Tần Vũ lạnh nói xong lập tức bước bước tới, đứng trên chiến đài. Lâm Phong quan sát Tần Vũ, bế quan tại Thiên Diễn Thánh tộc nửa năm, tu luyện Thiên Diễn Thánh Kinh, không biết thực lực Tần Vũ hôm nay đã tăng lên tới cấp bậc nào, tuy nhiên nếu Vũ Văn Tịnh xuất thủ, tin tưởng Tần Vũ hoàn toàn có thể toàn thân mà lui, dù sao Tần Vũ vốn đã là cường giả xếp thứ 28 trên Nhân Bảng, sau khi nhập Thiên Đài, theo Hầu Thanh Lâm nam chinh bắc chiến, lại thêm Thiên Diễn Thánh Kinh, top 20 Nhân Bảng hẳn sẽ có chỗ cho Tần Vũ cắm dùi. Vũ Văn Hầu thấy Tần Vũ xuất hiện, trong con ngươi hiện lên lãnh mang, ngày xưa, lúc phụ trách khảo hạch sân sinh, Cơ Môn vô cùng xem trọng bọn Tần Vũ, Thu Minh, vốn muốn mời bọn chúng gia nhập, nhưng mà Thu Minh và Bạch Khởi lại không nghe hiệu lệnh. Sau khi khảo hạch chấm dứt, Tần Vũ đã gia nhập với đám Lâm Phong. Hôm nay, bọn chúng đều bỏ qua cơ hội gia nhập Cơ Môn, tuyển chọn bước vào Thiên Đài, trở thành kẻ địch của hắn.
- Vô Ưu!
Nghe được cái tên Vũ Văn Hầu hô lên, lập tức đám khán giả trầm trồ, Vũ Văn Hầu, vậy mà muốn Cơ Vô Ưu ra tay. Cơ Vô Ưu đạp trên hư không, tiếng Long ngâm thét gào, chấn động màng tai của mọi người. Tần Vũ trên chiến đài chỉ cảm giác một cỗ áp lực sôi sục, để hắn khó có thể hô hấp, trong nội tâm run rẩy kịch liệt. Cơ Vô Ưu thực lực không hổ là đệ nhất cường giả Nhân Bảng, thật quá đáng sợ, hắn vốn không thể địch nổi.
- Oanh!
Một cỗ thanh quang bay thẳng lên vân tiêu, Thanh Long đồ đằng cuồn cuộn hiển hiện. Cơ Vô Ưu đang muốn uy hiếp, tiến hành trấn áp tuyệt đối Tần Vũ.
- Rống!
Cơ Vô Ưu nhìn chằm chằm Tần Vũ, khiến cho Tần Vũ cảm giác ý chí của mình rung chuyển. Gần như ngay lập tức, Cơ Vô Ưu hung hăng tung ra một trảo cứ như lợi trảo của Thanh Long phảng phất xuyên qua người Tần Vũ. Cơ Vô Ưu biết rõ Tần Vũ không có khả năng lập khế ước sinh tử, bởi vậy hắn lười nói lời thừa mà thẳng thừng động thủ. Mặc dù không thể giết chết nhưng trọng thương đối thủ trên chiến đài vẫn hợp lệ. Tần Vũ huy động hai cánh tay cùng lúc, lập tức từng đạo quang vân phiêu động trong hư không, hai cổ đỉnh cực lớn xuất hiện, bên trên khắc đầy từng đạo văn lộ, ẩn chứa uy áp khủng bố.
- Giết!
Tần Vũ thân thể bị lợi trảo cắt đứt, máu văng tung tóe. Nhưng cước bộ của hắn vẫn cuồn cuộn hướng tới phía trước, thề chết không lùi khiến cho mọi người âm thầm bội phục dũng khí của hắn. Không ai ngờ gia hỏa này lại dám va chạm trực diện với Cơ Vô Ưu. Cơ Vô Ưu gầm lên, Thanh Long gào thét quấn quanh cổ đỉnh, hung hăng nện như điên phía trên cự đỉnh.Tiếng vang rung trời phát ra, hai cái cổ đỉnh cực lớn đánh ngược lại Tần Vũ, lập tức thân thể Tần Vũ bị đẩy lui, rớt khỏi chiến đài.
- Ông!
Gió cuốn qua, Lâm Phong Vũ tiếp được thân thể Tần Vũ, một ngụm máu tươi từ trong miệng Tần Vũ phun ra, mang nhuộm đỏ trường bào khiến cho trong đôi mắt Lâm Phong tràn đầy hàn quang. Từng tia sinh mệnh dung nhập vào trong cơ thểTần Vũ, Lâm Phong thấp giọng hỏi:
- Không sao chứ?
- Khá tốt.
Tần Vũ có chút phiền muộn, không ngờ chênh lệch với Cơ Vô Ưu vẫn còn lớn như vậy, Tần Vũ truyền âm:
- Lâm Phong, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chung cực quyết đấu với hắn, người này xác thực lợi hại, ngươi phải cẩn thận.
Tần Vũ hiểu rõ, mấu chốt thắng bại hôm nay nằm trong tay Lâm Phong và Cơ Vô Ưu. Lâm Phong khẽ gật đầu, lập tức ngẩng đầu, liếc qua Cơ Vô Ưu vẫn còn chưa đi xuống, vừa vặn lúc này Cơ Vô Ưu đang nhìn qua, ánh mắt của hai người va chạm, khiến cho khí lưu giữa hai người đều cuồn cuộn gào thét mà động.
- Trận tiếp theo.
Lâm Phong nói với Vũ Văn Hầu. Cơ Vô Ưu quay lại, Vũ Văn Hầu lại dùng ánh mắt ra lệnh cho một người lên đài.
Lâm Phong khẽ quát khiến cho bước chân của Đạm Đài hơi đình trệ.
- Một trận chiến này để ta lên.
Lâm Phong nói xong thì thân hình lập tức lóe lên, nhanh như gió hàng lâm trên chiến đài, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn người trước mắt.
- Ngươi bỏ cuộc rồi tự lăn xuống đi, giờ vẫn còn kịp.
Lâm Phong nói nhẹ nhàng, thần sắc vô cùng đạm mạc, nhưng mà loại an tĩnh, đạm mạc này lại làm cho đối phương cảm thấy bị sỉ nhục.Tuy hắn được Cơ Môn mời đến giả chiến nhưng không phải hạng người hời hợt. Ít nhất vẫn có chỗ cắm dùi trên Nhân Bảng, há có thể cho phép Lâm Phong vũ nhục. Trên người ẩn ẩn có hào quang thổ hoàng sắc, mỗi bước chân chậm rãi đi tới đều rộ ra một cỗ đại địa chi lực. Trong hư không, pháp tắc lực lượng thổ hoàng sắc tựa hồ hội tụ thành những ngọn cổ phong trùng điệp, ẩn chứa uy áp kinh khủng ép tới Lâm Phong. Lâm Phong cũng từ từ bước tới trước, mỗi bước chân của hắn sinh ra quang vân trên chiến đài, từng đạo thánh quang giăng khắp nơi, thổ hoàng sắc cùng kim sắc quang huylàm nổi bật lẫn nhau, đan vào nhau tạo đồ văn. Đối phương tuy cảm giác được một tia không ổn, hôm nay danh tiếng Lâm Phong như mặt trời ban trưa, nhất định phi thường lợi hại, nhưng giờ đã vào tình thế đâm lao phải theo lao, chỉ được tiến không thể lui.
- Thiên Sơn Ấn!
Người kia nổi giận gầm lên, không tụ lực nữa, một cổ ấn như như từ trên trời giáng xuống, ẩn chứa lực lượng vô biên hướng về phía Lâm Phong. Thiên Ma kiếp lực cuồn cuộn quấn quanh bàn tay Lâm Phong, sau đó đột nhiên oanh sát mà ra, lực phá vạn quân, nghiền cổ ấn nát bấy. Đồng thời Lâm Phong đạp mạnh, trên mặt đất lập tức xuất hiện một tòa tù lao, đóng đinh đối phương ngay tại chỗ, người kia điên cuồng hét lên nhưng mà bước chân không cách nào lung lay dù chỉ một chút, từng sợi quang vân quấn lấy cơ thể khiến hắn không cách nào nhúc nhích.
- Chỉ với chút tu vi này mà cũng dám bước lên chiến đài.
Lâm Phong lạnh lùng nói, thanh âm bình tĩnh giống như chuôi gai sắc, đâm thẳng vào tim đối phương, người kia điên cuồng giãy dụa lấy, nhưng quang vân càng ngày càng cường thịnh, trói buộc cứng hắn lại.
- Rống!
Người kia phẫn nộ gào thét, thủ chưởng mãnh liệt đánh ra cổ ấn, nhưng mà Lâm Phong chỉ cần dùng nhục thể chống đỡ, lập tức cổ ấn phá toái. Quyền của Lâm xuất hiện trên đầu đối phương, tiến tới thêm chút nữa thôi đã có thể oanh bạo. Nhưng Lâm Phong lại chậm rãi để tay xuống chứ không oanh ra, đôi đồng tử lạnh như băng nhìn chằm chằm đối phương.
- Kẻ theo đuổi võ đạo, tâm trí phải cứng cỏi, cầu võ lực mạnh mẽ, thực lực ngươi yếu ớt, thiên phú chẳng bằng ai, chỉ nhận ít lợi lộc từ Cơ Môn hoặc bị bức hiếp mà đã liều mạng bước lên chiến đài, còn mặt mũi nào nói võ đạo.
Thanh âm Lâm Phong cứ như ma âm, hung hăng đâm vào trong óc đối phương.
- Thiên phú yếu có thể cứu rỗi, thực lực yếu cũng tự có con đường riêng để phát triển mạnh mẽ, chỉ cần có đạo tâm là được.
Nhưng ngươi chấp nhận để người khác bài bố, làm bẩn võ đạo, vốn không xứng bước lên võ đạo, dù may mắn có thể bước vào Chiến Vương học viện, ngươi cũng chỉ có thể làm người hầu của kẻ khác, ví dụ như phụ thuộc vào Cơ Môn, thành con sâu cái kiến mặc cho người sai bảo, heo chó không bằng. Ý chí trớ chú nương theo thanh âm cùng một chỗ xuyên thấu đầu óc của đối phương, khiến cho bên trong óc của người kia đều đang vang vọng “không xứng nói võ đạo, mặc cho người sai bảo, con sâu cái kiến...”Từng từ từng từ đều khiến hắn đau đớn vô cùng.
- Ngươi câm miệng!
Người kia điên cuồng hét lên, chỉ nghe một tiếng ầm vang truyền ra, thủ chưởng của Lâm Phong đã đập xuống, ép thân thể của đối phương dẹp lép. Lâm Phongđạp lên người đối phương, cúi đầu nói:
- Cơ Môn đối xử với ngươi cũng giống như bây giờ ta đang nhìn ngươi, ngươi đứng trên chiến đài mà không cảm giác được sỉ nhục ư?
Lâm Phong không ngừng sỉ nhục khiến cho người kia chỉ biết ôm đầu, phảng phất như sắp sụp đổ vậy.
- Tự lăn xuống, suy nghĩ cho thật kỹ!
Lâm Phong đá người kia lăn tới biên giới chiến đài, thân thể đối phương đột nhiên dừng lại rồi điên cuồng hét lên:
- Không.
.. Dứt lời, hắn phóng lên trời, trong lúc đi vẫn liên tục gào thét, có vẻ như đã điên rồi.
- Gia hỏa này thật tàn nhẫn.
Tất cả mọi người trông thấy một màn này đều khẽ run sợ, nhất là những người được Cơ Môn mời tới, chỉ cảm giác da đầu run rảy, Lâm Phong chà đạp sự tôn nghiêm, đánh vỡ đạo tâm, quá độc ác, lạnh lùng vô tình, không hề có nửa điểm thương cảm. Phe Cơ Môn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong, không nghĩ tới thủ đoạn tên này độc như vậy, ngay cả phe Thiên Đài cũng cảm thấy ngoài ý muốn, âm thầm cảm thán, gia hỏa này đối đãi với người Thiên Đài như huynh đệ, nhưng với địch nhân thì hắn hoàn toàn biến thành ác ma, người kia nếu không xóa được bóng mờ hôm nay, vậy xem như bị hủy triệt để rồi. Lâm Phong quét mắt qua toàn bộ người Cơ Môn, giúp Cơ Môn vậy chính thì trở thành kẻ địch của Thiên Đài, giúp Cơ Môn đối phó huynh đệ của hắn, đã như vậy đừng trách hắn độc ác.
- Ta biết rõ trong các ngươi có người vốn không thuộc về Cơ Môn, bất kỳ một cuộc chiến kế tiếp nào cũng có thể do ta thượng đài, nếu các ngươi thông minh vậy hãy yên lặng rời đi, bằng không thì ta không ngại cho các ngươi một bài học!
Khi lời cuối cùng được thốt ra, những người kia cảm giác thân thể hơi lạnh, bài học có phải giống như vừa rồi không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT