Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1801 - Thiên Trạch Thần Mộc


...

trướctiếp


- Cảm thấy hơi ngạc nhiên, Vấn Ngạo Tuyết cũng từng bị Thí Hoàng Đồng Minh ám sát, suýt nữa chết, xem ra có lẽ vì ngụy trang?


Bởi vậy nên ta vốn không để ý tới hắn. Lâm Phong trầm ngâm một lát rồi nói, Kinh Thú không thèm để ý:


- Ai nói đệ nhị sát nhất định phải có thực lực cường đại, có lẽ lần đó hắn thực sự suýt nữa chết cũng nói không chừng.


Lâm Phong kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức cũng lộ ra nụ cười thản nhiên, chưa cần biết thất sát là ai, hiện tại chỉ cần biết thế lực mà hắn muốn đối phó là Tề Thiên Bảo, Dược Vương Tiên Cung.


- Ngươi là đệ nhất sát thì có quan hệ gì với chuyện gia nhập Thiên Đài, dựa vào cái gì mà ta phải đồng ý cho ngươi gia nhập?



- Thất sát tuy không nhất định phải có mạnh mẽ, nhưng thất sát chắc chắn là kẻ am hiểu ám sát nhất.


Nếu như muốn phát triển Thiên Đài, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy thiếu hạng người như ta sao, chỉ cần ta đạt được Thiên Diễn Thánh Kinh, vậy sẽ giống như các huynh đệ khác, mạnh mẽ lột xác, đợi đến lúc Thiên Đài khuếch trương lớn mạnh, ta có thể đào tạo thích khách cho Thiên Đài. Kinh Thú vẫn đặt hai tay trong áo, mỉm cười thuyết phục khiến cho nội tâm Lâm Phong khẽ nhúc nhích, lập tức hỏi:


- Ta làm sao biết ngươi không có dị tâm?



- Đã nhập Thiên Đài, chư vị đều là huynh đệ, nếu có dị tâm, Thiên Đài cùng chém giết, đây không phải điều ngươi luôn luôn chủ trương sao.


Chưa kể đến việc chính ngươi đã có thể giết được ta. Kinh Thú tin tưởng, với tính cách quyết đoán của Lâm Phong khi truyền Thiên Diễn Thánh Kinh, Lâm Phong sẽ đáp ứng mình. Quả nhiên, nghe được vậy, Lâm Phong lộ ra sự vui vẻ, nói:


- Buông lỏng thần niệm.



- Được.


Kinh Thú khẽ gật đầu, lập tức cảm thấy thần niệm của Lâm Phong truyền đạt Thiên Diễn Thánh Kinh. Sau khi chấm dứt, thấy Kinh Thú mở mắt ra, nhìn Lâm Phong bình tĩnh nói:


- Đã nhập Thiên Đài đều là huynh đệ, nếu có dị tâm, Thiên Đài cùng chém chết.



- Đã nhập Thiên Đài đều thành huynh đệ.


Hai người đồng thời đứng dậy, nhìn nhau mỉm cười, rồi đi ra ngoài. Vân Thanh Nghiên nhìn Lâm Phong sóng vai cùng Kinh Thú thì lộ ra vẻ kinh ngạc, không biết hai người vừa nói gì mà thái độ lại thay đổi rõ rệt.


- Thanh Nghiên, từ nay về sau Kinh Thú trở thành thành viên hạch tâm Thiên Đài, hắn sẽ phụ trợ ngươi cùng xử lý việc khuếch trương Thiên Đài.


Lâm Phong khẽ nói Vân Thanh Nghiên, việc này khiến Vân Thanh Nghiên càng thêm tò mò, nhìn chằm chằm Kinh Thú. Kinh Thú chính là sát thủ, giỏi ám sát, mà hắn đang chiếm vị trí thứ ba trên Nhân Bảng, đủ để thấy được thực lực phi phàm, nếu tu luyện thêm Thiên Diễn Thánh Kinh, mạnh mẽ lột xác, thêm cả ánh mắt cực độc, đương nhiên có thể nhìn ra được người nào am hiểu ám sát, sẽ do hắn bồi dưỡng. Đến lúc môn phái có một đường khẩu ám sát mạnh mẽ, vậy sẽ tạo thành uy hiếp trí mạng với kẻ địch. Lâm Phong đi tìm bọn Hầu Thanh Lâm, dặn dò:


- Nhị sư huynh, Thiên Đài trong Chiến Vương học viện xem như dần dần đi vào quỹ đạo, Cơ Môn mặc dù thù hận chúng ta, nhưng không dám tự tiện gây phiền toái.


Kế tiếp ta sẽ đi mất mấy ngày, ngươi mang theo huynh đệ Thiên Đài lịch lãm rèn luyện, tăng thực lực lên. Mặt khác, ta vừa cho Kinh Thú gia nhập Thiên Đài, để hắn và Thanh Nghiên cùng bồi dưỡng người mới, có các ngươi ở đây, Thiên Đài chắc không có chuyện của ta nữa rồi. Hầu Thanh Lâm nghe thấy Kinh Thú nhập Thiên Đài, khẽ gật đầu:


- Kinh Thú luôn giữ vẻ thần bí, hơn nữa thông qua xếp hạng có thể thấy được thực lực hắn phi phàm, hắn gia nhập Thiên Đài là chuyện tốt.



- Ta cũng nghĩ như vậy đấy, Kinh Thú cùng chúng ta có chút sâu xa, hắn chính là một trong thất sát.


Hầu Thanh Lâm lộ ra thần sắc kinh dị, Kinh Thú không ngờ lại là thất sát.


- Lâm Phong, ngươi chuẩn bị đi đâu?


Đạm Đài đứng cạnh nghe Lâm Phong nói phải đi mất mấy ngày nên hỏi thăm.


- Có quan hệ với ngươi.


Đạm Đài, ngươi theo ta về bộ lạc, ta có một số việc muốn thỉnh giáo tiền bối trong bộ lạc. Lâm Phong nói với Đạm Đài, có một số việc nên xử lý.


- Tới bộ lạc của ta?


Đạm Đài lộ ra thần sắc kinh ngạc, kỳ quái nhìn Lâm Phong.


- Đi thôi, ta có một vị tiền bối bị thương rất nặng, không biết nên làm như thế nào mới giúp ông ấy phục hồi như cũ, đành phải đi xin xỏ tiền bối của ngươi.


Lâm Phong lập tức lôi kéo Đạm Đài đi ra ngoài. Ra học viện, Lâm Phong và Đạm Đài cưỡi cổ thuyền tốc hành bay đi. Lâm Phong cảm thấy phi thường may mắn vì ngày xưa Đoan Mộc Thiên Đế đưa cho hắn cổ buồm, nếu không có nó thì hắn chạy đi thật sự quá bất tiện rồi, chậm trễ mất nhiều thời gian. Nơi ở của bộ lạc Đạm Đài vẫn cứ nguyên thủy như trước, phảng phất như di tích thời đại viễn cổ vậy, không có chút thu hút nào, nhất là tu vi thiếu niên, thật sự quá thấp, quả thực khiến người khác khó mà tin được đây là ngay bên ngoài Thánh thành Trung Châu, nếu không phải hiểu rõ tình hình e rằng tất cả mọi người đều sẽ tự động xem nhẹ nơi này.


- Lão gia tử.


Trong bộ lạc, Đạm Đài hô một tiếng với lão nhân phía trước khiến cho các lão nhân quay đầu, phẫn nộ trừng mắt nói:


- Tiểu tử làm sao lại chết trở về rồi, có phải lại gây họa hay không.



- Hắc hắc, lần này không gặp rắc rối, lão gia tử nhìn xem tu vi của ta thế nào.


Đạm Đài cười đáp, lập tức toàn thân phát ra tiếng vang đùng đùng, khí tức hùng sư cực kỳ hung hãn. Một màn này khiến cho những lão nhân kia trợn mắt nhìn Đạm Đài, lão gia tử nhếch miệng mỉm cười, nói:


- Tiểu tử, tiến bộ không nhỏ đó.



- Lời thừa, lão đầu tử chưa biết ta là thiên tài à.


Đương nhiên, cái này cũng có công lao huynh đệ Lâm Phong của ta. Lão gia tử, hôm nay Lâm Phong có chuyện tìm ngươi, mặc kệ có chuyện gì cũng không cho phép cự tuyệt, bằng không thì ta chẳng để yên cho ngươi.


- Cái thứ ăn cây táo, rào cây sung.


Lão đầu tử vờ mắng mở rồi lập tức nhìn qua Lâm Phong nói:


- Tiểu gia hỏa, nói cho ta nghe thử đi.



- Tiền bối, ta biết một vị kiếm tu, ông ấy bị pháp tắc lực lượng tổn thương, thương thế nghiêm trọng, không biết bộ lạc có dược vật gì có thể trị liệu được chăng.


Lâm Phong khẽ khom người, rất lễ độ hỏi. Đạm Đài gia hỏa kia không tim không phổi, nhưng hắn vẫn phải làm đủ lễ tiết. Bộ lạc rất giỏi dược đạo, có lẽ sẽ có biện pháp chữa khỏi thương thế của Vô Thiên Kiếm Hoàng tiền bối.


- Bộ lạc chúng ta trị thương, bất luận nặng hay nhẹ, người bệnh nhất định phải đích thân đến, như vậy mới có thể tìm đúng bệnh mà trị, dùng dược lý để chậm chạp điều dưỡng, tuần tự tiến dần.


Nếu ta không thấy tận mắt bản thân người bệnh thì rất khó dùng đúng thuốc chữa. Lâm Phong nghe vậy nhíu mày, Vô Thiên Kiếm Hoàng hôm nay không biết còn ở Kiếm Các hay không. Rất có thể Kiếm Hoàng tiền bối đã theo hắn ngàn dặm xa xôi đi tới Thánh thành Trung Châu.


- Tiền bối, còn có những phương pháp khác sao?


Lâm Phong chưa vội từ bỏ, tiếp tục mở miệng hỏi. Chỉ thấy lão nhân hơi trầm ngâm, tựa hồ ngẫm nghĩ một lát, sau đó gật đầu, nói:


- Nếu ngươi lấy được Thiên Trạch Thần Mộc bên trong Thần Mộc cốc, vậy có thể trị được tất cả pháp tắc tổn thương.



- Lão gia tử nói đùa gì vậy, để Lâm Phong đi Thần Mộc cốc tìm Thiên Trạch Thần Mộc, thần vật đương nhiên có thủ hộ giả, ngươi không phải muốn Lâm Phong đi chịu chết sao.


Đạm Đài trợn mắt hỏi lão nhân.


- Ta đâu nói hắn phải đối đầu với thủ hộ giả.


Lão đầu tử trừng lại Đạm Đài.


- Tiền bối, Thiên Trạch Thần Mộc là vật gì?


Lâm Phong hiếu kỳ hỏi, hắn biết rõ Thần Mộc cốc ở đâu, trong tình báo của Tuyên Điện tình báo có ghi lại một nơi thần bí, nghe nói chỗ đó là một bộ tộc bị ngăn cách, có thể coi như một thế giới. Người trong bộ lạc đời đời thủ hộ Thần Mộc, chỉ có điều Lâm Phong cũng không thấy tin tức về Thần Mộc, giờ xem ra, Thần Mộc kia chính là Thiên Trạch Thần Mộc.


- Thiên Trạch Thần Mộc được trời che chở, từ thiên địa pháp tắc lực thai nghén mà sinh, có người nói khi trùng kích Đại Đế cảnh có thể dùng Thiên Trạch Thần Mộc hỗ trợ.


Tiền bối của ngươi tuy thân thụ thương nặng, nhưng nếu có được Thiên Trạch Thần Mộc do thiên địa pháp tắc thai nghén mà thành, vậy đương nhiên sẽ chữa trị được. Lão gia tử giải thích với Lâm Phong, bất quá lập tức lại nói:


- Nhưng mà Thiên Trạch Thần Mộc được nhiều thế hệ người trong Thần Mộc cốc thủ hộ, chính là thánh vật của họ, không dung tha ngoại giới ngấp nghé.


Bởi vì Thiên Trạch Thần Mộc tồn tại nên số lượng Đại Đế trong Thần Mộc cốc quả thật không ít, thực lực siêu cấp đáng sợ, không ai nguyện ý trêu chọc một bộ lạc như vậy. Cho nên ngươi phải cân nhắc Thiên Trạch Thần Mộc cho thỏa đáng.


- Một cổ bộ lạc.


Lâm Phong thầm run sợ nhưng vẫn cố hỏi:


- Ta đi Thần Mộc cốc làm khách thì sẽ không có vấn đề chứ?



- Không có vấn đề, Thần Mộc cốc giống như cổ Giới tộc, chẳng hề ngăn cản người trong cốc tiếp xúc với ngoại giới.


Thực tế trong học viện trên Thanh Tiêu đại lục đều có đệ tử xuất thân từ Thần Mộc cốc, nhưng bọn họ không nói ra mà thôi.


- Lão đầu tử, trừ hai loại biện pháp này, còn có phương pháp thứ ba không?


Đạm Đài không muốn Lâm Phong ngấp nghé Thiên Trạch Thần Mộc. Trong Thánh thành Trung Châu có rất nhiều người muốn trộm Thiên Trạch Thần Mộc, kết cục của họ chẳng cần phải nói, biện pháp này quá nguy hiểm.


- Không có, hoặc đích thân người bệnh đến, hoặc có Thiên Trạch Thần Mộc, đương nhiên, bất tử thần dược thì không cần nhắc đến.


Lão đầu tử thản nhiên nói, bất tử thần dược chẳng biết có bao nhiêu người chính thức nhìn thấy, không khác gì chuyện hoang đường viển vong.


- Lâm Phong, ta thấy ngươi nên dẫn vị tiền bối kia tới đây, chỉ cần thương thế không phải quá nghiêm trọng, bộ lạc của ta sẽ có biện pháp.



- Ta rõ rồi.


Lâm Phong khẽ gật đầu, trong nội tâm đã có tính toán:


- Đạm Đài, ngươi lưu lại, ta phải đi trước.


Đạm Đài nghe vậy thì trừng mắt, gia hỏa này thật sự muốn làm.


- Ta cùng đi với ngươi.


Đạm Đài nói vậy khiến cho Lâm Phong hơi nhíu mày, chợt nghe lão đầu tử nói:


- Đi thôi, đi thôi, tùy các ngươi thoải mái náo loạn, chú ý an toàn là được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp