Mọi người đồng loạt công kích huyễn trận, nếu ai không ra tay sẽ bị giế nên không ai không dám, nhưng bọn họ không hề nghĩ đến nếu như không phải một người không nghe lời mà cả đám thì sao?

Thậm chí đám người đó còn ra tay với họ, tu vi mọi người đều bị áp chế nên khi bị tập kích bất ngờ thì không thể kháng cự, nhất là khi bọn họ không hề đề phòng, trong khoảnh khắc cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ thì đầu đã bị nổ tung, nhiều người còn không kịp kêu lên. Phong pháp tắc của Lâm Phong nhanh chóng tiếp cận đối phương, nếu như không bị áp chế thì người này có tu vi thượng vị Hoàng nên phản xạ rất nhanh, trong nháy mắt dó đã nhận ra và cho thần hồn rời khỏi cơ thể, âm thanh ầm ầm vang lên, đầu tên đó đã bị nỏi tung, nhục thể cũng bị huỷ diệt.


- Rống!


Trong không gian không ngừng vang lên tiếng hét, Lâm Phong ngẳng đầu lên liền thấy có hai thân ảnh xuất hiện trên đại điện, đây chính là hồn phách của hai vị thượng vị Hoàng đã tách ra trước khi bị giết, hai đại thần hồn còn có vũ hồn bên cạnh mà một tên đó có thú vũ hồn khổng lồ ẩn chứ ma uy khủng bố, vũ hồn còn lại là thực vật, một cây đại thụ che trời nhưng hai người đó ở trạng thái nửa người nửa thần hồn


- Chuyện gì thế!


Ánh mắt vị có vũ hồn lạnh lùng nhìn xuống, hắn không hề nổi giận nhìn Lâm Phong, dù chết hắn vẫn muốn chết môt cách minh bạch, ở đây thì cả thực lực và lực lượng hồn phách cũng bị áp chế nay lại không có thân thể càng yếu ớt, hắn biết rõ bản thân khó thoát khỏi cái chết nhưng cũng muốn chết một cách rõ ràng.


- Vì các ngươi đến địa phương không nên đến.


Lâm Phong phun ra một âm thanh lạnh lẽo, thân thể bay lên, Thiên Ma Kiếp quấn quanh cây cổ thụ.


- Phán quyết!


Lâm Phong gầm một tiếng, lực lượng phán quyết của Thiên Ma Kiếp lập tức bùng ra trực tiếp ép thần hồn kia vỡ tan, người còn lại cũng bị huỷ diệt, đến lúc này đại điện chỉ còn lại bọn người Lâm Phong. Lâm Phong nhìn lướt qua đại điện, nói:


- Những người này đều là cường giả một phương nên bảo bối rất nhiều, mau cất đi.


Dứt lời Lâm Phong liền nhìn về hướng xa xa như đang xuyên qua không gian, nói:


- Hiện tại lại làm gì tiếp theo?



- Ta chỉ dẫn ngươi.


Một âm thanh truyền vào óc Lâm Phong, một tia thần niệm đã dung hợp với thần niệm của hắn và bắt đầu chỉ dẫn, toàn bộ huyễn trận đều hiện rõ ra trong đầu hắn, khu vực này dùng sương mù để giăng bẫy nhưng bọn họ ở bên trong lại cảm thấy đang ở nơi hư ảo. Huyễn trận do Viêm Đế chủ trận mà bây giờ thần niệm của hắn lại chỉ dẫn cho Lâm Phong nên các ảo cảnh trước mặt Lâm Phong đều tiêu tán, nhìn được mọi thứ rất rõ ràng. Lâm Phong cũng nhìn thấy được Viêm Đế, lúc này Lâm Phong đang đứng trong một toà đại điện màu vàng giống như đại điện khi nãy trong huyễn cảnh, vô cùng uy nghiêm và giàu có nhưng chỉ không có cự đỉnh, bên trên có thêm một ghế ngồi bằng vàng được khắc vô số án vân, Viêm Đế lúc này đang ngồi khéo hờ mắt tại đó, đúng lúc đó thần niệm của hắn bị chấn động và trên mặt đất toả ra quang vân chói lọi. Phía trên kia không chỉ có Viêm Đế mà còn những người khác, họ đều mặc trường bào vàng kim, thân thể thì hư hư thực thực gần như trong suốt, tất cả đều nhắn mắt xếp bằng giống như đang tu luyện.


- Người Thiên Diễn Thánh tộc.


Lâm Phong hô lên, khó trách vừa rồi Viêm Đế có nói nếu không giúp hắn thì toàn bộ tộc này cũng đi theo, vậy những cường giả này không lẽ đều là cường giả của Thiên Diễn Thánh tộc sao? Và bây giờ đang ở thời khắc mấy chốt!


- Lâm Phong, ngươi cũng đã thấy tình hình hiện tại, ta bây giờ chỉ có thể dồn hết sức để ổn định trận pháp thôi.


Thần niệm của Viêm Đế nói, Lâm Phong khẽ gật đầu quét mắt qua đám người đang ngồi đó, nếu như huyễn trận bị phá giải thì người Thiên Diễn Thánh tộc và cả Viêm Đế sẽ gặp nguy hiểm lớn.


- Mọi người nắm tay nhau, nhắm mắt lại đi theo ta là được, nhưng công việc vẫn như vừa rồi, giết những người trong huyễn trận khác.


Lâm Phong nói với mọi người, tất cả làm theo lời của hắn, nắm tay nhắm mắt và thả lỏng, rơi vào trạng thái buông xuôi quên hết tất cả, Lâm Phong bước đi, giờ phút này bọn họ như đi xuyên qua đạo điện mà bước chân vào một toà khác. Ngay khi vào trong đó, các loại khí tức ghé lên người, những người bên trong này nhìm chăm chú bọ họ:


- Các ngươi vào đây bằng cách nào?



- Đây là người thứ hai bước vào cổ điện, hắn rất hiểu trận đạo.


Một người trong đó nhìn chằm chằm Lâm Phong. Trong mắt Lâm Phong loé lên tia sáng rồi vụt tắt, mở miệng nói:


- Ta thật có hiểu biết về trận đạo, nơi chúng ta đang đứng là huyễn trận, gọi là huyễn vì sự tồn tại hư ảo, ngươi cho rằng nó có thì có, không thì không, vừa tồi ta cùng huynh đệ ta nắm tay nhau rơi và trạng thái thư giãn nhất nên đã đi qua đại điện bên chúng ta mà đến được đây nên ta nghĩ chúng ta có thể dùng cách đó để rời khỏi đây.


Ánh mắt mọi người loé sáng, lời Lâm Phong nói cũng có lí, có khi cách đơn giản nhất chính là cách tốt nhất, huyễn cảnh này chính là hư vô mà đã vậy thì có thể đi qua dễ dàng thôi, có lẽ cách thức giống như bọn Lâm Phong đột nhiên xuất hiện ở đây vậy.


- Ngươi thử một lần nữa.


Một người nhìn chằm chằm Lâm Phong nãy giờ nói.


- Ta là đang có ý đó, hiện tại các ngươi chờ ta, ta sẽ thử lần nữa.


Lâm Phong quay đầu lại nói với bọn Hầu Thanh Lâm một tiếng trước rồi nhắm mắt bước về trước hai bước, lập tức cả bọn biến mất, huyễn trận kia nay giống như không khí vậy, không hề cản trở bọn họ.


- Thật sự có thể.


Ánh mắt mọi người trợn trừng, sau đó Lâm Phong lại xuất hiện.


- Chư vị, xem ra phương pháp kia thật sự có thể, chỉ cần chúng ta quên hết tất cả tiến về phía trước thì có thể bước ra khỏi huyễn trận này rồi.


Lâm Phong mỉm cười, đi vào đám người:


- Chư vị, để ta đi cùng các ngươi, như vậy thì lực lượng sẽ càng mạnh mẽ để khi chẳng may gặp phải nguy cơ cũng có thể liên thủ hoá giải.


Những ngươi này trầm ngâm trong chốc lát cũng khẽ gật đầu:


- Như vậy cũng tốt, ngươi nói lại xem bọn ta nên làm thế nào?



- Tiến vào trạng thái hoàn toàn buông bỏ, xem xung quanh như hư vô, chỉ như vậy mới ra khỏi trận được, ta cũng đã thử qua nhiều lần.


Lâm Phong đáp, lúc này mọi người mới nhao nhao đi về biên giới huyễn trận.


- Mọi người hãy nắm tay nhau, vậy thì chỉ cần một người thành công cũng có thể kéo theo những người khác, hơn nữa khi nắm tay thì có thể cùng chung bước đi, tránh được những chuyện ngoài ý muốn.


Lâm Phong gật đầu với người mình rồi nhìn sang đám người kia, tâm thần buông lỏng, trên người không còn bất kì khí tức nào.


- Tốt, hiện tại chúng ta đều thả lỏng, ở cùng nhau.


Người bên cạnh Lâm Phong nói xong mọi người rồi nắm tay nhau nhắm mắt lại, cùng nhau bước đi, Lâm Phong đã thể hiện thành công trước mắt mọi người nên ai cũng tin đây không phải giả.


- Khi ta lên tiếng thì mọi người cùng ra tay.


Lâm Phong truyền âm cho người của hắn, mọi người gật đầu hiểu rõ, thế cục hiện tại trong trận pháp là một bên thì trong trạng thái chờ đợi còn một bên trong trạng thái buông lỏng.


- Chư vị, đi thôi.


Lâm Phong nói lớn để mọi người cùng đi về trước, nhưng trong lúc này lại truyền đến hơi thở lạnh băng, khí thế tàn sát đang lan ra, Lâm Phong như hái thành một thanh kiếm phóng nhanh đến đám người, nơi nào hắn qua thì nơi đó đầu rơi, lần này còn thuận lợi hơn cả lần đầu, hơn mười người chỉ giống như một đám sâu nhỏ nháy mắt đã bị giết. Hoàn toàn buông lỏng thì chờ đợi bọn họ chỉ có tàn sát. Nhưng vẫn có hai người không chết, họ không hoàn toàn phối hợp với Lâm Phong, suy nghĩ của bọn họ là đợi người khác thử trước rồi mình mới sang nên mới thấy được một màn đó, bọn Lâm Phong bắt đầu vây hai người vào giữa.


- Loại phương pháp này thật có thể ra khỏi huyễn trận sao?


Một người hỏi Lâm Phong nhưng câu trả lời chỉ là cái lắc đầu:


- Chỉ có ta mới có thể dẫn các ngươi ra ngoài, nếu chỉ có một mình thì đương nhiên các ngươi không ra được.



- Tại sao lại vậy?



- Bởi vì huyễn trận này trong mắt ta hoàn toàn vô hình.


Lâm Phong vừa nói dứt câu đã phóng sát ý ra, đám người đồng loạt ra tay, tuy thực lực hai người này không kém chút nào nhưng bọn họ vẫn phải chịu chung số phận với những người kia. Sau đó bọn Lâm Phong lại tiếp tục bước vào một huyễn trận khác và tàn sát bên trong đó nhưng lúc này bọn họ lại gặp phải một đối thủ cực mạnh, người này vốn có tu vi đại Đế nên ý chí vô cùng đáng sợ, có thể một mình chống lại cả bọn Lâm Phong, tuy vẫn bị giết nhưng đã làm cho năm người trong nhóm họ bị trọng thương, qua đó Lâm Phong cũng hiểu rõ dù cho tất cả đều bị áp chế như nhau nhưng bọn họ vẫn không thể ra tay với nhân vật quá lợi hại. Lúc này hắn nhìn sang một huyễn trận khác với ánh mắt lạnh lùng, nói:


- Cơ Vô Ưu và Vũ Văn Hầu nhất định sẽ không tin lời ta nói, nếu như họ thấy chúng ta xuất hiện sẽ giết về phía chúng ta mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play