Lâm Phong phát hiện phạm vi săn bắn của bọn họ dần thu hẹp lại, chỗ Hi Hoàng và Cửu U Ma Đế đương nhiên không thể động, còn có bọn người Vũ Văn Hầu cũng khó thực hiện được, bọn họ sẽ không tin Lâm Phong, một khi gặp được hắn sẽ chỉ tìm cách giết chết mà thôi.
Còn một vài nhân vật mạnh mẽ khác cũng khó lại gần, gặp được cũng không biết phần thắng về tay ai, vừa rồi chỉ một cường giả đại Đế bị áp chế thôi đã có thể gần như giết chết vài người trong nhóm rồi, tu vi bị áp chế vẫn có thể mạnh mẽ. Vì vậy bọn Lâm Phong chỉ có thể dùng cách đánh lén, đợi lúc bọn họ ngủ mà không ngừng công kích, những người đi theo Lâm Phong đều cảm thấy lạnh run, nếu như chuyện bọn họ làm bị truyền đi thì người của các Cổ tộc Vọng Thiên Cổ Đô nhất định sẽ tru sát đến cùng, cường giả của học viện cũng chết trong tay họ không ít, nhưng thu hoạch lần này quá kinh người, tên Lâm Phong này chuyện gì cũng dám làm. Lâm Phong không hề biết suy nghĩ của bọn họ, nếu hắn khong làm thì Viêm Đế sẽ gặp nguy hiểm, bắt hắn phải nhìn lão bất tử đó bị nguy mà không cứu được thì không thể nào.
- Lâm Phong, hiện tại muốn đánh vào đó hay sao.
Bọn Lâm Phong đang đứng trong một huyễn trận, trên người họ ngập tràn sát khí tử vong, mùi máu tanh nồng nặc.
- Để ta đi xem thử.
Lâm Phong nhìn toàn bộ khu vực mênh mông, hiện nay chỉ còn sáu huyễn trận tồn tại người, những cái khác đều đã bị bọn họ càn quét qua rồi, những dư lại đều khó đối phó. Đúng lúc này truyền đến một âm thanh gào thét khiến cho ánh mắt Lâm Phong trở nên thâm trầm khó lường, hắn nhận ra chủ nhân âm thanh này chính là Viêm Đế. Huyễn trận dần tiêu tan, rất nhanh những người còn lại đều xuất hiện trong tòa đại điện vàng kim, trận pháp cuối cùng vẫn bị phá. Đám người vừa rồi không dám bước chân vào trận pháp đều đã tiến lên, phía cuối đại điện có một nhóm người ngồi khoanh chân phóng ra khí tức cường đại, các thân ảnh hư ảo dần trở nên hiện thực hoá, trên chiếc ghế vàng ở đại điện, Viêm Đế đã mở mắt ra nhìn mọi người với ánh mắt lạnh lùng. Hiện tại tên này không mặt trang phục đạo sĩ nữa mà khoát lên người trường bào vàng kim, người hắn toát ra khí chất cao quý như một tên có huyết mạch tối thượng. Viêm Đế, thái tử Thiên Diễn thánh tộc.
- Hi Hoàng và chư vị đến cổ điện của Thiên Diễn Thánh tộc ta không biết có ý gì?
Ánh mắt hắn lộ ra một vẻ thản nhiên, đứng dậy đi xuống môt cách chậm rãi, trên mặt vẫn treo nụ cười lạnh lùng, dường như không nhận ra tình cảnh bản thân đang đối mặt. Lúc này Hi Hoàng cũng không nhìn Viêm Đế mà ánh mắt nàng cứ dán trên nhóm người xếp bằng trên mặt đất, sau khi cảm nhận được khí tức từ người bọn họ phát ra, trong mắt nàng loé lên tia bén nhọn.
- Vãng sinh chi ý, ngươi làm cho những người đã chết này hồi sinh sống lại.
Ánh mắt Hi Hoàng bây giờ đã đặt trên người Viêm Đế, tên này thế mà lại muốn trọng sinh người Thiên Diễn Thánh tộc.
- Vừa mới thực hiện thôi nên đừng đến gần.
Viêm Đế mỉm cười, hiện tại không ai có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, những người khác khi ghe bọn họ nói chuyện cũng không nhịn được liếc mắt sang những người kia một cái, vậy nãy giờ họ đang tu luyện Vãng Sinh Kinh ư?
- Tên này cũng thật bình tĩnh.
Lâm Phong nhìn chằm chằm Viêm Đế, đám người này đã tìm đến nơi mà những vị kia vẫn đang trong tình trạng khôi phục, đang ở thời khắc mấu chốt, nếu như Hi Hoàng mà ra tay thì bọn Viêm Đế sẽ bị nguy hiểm.
- Viêm Đế trở lại cổ điện của Thiên Diễn Thánh tộc thì hẳn các vật bên trong đều trong tay ngươi rồi, bây giờ mọi người đều từ phương xa đến chỉ để nhìn những vật truyền thừa được lưu lại đó thôi.
Một vị trận đạo đại sư bên cạnh Hi Hoàng nói, mọi người bắt đầu động đậy, không sau, Viêm Đế trở về đây trước khi bọn họ đến, vậy thì những thứ trong này có lẽ đã bị hắn lấy đi rồi.
- Các vị nếu như muốn xem cứ tự nhiên a, nhưng người Thiên Diễn Thánh tộc ta đang trong lúc mấu chốt nên mong chư vị có thể kiên nhẫn chờ đợi, truyền thừa của Thiên Diễn Thánh tộc cũng trên người bọn họ, ta đây vốn muốn tuyển chọn nhân tài để kế thừa truyền thừa gia tộc nhưng vì đã thấy Vãng Sinh Kinh, nên tìm cách hồi sinh các trưởng bối trong tộc, đương nhiên vẫn theo quy tắc trước, chỉ cần có ai thành tâm gia nhập Thiên Diễn Thánh tộc chúng ta thì đều có truyền thừa.
Âm thanh Viêm Đế không nhanh không chậm vang lên, nếu như đợi đến lúc những người này thành công trọng sinh thì sẽ quay sang uy hiếp bọn họ, nghĩ đến đây thôi thần sắc mọi người đã thay đổi, Viêm Đế dùng Vãng Sinh Kinh để giúp những cường giả trấn thủ cổ điện này hồi sinh.
- Nếu như thái tử Thiên Diễn Thánh tộc đã trở lại cổ điện thì chỉ sợ những người muốn đạt được truyền thừa sẽ bị giết a, hãy giết thái tử vì nếu tiếp tục đợi cơ hội sẽ không còn.
Một âm thanh lạnh lùng lại truyền đến khiến lòng người xôn xao, đi nhanh về trước tiếp cận Viêm Đế, thế mà mặt hắn không có vẻ gì bị ảnh hưởng, chỉ có nội tâm đang bấu chặt lại.
- Nếu như chư vị thật sự quyết định ra tay với tộc ta thì khỏi nói đến truyền thừa, cả mạng ta cũng sẽ lấy.
Viêm Đế mỉm cười, trước người hắn có vô số quang vân loé lên không ngừng làm ánh mắt mọi người bị rung động, những người đang bước lên cũng dừng lại. Vừa rồi người vào huyễn trận không ít nhưng khi nó biến mất lại giảm nhiều, không cần nói cũng biết Viêm Đế lợi dụng trận phâp mà ra tay giết hại nhiều cường giả một cách âm thầm, hắn có tài nghệ tạo trận pháp khiến người kinh sợ, hiện tại vô số quang vân đó làm cho người ta khốn đoán ra trận pháp sắp tới lợi hại đến cỡ nào.
- Chư vị yên tâm, đó không phải trận đạo gì cả.
Một trận đạo đại sư nói.
- Không phải ư, các hạ sao không đến đây thử xem.
Viêm Đế mỉm cười nhìn người đó, ánh mắt mọi người cũng tập trung vào hắn khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng. Lât sau hắn cũng bước lên trước, lập tức vang lên tiếng vang từ những bước chân hắn, mặt đất cũng xuất hiện văn lộ nhưng nó không nhắm vào đồ án vàng kim kia mà đám người đang ngồi trên đất. Viêm Đế vẫn bình tĩnh đứng đó không hề nhúc nhích, văn lộ đụng vào đám người liền xuất hiện hào quang và tiếng vang lớn, văn lộ trong nháy mắt đã bị ánh sáng kia tiêu diệt.
- Trận pháp.
Ánh mắt mọi người bàng hoàng, ở đây không nơi nào không có trận pháp, chỗ những người kia ngồi cũng có.
- Quấy nhiễu đến tiền bối Thiên Diễn Thánh tộc đang tu luyện là hành vi không biết sống chết, nếu như có người nguyện ý đánh chết hắn ta sẽ truyền thừa cho.
Viêm Đế mở miệng nói rồi lại truyền âm cho Lâm Phong:
- Tiểu hỗn đản, chuyện này giao cho ngươi.
- Ách!
Lâm Phong trợn mắt mắng thầm tên gia hảo này, lão bất tử quả nhiên đang trì hoãn thời gian và cũng muốn lôi hắn xuống nước. Lâm Phong bước chậm ra, chỉ vào vị kia, nói:
- Ta tin tưởng thành ý của thái tử, ngươi, lăn ra đây.
Ánh mắt tên đó trầm xuống lạnh lùng đảo qua Lâm Phong, chân mày Hi Hoàng hơi chau lại, quan hệ của Lâm Phong và Viêm Đế thì có thể những người không rõ nhưng nàng và Cửu U Ma Đế đương nhiên biết, nhưng nàng vẫn muốn xem kịch hay nên không nói gì. Trong đám người có vài nhân vật cấp đại Đế, bọn họ rất cẩn thận dù cho tất cả đều bị áp chế như nhau, nhưng lỡ chết không hay không biết thì sao đây.
- Lão phu thật muốn xem thử một vãn bối lại làm thế nào để giết ta.
Ông ta bước ra, dưới chân xuất hiện vô số văn lộ khuếch tán về phía Lâm Phong, trong tình huống tu vi bị áp chế thì người rành về trận pháp sẽ có ưu thế hơn. “Đông!” Lâm Phong cũng bước ra, quang vân sáng chói khiến cho vẻ mặt tên kia trở nên khác lạ bước tiếp ra để văn lộ lan tràn đến Lâm Phong nhanh hơn. “Oanh” Tốc độ Lâm Phong tăng dần, từng bước chân đều xuất hiện quang vân, hai người đều không dùng thực lực mà chỉ so đấu trận đạo, những quang vân văn lộ chạm vào nhau, đan xen nhau, rất nhanh hai người họ đều bị bao trùm trong đó.
- Giết!
Vị trận đạo đại sư kia gầm lên một tiếng, văn lộ dưới chân loé lên hào quang, râu dài phiêu động, ánh mắt hắn hiện lên tia lạnh lẽo nhưng văn lộ đã bị quang vân đè ép nhạt dần, điều này khiến đôi mắt hắn có chút co rút, trận pháp của bản thân…đã bị đứt đoạn!
- Tù!
Lâm Phong quát lên, quang vân lập tức khoá chặt thân thể hắn làm cho hắn phải đứng yên tại chỗ.
- Diệt!
Âm thanh lạnh lùng, lực lượng oanh sát kéo đến, thần hồn tên đó muốn bỏ chạy nhưng đã bị hào quang bao phủ lấy, dù có vùng vẫy cũng đã bị huỷ diệt hoàn toàn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT