Ánh mắt xung quanh tập trung Vũ Văn Hầu, chỉ thấy trong mắt Vũ Văn Hầu lóe lên sát khí, gần như ai cũng đoán trước được, Vũ Văn Hầu tất nhiên phải trả thù Thiên Đài, vòng tiếp theo, rất có thể sẽ do Cơ Vô Ưu ứng chiến.


- Đến các ngươi.


Mắt Vũ Văn Hầu híp lại cứ như độc xà, tạo ra cảm giác âm độc. Lâm Phong nhìn về phía phe Thiên Đài, lập tức hắn chú ý vào Ô. Lúc trước, Ô đột phá Vũ Hoàng cảnh gần như cùng lúc với hắn, bản thể Ô là Thái Dương Thần Điểu, thực lực không phải nói chơi. Cơ Vô Ưu cầm giữ Thanh Long Đồ Đằng, Thanh Long Đồ Đằng khiến cho tinh khí Cơ Vô Ưu như Chân Long vậy, huyết mạch cường thịnh, cả người tràn ngập lực lượng, thần điểu Tam Túc Kim Ô rất thích hợp để ứng phó, hôm nay Lâm Phong không cầu chiến thắng, chỉ cần chứng minh thực lực của Thiên Đài. Cơ Vô Ưu thân là đệ nhất Nhân Bảng, thành danh đã lâu, bởi vậy, mặc dù người Thiên Đài thất bại thì cũng chẳng cần hổ thẹn.


- Ô, có dám ra khiêu chiến không?


Con ngươi sắc bén của Ô nhìn lại Lâm Phong, cảm giác trong lồng ngực có nộ khí. Gia hỏa này vậy mà dám khích mình, Ô thét dài, thân ảnh cuồn cuộn đáp xuống chiến đài, ánh mắt nhìn thẳng tới đám Cơ Môn.


- Ai tới chiến?


Ô cuồn cuộn gầm lên, Cơ Vô Ưu xông lên chiến đài.


- Xem ra Cơ Môn thật sự không người, chỉ có mỗi Cơ Vô Ưu và đám pháo hôi.


Âm thanh trào phúng liên tục truyền ra, qua mấy trận vừa rồi, tất cả đã rõ ràng, Cơ Môn hoàn toàn không có tiền vốn kiêu ngạo trước Thiên Đài, nên thoái vị được rồi. Long ngâm, thần điểu hót, trên chiến đài tràn ngập lực lượng yêu dã, Cơ Vô Ưu lưng đeo thanh long Đồ Đằng, Ô hóa thân bản thể Thái Dương thần điểu, hung hăng va chạm với Cơ Vô Ưu. Mặc dù không địch lại nhưng Ô cứ như phát điên, cương quyết bướng bỉnh, pháp tắc thái dương hỏa diễm bộc phát đốt cháy cả chiến đài, đáng sợ đến cực điểm.


- Cút!


Cơ Vô Ưu gầm lên, quả đấm của hắn hung hăng đánh vào đôi cánh khiến cho Ô phải lộn trở lại. Nhưng Ô lại lại lần nữa phóng lên trời, tựa hồ vĩnh viễn không biết khuất phục.


- Được rồi.


Lâm Phong truyền âm, tốc độ nhanh, nhục thể cường hoành, bởi vậy Ô mới đánh lâu mà chưa bại. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không phải đối thủ của Cơ Vô Ưu, hiện giờ đã bị thương không nhẹ, không thể lại liều mạng nữa, có thể chiến đấu đến mức này đã được rồi. Ô ngoảnh lại nhìn chằm chằm Lâm Phong, thấy ánh mắt của Lâm Phong, Ô thét gào rồi bất đắc dĩ xuống đài. Tuy Cơ Vô Ưu thắng nhưng lại chẳng hề vui sướng mà tức giận hừ một tiếng, dường như phi thường không vui. Lâm Phong cường thế làm nhục Cơ Môn, thế nhưng hắn lại không thể áp đảo đến mức giống như Lâm Phong.


- Hậu bối của cự phách Yêu giới ở Vọng Thiên Cổ Đô, bản tôn Thái Dương Thần Điểu, thực lực tên này không hề tầm thường, mặc dù cương quyết bướng bỉnh, nhưng vẫn biết nghe theo Lâm Phong.


Thực lực Thiên Đài càng lúc càng thâm bất khả trắc, nếu để cho Thiên Đài phát triển mấy thập niên, chỉ sợ sẽ trở thành một Cơ Môn khác. Trong lòng mọi người thầm than môn phái mới quật khởi thật mạnh mẽ. Kế tiếp đến phiên Cơ Môn lên trước. Lâm Phong lạnh lùng nhìn quét qua khiến cho phe Cơ Môn cảm giác Lâm Phong đang nhìn mình, không khỏi toàn thân phát lạnh. Nếu như Lâm Phong cũng dùng biện pháp như vừa rồi, bọn hắn về sau còn gì thể diện gặp người, mà trong tình huống chưa biết Lâm Phong mạnh như thế nào, bọn hắn không dám cam đoan mình có thể toàn thân mà lui. Bởi vậy, trận doanh Cơ Môn lâm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi, Vũ Văn Hầu liên tục liếc qua liếc lại, nhưng phát hiện chẳng ai dám xuất chiến.


- Vũ Văn Hầu, Tinh Thần Môn của ngươi tốt xấu gì cũng đứng đầu, đã đáp ứng Thiên Đài chiến với người ta, hà tất phải bỉ ổi sợ chiến, để người khác phải chịu tội.


Ngươi cứ đường đường chính chính chiến mà chiến đi, tuy thất bại nhưng cũng tốt hơn loại cục diện này, quả thực mất hết thể diện. Lúc này, thanh âm trong số khán giả đột nhiên truyền đến, người đang nói chuyện lại không phải thành viên Thiên Đài mà là một tên khoác áo lông bào, hai tay giấu trong áo, không ai khác ngoài Kinh Thú. Vũ Văn Hầu nhìn chằm chằm Kinh Thú, trong mắt hiện lên hàn mang, Kinh Thú chẳng những không đáp ứng tạm thời gia nhập Cơ Môn mà hôm nay lại còn ra trào phúng, lí nào lại như vậy.


- Trận này để ta lên.


Vũ Văn Tịnh không thể chịu đựng được mình bị khinh thường, liền bước vào lên đài.


- Công chúa.


Vũ Văn Hầu kinh hãi, cảm giác có chút không ổn, nhìn sang Lâm Phong, nếu gia hỏa này lại ra tay, Vũ Văn Tịnh e rằng khó có thể chống lại, Cơ Vô Ưu cũng liếc sang chỉ nghe Lâm Phong nói:


- Ta đương nhiên không ti tiện cầu thắng mà muốn để Thiên Đài chà đạp Cơ Môn, tam sư huynh, ngươi ứng chiến đi!


Lúc Vũ Văn Tịnh vừa bước ra, Lâm Phong cảm thấy Thiên Si chấn động, chiến ý lăng lệ ác liệt, ngày xưa từng bại trận dưới tay Vũ Văn Tịnh, hôm nay đã hơn một năm trôi qua, tất yếu phải trả lại xỉ nhục.


- Ngày xưa ta đã thắng ngươi, hôm nay ngươi vẫn sẽ là bại tướng mà thôi.


Vũ Văn Tịnh lộ ra sự tự tinmãnh liệt, nàng há có thể thua bởi bại tướng, Thiên Si chắc chắn không có nửa điểm hi vọng.


- Nhìn núi chính là núi, nhìn nước chính là nước, nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước.


Thiên Si thì thầm, chắp tay trước ngực, trên người tỏa ra phật quang vạn trượng, sau lưng lưng đeo cổ phật, phật quang vạn trượng phổ độ thiên địa.


- Xàm ngôn, dưới Tứ Quý Sát Kiếm, sơn thủy cũng phải tịch diệt.


Vũ Văn Tịnh quát lên, Tứ Quý kiếm quang cuồn cuộn đánh tới, bốn loại ý cảnh kiếm đạo đồng thời hàng lâm, trấn áp phật mang. Đôi mắt Thiên Si khép hờ, lập tức vô tận phật quang bùng nổ mà ra, khiến cho toàn bộ hư không xuất hiện vô số ảo ảnh phật quang, phảng phất có chúng phật đều hiện.


- Giết.

.. Vũ Văn Tịnh khẽ quát, kiếm quang giết ra ngoài, đâm vào phật tôn, lực lượng kinh khủng cuồn cuộn bộc phát. Thiên Si cùng với tượng phật lập tức nát bấy, nhưng mà sự vui sướng trong mắt Vũ Văn Tịnh chỉ lóe lên rồi trong chớp mắt lại lạnh lẽo. Tiếng ong ong liên tục dội vào tai, chỉ thấy trong hư không tràn ngập vô số phật ảnh khiến cho nàng cảm giác hoa mắt.


- Nhìn núi không phải núi, nhìn nước không phải nước.


Đồng tử Lâm Phong co rút lại, hồng trần như ảo, hết thảy như trong sương mù nhìn núi, giống như thực lại như ảo, nửa thật nửa giả, ngay cả Lâm Phong cũng không biết được đâu là bản tôn của Thiên Si.


- Tam sư đệ ngộ ra rồi.


Hầu Thanh Lâm thấy một màn này, trong đôi mắt tuấn lãng hiện lên sự vui vẻ, hắn biết rõ, Thiên Si đã không còn là Thiên Si của ngày xưa.


- Nhị sư huynh, rốt cuộc có chuyện gì?


Lâm Phong nhỏ giọng hỏi Hầu Thanh Lâm.


- Lâm Phong, Thiên Si tu phật đạo, quan trọng nhất là chữ “ngộ”, một khi đốn ngộ, có thể hiểu được phật lý chí cao, nắm giữ uy lực vô thượng.


Tam sư đệ ngày xưa dưới cơ duyên xảo hợp đạt được một bộ phật công và Chúng Sinh Phật Tượng. Nó khác với những loại công pháp bình thường, rất khó tìm hiểu, nhưng mỗi lần đốn ngộ đều khiến thực lực bay vọt. Xem ra nửa năm qua tu luyện Thiên Diễn Thánh Kinh đã giúp hắn ngộ được một lần.


- Trận chiến này, tam sư đệ tất thắng.


Chúng Sinh Phật Tượng bao bọc thân hình Vũ Văn Tịnh, Phạn âm cuồn cuộn vây khốn Tứ Quý kiếm, coi như nàng có một thân lực lượng thì cũng chẳng có chỗ bùng nổ. Cuối cùng, Vũ Văn Tịnh thậm chí phóng thích lực lượng điên cuồng cất giữ trong cơ thể, đánh cho phật tượng không ngừng băng liệt. Nhưng lại khiến chúng sinh phật phẫn nộ, phun ra đại đạo Phạn âm, rung động thần hồn Vũ Văn Tịnh, chư phật lập tức trấn áp nàng xuống mặt đất. Vũ Văn Tịnh ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn một tôn phật trong hư không ảnh, khuôn mặt yếu ớt, thất bại. Nàng vậy mà bại bởi bại tướng ngày xưa, cảm nhận được ánh mắt vũ nhục của mọi người khiến toàn thân nàng nóng hừng hực, cực kỳ đau đớn khó chịu. Kì thực Vũ Văn Tịnh nghĩ nhiều, thế giới chỉ tôn trọng cường giả, đại đa số ánh mắt đều đang tập trung vào Thiên Si, bọn họ không hoài nghi Vũ Văn Tịnh cường đại, nhưng vô cùng kinh hãi về Thiên Si. So với một năm trước, Khổ Hành Tăng thần bí này đã tiến bộ quá nhiều, phảng phất như lột xác, thoát thai hoán cốt vậy.


- Ngươi thất bại.


Âm thanh mờ ảo quanh quẩn trong hư không, tìm không thấy nơi phát ra, Vũ Văn Tịnh đang định tiếp tục phóng thích kiếm ý, nhưng lại nghe Vũ Văn Hầu hô:


- Công chúa.


Vũ Văn Tịnh cứng đờ, trong đôi mắt đẹp rốt cuộc hiện lên vẻ cam chịu thất bại, thân hình lóe lên, rời khỏi chiến đài. Trận chiến này, Thiên Đài đã thắng. Hiện giờ Vũ Văn Tịnh đã bại, Cơ Môn ngoại trừ Cơ Vô Ưu ra thì gần như đã không còn ai đủ cân lượng chống lại bọn Hầu Thanh Lâm, Tây Môn Tiếu. Nếu thượng đài tất phải thua.


- Ông!


Gió nhẹ lướt qua, chỉ thấy Cơ Vô Ưu lại một lần nữa bước lên chiến đài, lưng đeo thanh long Đồ Đằng, ánh mắt tràn ngập ngạo ý, mục quang lăng lệ phảng phất đâm xuyên qua thành viên Thiên Đài, môi khẽ nhúc nhích, phun ra thanh âmbá đạo:


- Từng người các ngươi lên đây đi!



- Thật bá đạo!


Mọi người cảm thán vô cùng, Cơ Môn nếu muốn ngăn cơn sóng dữ, chỉ có thể dựa vào mỗi Cơ Vô Ưu một người. Hiện tại Cơ Vô Ưu đã đứng ra, muốn một mình chiến hết phe Thiên Đài!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play