Trong đại điện, tiệc rượu vẫn đang tưng bừng, khách và chủ đều vui mừng, Cơ Thương trở thành tiêu điểm của bữa tiệc.
- Cơ Thương huynh, lần này đạt được Thần Mộc tán thành, khoảng cách phong Vương tiến thêm một bước, đến ngày Thánh thành Trung Châu phong Vương, chúng ta nhất định sẽ đến xem lễ, tận mắt nhìn phong thái tân Vương của Cơ Thương huynh.
Thần Mộc Kỳ nâng chén, mỉm cười nóivới Cơ Thương.
- Nếu được như vậy, Cơ Thương sẽ rất vui mừng.
Cơ Thương mỉm cười, khách khí đáp lại.
- Tiểu nữ cũng chúc Cơ Thương huynh sớm ngày phong Vương.
Lần lượt từng thanh niên Thần Mộcnâng chén, mọi người nhao nhao chúc mừng.
- Lại có người đi ra rồi.
Chỉ thấy mấy đạo thân ảnh lóe lên, lộ ra vài phần thần sắc chán chường, Thần Mộc Kỳ vẫn giữ nụ cười trên môi, khách khí nói:
- Chư huynh chắc đã có thu hoạch.
- Không, Thiên Trạch cổ thụ vốn không hề lay động dù chỉ một chút, ngày khác tu vi tiến một bước lúc hãy trở lại thử thêm một lần.
Một người trong đó nhàn nhạt trả lời, Thần Mộc Kỳ khẽ gật đầu:
- Ngày khác chư huynh nếu trở lại, chúng ta nguyện ý lại làm người dẫn đường, mang theo chư vị đi đến Thiên Trạch sâm lâm, nhìn xem có cơ duyên đạt được Thiên Trạch cổ thụ hay không.
- Đa tạ Thần Mộc huynh.
Mấy người khẽ gật đầu, lập tức Thần Mộc Kỳ hỏi:
- Người kia vẫn chưa đi ra?
- A, chúng ta trông thấy hắn đang cưỡi một chiếc cổ thuyền truy kích Thần Mộc mà đi, hiện tại chỉ sợ không biết đã truy tới tận nơi nào.
Người kia đáp lại, lập tức tất cả mọi người lộ ra nụ cười thản nhiên, hết thảy đều tự hiểu.
- Không biết tự lượng sức mình.
Thần Mộc tiểu thư thấp giọng thì thầm, thực sự không phải bọn họ xem thường cảnh giới thấp, chỉ là Lâm Phong thật sự chẳng biết tự lượng sức mình, hạ vị Hoàng mà lại dám đến lấy Thiên Trạch Thần Mộc, đây là chuyện chưa từng xảy ra, hắn cho rằng mình là ai. Trường Lâm ngồi ở vị trí gần chót, sắc mặt có chút khó xử, lẩm bẩm:
- Gia hỏa Lâm Phong cũng thiệt là, to mồm tuyên bố muốn lấy cho bằng được Thiên Trạch Thần Mộc, đây không phải nói chuyện hoang đường viển vông à.
Vừa nói hắn còn lắc đầu, kế tiếp một hàng người kế tục trò chuyện, không khí rất vui vẻ. Đột nhiên, một đạo thân ảnh cuồn cuộn mà đến, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhao nhao nhìn về phía bóng người kia, trông thấy Lâm Phong trở về, trong đôi mắt họ đều lộ ra thần sắc thú vị, gia hỏa này rốt cục vẫn phải đi ra rồi. Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt đám người tụ tập trên người mình, trong nội tâm sáng tỏ, không ít người đều chờ đợi để chê cười mình. Bất quá hắn lười chứng minh bản thân, Lâm Phong đi thẳng tới trước mặt Trường Lâm, mỉm cười với Trường Lâm xuống, nói:
- Trường Lâm huynh, ta còn có việc trong người, chúng ta phải tạm biệt rồi.
- Đi liềnh ả?
Trường Lâm lộ ra vẻ dị sắc, Lâm Phong cầm theo không ít thứ đến giao dịch, bây giờ lại nhanh như vậy liền phải ly khai, bất quá nghĩ đến Lâm Phong bởi vì khó xử, cho nên hắn cũng không có giữ lại, dù sao chỉ là bèo nước gặp nhau.
- Lâm Phong huynh đệ, ngày khác hữu duyên gặp lại.
Trường Lâm khẽ gật đầu, Lâm Phong nhìn về phía mọi người, nói:
- Chư vị, cáo từ.
Dứt lời, Lâm Phong đạp mạnh phóng lên không trung, cuồn cuộn mà đi, Thiên Trạch Thần Mộc đã tới tay, hắn không cần thiết phải lưu lại nữa. Thấy Lâm Phong đi xa, mọi người cũng chẳng mấy quan tâm, đương nhiên, đối với họ mà nói, Lâm Phong chỉ là khách qua đường mà thôi. Rất nhanh, họ sẽ quên lãng mất từng có một người như thế đã tới Thần Mộc gia tộc. Lâm Phong cưỡi cổ thuyền mà đi, rời khỏi Thần Mộc cốc, lần này chẳng ai xuất hiện ngăn cản, thẳng đến lúc hắn xuyên qua hạp cốc, lần nữa trở lại Đại Trạch sơn. Lâm Phong cưỡi cổ thuyền, tâm niệm vừa động, thân ngoại hóa thân lập tức trở về, hai người hợp nhất, Lâm Phong bố trí cái thân ngoại hóa thân này bên ngoài tiếp để phòng bất trắc. Chẳng ngờ chuyến này lại đặc biệt thuận lợi, tiền bối thủ hộ Thiên Trạch Thần Mộc rõ ràng thị phi, giúp hắn dễ dàng lấy được Thiên Trạch Thần Mộc. Đạt được Thiên Trạch cổ thụ rồi, Lâm Phong không vội vã ly khai Đại Trạch sơn, mà đi đang Đại Trạch sơn mênh mông vô tận, tìm một chỗ kín đáo rồi tạo ra động phủ ngay tại đó. Lúc này, trên người Lâm Phong phảng phất có một cổ thụ đen kịt như ẩn như hiện, các hệ thiên địa pháp tắc tụ đến, toàn bộ động phủ tràn ngập thiên địa pháp tắc lực lượng nồng đậm chí cực. Vậy mà lúc này, Lâm Phong lại có chút phiền muộn, Thiên Trạch cổ thụ do thiên địa thai nghén mà sinh. Có được Thiên Trạch tương đương với việc thai nghén thiên địa vạn pháp, gốc Thiên Trạch cổ thụ này mặc dù đã từng bị Ma Hoàng khống chế nhưng vẫn lộ ra vài phần bướng bỉnh, không giống như bình thường. Tuy pháp tắc lực lượng vẫn thuộc về thiên địa pháp tắc, nhưng lại không giống với mảnh thế giới. Đại đạo đồng tông, vạn pháp đồng nguyên, võ đạo cực hạn hẳn trở về bổn nguyên, pháp tắc cũng không ngoại lệ, vô luận thế giới nào, vẫn phải theo nguyên lý này. Đã như vậy, hẳn sẽ đồng căn đồng nguyên, Lâm Phong có thể mượn pháp tắc ngoại giới để tu luyện, lĩnh ngộ đã đủ chứng minh chắc chắn có chỗ tương thông. Nhưng bởi vì hai thế giới bất đồng khiến cho hai chủng pháp tắc cũng có chỗ bất đồng, tạo ra một tia không cân đối.
- Mặc kệ loại pháp tắc khỉ gió nào, chỉ cần tu luyện hữu ích là xong, vạn pháp tương thông dung hợp, tự do ngoài lý.
Lâm Phong trồng Thiên Trạch cổ thụ xuống Vũ Hồn thế giới, lập tức một cổ pháp tắc khí tức kinh khủng phóng ra, pháp tắc của thế giới khác tiến trong thế giới này, vạn pháp lực bắt đầu lan tỏa, Lâm Phong khoanh chân ngồi dưới Thiên Trạch Cổ Thụ, an tĩnh cảm ngộ. Hai tháng sau, bên trong động phủ, pháp tắc lực lượng mạnh mẽ tuôn trào, nồng đậm đến cực điểm, không ngừng chảy ra bên ngoài động phủ, nếu ở đây có người, dù cách xa vẫn có thể cảm nhận được cỗ pháp tắc mãnh liệt đang chấn động. Một đạo thân ảnh từ trong động phủ bước ra, rõ ràng chính là Lâm Phong, tâm niệm vừa động, cổ thuyền lập tức xuất hiện. Lâm Phong đặt chân lên cổ thuyền, lập tức cuồn cuộn mà đi, chuẩn bị rời khỏi Đại Trạch sơn. Thánh thành Trung Châu, Chiến Vương học viện, mấy tháng qua, Thiên Đài vẫn tiếp tục khuếch trương thế lực, Kinh Thú và Vân Thanh Nghiên chỉ đạo môn sinh mới nhập, đồng thời Hầu Thanh Lâm dẫn đầu mọi người Thiên Đài không ngừng tiến hành thí luyện, Thiên Đài nhận người không hỏi mới cũ môn sinh, nhưng phải đồng tâm đồng đức, không được xảy ra mâu thuẫn, tranh chấp với đồng môn, nếu không sẽ trục xuất ngay, đương nhiên, muốn đi vào hạch tâm Thiên Đài, vậy không thể nào dễ dàng như vậy, còn cần tiến hành khảo hạch một khoảng thời gian nữa. Khí thế của môn phái môn phái mới thành lập này rất mãnh liệt, ngay cả một ít đại môn phái mạnh mẽ khác trong Chiến Vương cũng bắt đầu chú ý tới. Hơn nữa, ngay trên chiến đài, Lâm Phong từng định ra ước hẹn ba năm với Nguyệt Môn, trong mắt đại đa số người, thời gian ba năm quá ngắn ngủi, dù người có thiên phú cực kỳ xuất chúng đi chăng nữa, ba năm cũng chỉ có thể từ hạ vị Hoàng đến trung vị Hoàng. Nếu Thiên Đài muốn chiến thắng Nguyệt Môn, nhất định toàn tập thể phải vượt qua một cảnh giới. Hôm nay Tinh Thần Môn, trái ngược với Thiên Đài, triệt để yên tĩnh trở lại, chắc biết hổ thẹn nên tập hợp lại, gắng sức khổ tu. Cơ Vô Ưu và Vũ Văn Tịnh cực ít lộ diện, lấy tính tình Cơ Vô Ưu, trải qua chiến bại lần trước, hôm nay chắc chắn sẽ điên cuồng tu luyện, ý đồ ngày khác có thể tái chiến Lâm Phong, đoạt lại vị trí vốn thuộc về hắn trên Nhân Bảng, đương nhiên, đến lúc đó, có lẽ bọn hắn nên cường thế đặt chân lên Địa bảng rồi. Tất cả mọi người biết rõ, kỳ thật Cơ Vô Ưu và Lâm Phong hiện tại đã có thực lực đặt chân lên Tiềm Vương Địa Bảng, tuy cả hai đều chưa từng chính thức chiến đấu trên Địa bảng. Hôm nay, Chiến Vương học viện, hai đạo thân ảnh sóng vai đi thẳng tới phủ đệ Thiên Đài.
- Lâm Phong, hắn là ai?
Vân Thanh Nghiên trông thấy thanh niên bên cạnh Lâm Phong, khí vũ phi phàm, thân mang vương giả chính khí, không khỏi hơi tò mò, người này nếu là môn sinh tại Chiến Vương học viện, chắc hẳn không phải hạng người vô danh mới đúng.
- Minh Vương cung, Quân Mạc Tích.
Lâm Phong giải đáp ngay khiến cho thần sắc Vân Thanh Nghiên ngưng tụ, đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm Quân Mạc Tích, cười nói:
- Ngươi chính là Minh Tử Quân Mạc Tích.
- Là ta.
Quân Mạc Tích mỉm cười gật đầu với Vân Thanh Nghiên, tươi cười ấm áp làm cho người khác cảm giác phi thường thoải mái.
- Đây là Vân Thanh Nghiên.
Lâm Phong giới thiệu với Quân Mạc Tích. Lúc này, từ trong phủ đệ, không ít thân ảnh đi ra.
- Quân Mạc Tích, sao ngươi lại tới đây?
Đại Hại Trùng thấy Quân Mạc Tích, vui vẻ đi đến, Hầu Thanh Lâm và Thiên Si đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, không ngờ Minh Vương cung Quân Mạc Tích lại tới.
- Ta gọi Mạc Tích tới đây, cùng mọi người thương lượng một chuyện.
Lâm Phong nhìn về phía Hầu Thanh Lâm và Thiên Si, nói:
- Nhị sư huynh, tam sư huynh, ta muốn trở về một chuyến.
- Trở về.
Trong mắt Hầu Thanh Lâm cùng Thiên Si đều đều hiện lên quang mang, thần sắc trầm mặc, trong đầu đang suy tư. Thực lực Thiên Đài hôm nay không kém, đi đến tiểu thế giới sẽ chẳng có vấn đề, thế nhưng cửu đại Tiên Cung Thiên Bảo tuy không phải đại thế lực, nhưng mà chín vị bảo chủ nghe nói đều có cảnh giới thượng vị Hoàng, không thể nào khinh thường.
- Sư huynh, lấy nội tình chúng ta hôm nay, uy hiếp duy nhất đối với chúng ta chỉ có mỗi Thanh Đế Sơn rồi.
Lâm Phong tiếp tục nói:
- Lần này trở lại, có thể coi như một phen lịch lãm rèn luyện, thuận tiện cho gia viên của chúng ta trở nên thái bình.
- Tốt, trở về.
Hầu Thanh Lâm quyết định ngay, nguyện vọng của hai vị sư tôn, nên do những đệ tử như họ đi thực hiện. Huống hồ, Lâm Phong từng nói, trên Yêu Dạ Đảo còn có mấy vị sư đệ, lần này trở về vừa vặn tụ hợpvới bọn họ.
- Ta cũng đồng ý.
Thiên Si khẽ gật đầu, Lâm Phong lộ ra nụ cười vui vẻ:
- Nếu như sư huynh đã đồng ý, kế tiếp chúng ta chọn lựa một ít người trong Thiên Đài nguyện ý đi theo chúng ta, người lưu lại thì giao cho Thanh Nghiên và Kinh Thú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT