữu kiêu ngạo đặc biệt của riêng mình. Diễm Kim thành là nơi luyện khí hoàn thiện nhất trong phạm vi địa vực mấy chục vạn dặm, đồng thời cũng là thế lực cường đại nhất, các đại thế lực chung quanh đều muốn cầu cạnh Diễm Kim thành. Hết thẩy tộc nhân của luyện khí thế gia đi đường đều có thể ngẩng cao đỉnh đầu, ưỡn ngực tự hào. Nhất là Diễm Kim thành Bắc Vực Mộc gia, hôm nay, bọn hắn đã thay thế Viêm gia, trở thành thế lực luyện khí mạnh nhất Bắc Vực. Trong gia tộc này xuất hiện một người kiệt xuất được xưng thanh niên luyện khí đệ nhất Diễm Kim, Mộc Lâm Tuyết. Hôm nay, Mộc Lâm Tuyết đã bước vào Vũ Hoàng cảnh giới sớm đã trở thành đệ tử cốt lõi nhất của Diễm Kim tháp, hào quang chói mắt. Bởi vì, cô được một vị lão Diễm Kim tháp thu làm đệ tử, nghe nói vị này lão tổ có tu vi cường đại đến mức nghe rợn cả người, cường giả cấp bậc Thiên Đế, thậm chí cả tháp chủ Diễm Kim tháp đương nhiệm nhìn thấy hắn cũng phải rất cung kính hô một tiếng sư tổ, vị lão tổ này dường như xuất thân từ Thanh Tiêu thiên chủ thành Vọng Thiên Cổ Đô. Nhân vật đáng sợ như vậy, tại Diễm Kim thành tuyệt đối nghe rợn cả người, Mộc Lâm Tuyết được hắn ưu ái, thu làm tọa hạ đệ tử. Tin tức như vậy truyền ra, có thể nào không dẫn phát chấn động.Ngay cả ngày xưa Mộc gia chẳng mấy chào đón Mộc Lâm Tuyết cũng bởi vậy mà chiếm được rất nhiều chỗ tốt, rất nhiều thế lực gia tộc muốn kết giao với bọn họ. Về phần Mộc gia thì vẫn luốn nhớ rõ ngày xưa bọn họ đối đãi như thế nào với Mộc Lâm Tuyết và Mộc Dịch đấy. Mộc Thanh Ảnh hôm nay đã có nơi tốt để gửi thân, Mộc gia và Đông Vực Tư Mã gia có quan hệ thông gia, Đông Vực Tư Mã gia vốn ưu ái Mộc Lâm Tuyết, không ngờ Mộc Lâm Tuyết vốn chẳng có ý kia. Đúng lúc, Tư Mã Nam và Mộc Thanh Ảnh do tiếp xúc nên sinh ra thêm vài phần tình cảm, vì vậy, Mộc Thanh Ảnh gả cho Tư Mã Nam một trong tứ thiên tài luyện khí thiên tài ngày xưa, hai người hiện đang ở chung khá hòa hợp. Hiện tại, Tư Mã Nam và Mộc Thanh Ảnh đang đứng trên quảng trường luyện khí trước Diễm Kim tháp, chủ trì một tràng thi đấu luyện khí. Cuộc thi đấu này tự nhiên không thể so với quy mộ trận tranh bá lúc trước giữa Lâm Phong và Viêm Phong. Nhưng bởi vì trận đấu để Diễm Kim tháp chọn lựa nhân tài cho nên được Diễm Kim tháp khá trọng thị, giao cho đệ tử hạch tâm Diễm Kim tháp Tư Mã Nam chủ trì.


- Thanh Ảnh, giải thi đấu luyện khí rất thịnh vượng, ngươi nhìn kìa, chỗ đó có hai người luyện chế được Hoàng khí, bước vào hàng ngũ nhất cấp luyện khí sư, rất khó được.


Lúc này, Tư Mã Nam chỉ vào một chỗ trên quảng trường, khẽ cười nói.


- Hoàn toàn chính xác rất tốt, nhưng nếu so với các ngươi lúc trước thì vẫn còn kém rất xa.


Mộc Thanh Ảnh mỉm cười, nàng đương nhiên còn nhớ rõ diễn bước trận thi đấu luyện khí mấy năm trước, đó là bước ngoặt vận mạng của nàng. Hôm nay nhớ lại ngày xưa mình vô tri tự ngạo, nàng sẽ cảm giác có chút buồn cười, bất quá gia hỏa khốn kiếp kia đáng giận hơn, rõ ràng lợi hại, vậy mà cái gì cũng không nói khiến mình cứ tưởng hắn loại háo sắc, làm hại nàng mất sạch mặt mũi. Chẳng qua hiện nay Mộc Thanh Ảnh đã minh bạch, lúc trước Lâm Phong chẳng muốn giải thích, bởi vì hắn không cần chứng minh bất kỳ vật gì với nàng. Tư Mã Nam cũng nhớ tới trận luyện khí thi đấu năm, ký ức hãy còn mới mẻ, thở dài nói:


- Ngày xưa Viêm Phong coi như nhân vật một phương, thiên phú trác tuyệt, luyện chế ra Hoàng khí vốn có thể tài nghệ trấn áp quần hùng, đoạt được quán quân, thậm chí, sau đó đăng lâm Vũ Hoàng cảnh giới, cực kỳ hiếm có.


Đáng tiếc, gặp phải Lâm Phong càng yêu nghiệt hơn, lấy tư thái cường thế cướp lấy quán quân cuộc tranh tài, cũng lấy thực lực rung động, Tôn Vũ trảm Hoàng, hôm nay ta, Hận Trường Thiên, Cát Thanh Phong đều đã có thành tựu, không biết Lâm Phong giờ ra sao rồi.


- Tốt nhất dừng luôn tại chỗ mới tốt.


Mộc Thanh Ảnh vui vẻ trò chuyện, gia hỏa kia quá ghê tởm, bất quá sự tích của Lâm Phong, toàn bộ Diễm Kim thành kể cả tiểu hài tử vài tuổi đều biết. Mộc Thanh Ảnh không biết, trong số khán giả đang xem tranh tài, Lâm Phong cũng có mặt ở đây. Hắn đương nhiên nhìn thấy Mộc Thanh Ảnh và Tư Mã Nam, hai người ở cùng một chỗ thật ra khiến Lâm Phong có chút kinh ngạc, bất quá hắn thầm chúc phúc, tuy rằng Mộc Thanh Ảnh ngày xưa đối xử với hắn hơi cay nghiệt, nhưng cũng chỉ có tính cách đại tiểu thư, bản chất vốn không xấu.


- Luyện khí thật sự thần kỳ, trừ kĩ thuật luyện khí ra, còn yêu cầu năng lực trận đạo, quá phức tạp.


Đạm Đài quan sát những người luyện khí, thấp giọng hỏi:


- Đúng rồi Lâm Phong, trận pháp của ngươi lợi hại như vậy, phải chăng cũng biết luyện khí?



- Lúc trước ta từng tham gia một lần trành tài, còn đoạt được quán quân nữa kìa.


Lâm Phong mỉm cười trả lời khiến cho Đạm Đài trợn mắt, lập tức đòi hỏi:


- Đã như vậy, lúc nào giúp ta luyện chế một kiện binh khí đây.



- Lấy nhục thể của ngươi, Hoàng khí bình thường đối với ngươi đã chẳng có tác dụng gì, còn Đế Binh, ngươi đi đoạt của đệ tử đại gia tộc là được.


Lâm Phong vui đùa giống như nói.


- Lâm Phong, ngươi nói muốn đến gặp bằng hữu, phải chăng ở Diễm Kim tháp này?


Tần Vũ hỏi, Lâm Phong khẽ gật đầu:


- Không sai, ta đáp ứng một vị bằng hữu sẽ đến gặp nàng, lần này đúng lúc đi ngang qua Diễm Kim thành, há có thể không tuân thủ ước hẹnngày xưa.



- Thanh Ảnh, thi đấu kết thúc, ta nên tuyên bố kết quả.


Tư Mã Nam mỉm cười, đứng dậy. Đúng lúc này, đôi tai của Mộc Thanh Ảnh run rẩy, nàng chợt nghe thấy trong số tạp âm có hai chữ Lâm Phong. Mộc Thanh Ảnh bật dậy, ánh mắt chậm rãi chuyển qua, đôi mắt xinh đpẹ tìm tòi. Chẳng mấy chốc, nàng chú ý vào phương hướng chẳng thu hút chút nào, nhận ra một thân ảnh đang trà trộn giữa đám đông, nội tâm nàng nhịn không được mà chấn động. Đúng là hắn! Tư Mã Nam tuyên bố ba vị trí đầu của cuộc tranh tài lần này, đồng thời bọn họ cũng sẽ cơ hội tiến vào Diễm Kim tháp. Âm thanh vỗ tay nhiệt liệt lập tức bộc phát, nhưng mà Mộc Thanh Ảnh lại phảng phất chẳng nghe được, nàng nhìn chằm chằm vào bóng người kia rồi la lên:


- Lâm Phong.



- Lâm Phong?


Tư Mã Nam nhíu mày, đôi mắt chậm rãi chuyển qua, nhìn đến đạo thân ảnh quen thuộc kia, đồng tử Tư Mã Nam mãnh liệt co rút, đúng là Lâm Phong. Mọi người kinh ngạc với phản ứngcủa Tư Mã Nam và Mộc Thanh Ảnh, lập tức lại nghe đến danh tự quen thuộc mà xa lạ, Lâm Phong.


- Lâm Phong, bọn họ đang kêu Lâm Phong?


Có người đột nhiên nhớ đến, lập tức nhìn theo hướng ánh mắt của Tư Mã Nam và Mộc Thanh, thần sắc không khỏi chấn động, chỉ thấy tám thân ảnh trẻ tuổi đồng thời đạp bộ mà ra. Tám người này, khí chất từng người phi phàm, trên thân tràn ngập tinh thần, phảng phất có thể cảm giác được sự cường đại của bọn hắn, nếu chỉ một người có lẽ sẽ không dễ làm người khác chú ý, song khi tám người đồng thời đi cùng một chỗ, khí thế mạnh mẽ như vậy không cách nào che giấu.


- Đã lâu không gặp.


Lâm Phong mỉm cười với hai người, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, người này đúng là Lâm Phong, người ngày xưa từng làm chấn động cả Diễm Kim thành sao.


- Đã lâu không gặp.


Tư Mã Nam mỉm cườiđáp lại, Mộc Thanh Ảnh hơi sửng sốt, lập tức trừng Lâm Phong, thấp giọng mắng:


- Lâm Phong, gia hỏa nhà ngươi còn sống đấy à.



- Ách.

.. Lâm Phong sửng sốt, lập tức cười khổ, nha đầu kia còn ghi hận hắn đây mà. Có mấy người nghe được Lâm Phong, thân hình liền lóe lên, lập tức chạy vào trong Diễm Kim tháp.


- Nếu như còn sống, sao lại không biết sớm quay về sớm hơn một chút, Lâm Tuyết tỷ rất muốn đi tìm ngươi.


Mộc Thanh Ảnh tiếp tục nói khiến cho mọi người rùng mình, xem ra đồn đại quả nhiên là thật. Mộc Lâm Tuyết vẫn luôn giữ tại tình cảm với Lâm Phong, bất quá không lâu sau trận thi đấu luyện khí năm xưa, Lâm Phong liền không biết tung tích.


- Ha ha, Lâm Phong, khó trách ngươi muốn tới Diễm Kim tháp nhìn một chút.


Đạm Đài phảng phất như đã hiểu, sảng khoái cười nói khiến cho Lâm Phong lộ ra một tia khó xử ý, Hầu Thanh Lâm và Thiên Si đều liếc nhìn sư đệ của mình, nhân duyên của gia hỏa này luôn rất tốt đấy.


- Vậy sao?


Mộc Thanh Ảnh dùng đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm Lâm Phong, gia hỏa này chẳng lẽ còn nhớ rõ Lâm Tuyết tỷ, bất quá bên cạnh hắn dường như nhiều hơn một vị mỹ nữ. Mộc Thanh Ảnh đánh giá Thanh Phượng, Mộc Thanh Ảnh tuy rất xinh đẹp nhưng vẫn cảm giác mình có chút kém, trong nội tâm không khỏi sinh ra cảm giác khác thường, nữ tử này so với Lâm Tuyết tỷ đúng không kém chút nào. Hàn huyên một lát, bên trong Diễm Kim tháp có một hàng thân ảnh đi ra, người cầm đầu tuy rất ít người từng bái kiến, nhưng thời điểm hắn vừa xuất hiện. Trái tim tất cả mọi người có mặt đều dừng một nhịp, bởi vì, ở phía sau lưng hắn có luyện khí đại sư áo bào tím, luyện khí đại sư mặc xích kim trường bào, luyện khí đại sư tử kim trường bào, đội hình như vậy mà cam lòng theo sau người này.Đặc biệt nhất là một vị nữ tử mỹ lệ bên cạnh hắn. Nàng kia hẳn là Mộc Lâm Tuyết, như vậy thân phận của người nàyrất dễ đoán ra, theo như đồn đại chính là Đoan Mộc Thiên Đế!


- Lâm Phong hiền chất, ngươi rốt cuộc đã nhớ tới nơi này.


Đoan Mộc Thiên Đế đi lên trước, khẽ cười nói, khiến cho đồng tử của đám người lại mãnh liệt nheo lại. Đoan Mộc Thiên Đế lại xưng hô Lâm Phong hiền chất, có nghĩa hắn và Lâm Phong đã sớm quen biết, một vị Thiên Đế tự mình ra nghênh tiếp Lâm Phong!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play