- Năng lực trận pháp thật lợi hại, đại sư kia rất mạnh cũng đã bị hắn tiêu diệt rồi.
Mọi người quan sát trận vừa rồi nói. Thần sắc Cơ Vô Ưu và Vũ Văn Hầu lúc này hoàn toàn thay đổi, nhất là Vũ Văn Hầu hắn đã từng điều động năm cường giả trên Tiềm Vương bảng và cả một vị ở Địa bảng đến đối phó Lâm Phong nhưng Lâm Phong vẫn sống và những người kia đã chết, hoá ra như vậy, mọi chuyện cũng không thể truy cứu, nếu làm vậy cũng chỉ mất mặt người Tinh Thần Môn thôi, nhìn qua trận cừa rồi đã hiểu được Lâm Phong rất có thể dựa vào trận đạo mà giết được những người kia. Ánh mắt Lâm Phong nhìn sang Viêm Đế, hắn ta cười nói:
- Viêm Đế ta đã nói rồi, nếu như có người đánh chết được tên kia thì ta sẽ truyền thừa cho, đến đây, lần này xem như ngươi là thành Viêm của tộc ta.
- Không biết gia hoả này đang tính làm gì.
Lâm Phong nghĩ vậy nhưng vẫn bước về phía Viêm Đế, thần niệm của hắn lập tức bị chấn động, mỗt cỗ tin tức khổng lồ tràn vào đầu Lâm Phong. Không một ai cắt ngang chuện này vì họ muốn nhìn thử xem Viêm Đế đang đưa cho Lâm Phong cái gì. Đợi đến khi thần niệm đã hoàn thành nhiệm vụ, trong mắt Lâm Phong loé lên ánh sáng vàng nhìn chằm chằm vào Viêm Đế.
- Cổ Thánh Kinh của Thiên Diễn Thánh tộc ta thế nào?
Viêm Đế mỉm cười, lúc này hắn đang ở cương vị thái tử của Thiên Diễn Thánh tộc nên toát ra khí thế vương giả, lơi nói ra khiến người ta không tự chủ được mà tin tưởng. Lâm Phong chau mày, thầm mắng tên gia hoả này nghìn lần, bây giờ xem như bị hắn hại rồi, sau này không còn yên ổn nữa, nhưng có được Cổ Thánh Kinh này cũng đáng.
- Cổ Thánh Kinh của Thiên Diễn Thánh tộc quả nhiên cao thâm, ta cần phải tìm hiểu thêm, đa tạ thái tử.
Lâm Phong khẽ gật đầu, mọi người ngạc nhiên, Lâm Phong thật sự có được Cổ Thánh Kinh ư? Không ít người lộ ra tia nghi ngờ muốn tiến lên hỏi Lâm Phong xem thật giả.
- Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, cuồi cùng diễn hoá vạn vật, Thiên Diễn Thánh Kinh này quả nhiên cùng bộ với trận pháp của Thiên Diễn Thánh tộc, đều tuân theo đại đạo chi lý, vạn vật trên đời này đều có thể sinh ra cái mới, không có cái nào cuối cùng, không ngừng sản sinh truy cầu thứ cao hơn, đó chính là Thiên Diễn.
Lâm Phong nói nhỏ, lời nói chứa đầy chân lí khiến cho đám người kinh ngạc, xem ra Lâm Phong thật sự đạt được Cổ Thánh Kinh.
- Người đời hay nói đến nơi đến chốn nhưng với Cổ Thánh Kinh thì không có nơi nào cuối cùng, tất cả đều có thể tạo ra con đường mới, đúng như ngươi nói, Thiên Diễn Thánh Kinh này đồng bộ với trận đạo của tộc ta, trận đạo cũng có thể biến đổi cực hạn, không giới hạn phạm vi.
Viêm Đế nhẹ nhàng nói, hai người giống như đang tâm tình, những người nghe được gần như quên mất đi mục đích tới đây.
- Tin tưởng ta, Hi Hoàng tu luyện Tam Sinh Kinh cũng có thể được a.
Ánh mắt Viêm Đế rơi xuống người Hi Hoàng, mỉm cười. Ánh mắt Hi Hoàng nhìn Viêm Đế vẫn bình tĩnh như trước, không hề bị rung động, người trên thế gian này đều như nhau nên Viêm Đế đã nắm chắc được lòng người làm cho bọn họ bị dao động, nếu bây giờ muốn họ ra tay giết Viêm Đế thì sợ không còn khả năng , những vị đang hồi sinh cũng có thể tỉnh lại không chừng, lão Thánh chủ của Thiên Diễn Thánh tộc đã tính bàn cờ này không hề sai, hắn đã đợi được Viêm Đế đến. Vì Viêm Đế tới trước nên mọi chuyện cũng khác. Lúc này Viêm Đế nhìn sang mọi người, nói:
- Vẫn như lời trước, nếu như tiền bối tộc ta đã lưu lại nơi đây chờ các thiên tài hậu bối đến để truyền thừa thì ta cũng sẽ làm như vậy, nếu mọi người nguyện ý gia nhập Thiên Diễn Thánh tộc thì đợi sau khi các vị tiền bối hồi sinh lại sẽ nhận đệ tử rồi truyền thừa cho để phục hưng Thiên Diễn Thánh tộc.
- Nếu như ta đã có Cổ Thánh Kinh thì đương nhiên ta và bằng hữu của mình sẽ đứng về phía Thiên Diễn Thánh tộc, nhưng mọi người còn lại không phải.
Lâm Phong mỉm cười khẽ gật đầu với bọn Hầu Thanh Lâm để họ đi đến đứng bên cạnh hắn.
- Cửa ra ở đâu?
Hi Hoàng hỏi Viêm Đế.
- Cửa ra ngay lối vào, đường cũ, sẽ không có ngăn trở nào nữa, nếu như chư vị muốn rời đi đều có thể, chắc hẳn mọi người cũng nhìn thấy Thiên Diễn Thánh tộc chúng ta không có tâm tư đánh các vị, chúng ta chỉ muốn đào thải những người yếu, nếu không thì cũng không ai có thể qua khỏi trận đạo của chúng ta.
Lời nói của Viêm Đế rất phong độ, không hề có sự hèn mọn hay bỉ ổi như trước kia khiến Lâm Phong cũng thầm khen diễn xuất hay. Bọn người Hi Hoàng và Cửu U quay lưng rời đi, cảnh tượng này khiến nhiều người suy nghĩ. Dù người của Hi Hoàng rời đi nhưng vẫn còn lại vài người muốn động thủ, bọn họ bây giờ vẫn đang kiềm chế ý niệm này.
- Chư vị muốn ở lại cũng tuỳ ý.
Viêm Đế nói với mọi người làm cho người đến sau thất vọng, bọn họ không chỉ không có cơ hội quan ngộ các pho tượng mà còn không có được bảo vật gì, nếu Viêm Đế đến sớm thì chắc mọi thứ đã bị hắn cầm đi rồi.
- Chúng ta phải làm thế nào?
Vũ Văn Tịnh thấp giọng nói, ánh mắt Cơ Vô Ưu nhìn chằm chằm Lâm Phong với phong mang âm trầm, nói:
- Hắn đã có được Cổ Thánh Kinh, chúng ta nên ra ngoài cổ điện đợi hắn, nếu ở Vọng Thiển Cổ Đô lấy không được thì chỉ cần hắn trở về Chiến Vương học viện, chúng ta sẽ có một phần, cổ kinh này nghe nói có thể làm cho thiên phú một người hoàn toàn lột xác luôn, dù cho tư chất bình thường mà có được năng lực này thôi thì lập tức có được thiên phú trác tuyệt, ta thật muốn lĩnh giáo thử.
- Cơ Vô Ưu nói không sai, Lâm Phong bây giờ đã chiếm được Thiên Diễn Thánh Kinh, chúng ta rồi cũng sẽ có thôi, vẫn nên ra ngoài.
Bọn người Vũ Văn Hầu truyền âm với nhau sau đó lần lượt đi ra ngoài. Người của các học viện cũng không thể gia nhập vào nên trong mắt họ loé lên tia hàn quang, tâm trạng rối rắm, chuyến này đi coi như công cốc rồi nhưng đến Vọng Thiên Cổ Đô cũng có thể xem như lịch lãm rèn luyện, huống hồ Thiên Diễn Thánh Kinh vẫn còn cơ hội lấy được nên bọn họ lựa chọn rời đi. Người trong đại điện thưa dần, cảnh này khiến Lâm Phong kinh ngạc không thôi, nếu như Viêm Đế không kêu hắn giết phần lớn người thì hẳn tất cả sẽ không có cố kị với trận pháp mấy, lúc đó bọn Viêm Đế chắc chắn nguy hiểm. Hôm nay không ai dám động thủ vì tiền bối Thiên Diễn Thánh tộc đang ngồi phục sinh, không ai biết được bọn họ sẽ tỉnh lại lúc nào, còn nguyên nhân khác chính là đây là địa bàn của họ, mà Viêm Đế còn là thái tử Thiên Diễn Thánh tộc, bọn họ không đoán được Viêm Đế sẽ giở thủ đoạn gì, từ đầu đến cuối biểu tình của hắn vẫn lạnh nhạt cùng tự tin như thế. Nhưng bọn họ cũng không nghĩ đến sẽ gia nhập Thiên Diễn Thánh tộc, Viêm Đế suy cho cùng vẫn không đáng tin lắm, huống hồ người đến đây đều là cường giả một phương hoặc của các đại gia tộc, bọn họ không rảnh mà đi phục hưng Thiên Diễn Thánh tôc Vì vậy người trong đại điện lại càng ngày càng ít, có những người thấy người người rời đi cũng thất cọng mà đi khỏi. Đợi đến lúc tất cả đều đi hết Lâm Phong mới nhẹ nhàng thở ra, Viêm Đế vuốt vuốt đầu chửi nhỏ một tiếng:
- Sợ bóng sợ gió hồi lâu, cũng may thần uy của bổn Đế vẫn như trước nên không ai dám manh động.
Ách… Người bên cạnh Lâm Phong đều ngây ra, khí chất tên này sao lại thay đổi nhanh vậy, dù Viêm Đế vẫn khoá trường bào vàng kim nhưng đã không còn uy nghiêm như ban nãy mà trở nên côn đồ hơn.
- Nếu bọn họ ra tay thì ngươi tính làm thế nào?
Lâm Phong thấp giọng máng
- Thì làm sao, đương nhiên chạy trốn rồi.
Viêm Đế trợn mắt, ống tay áo động đậy trong tay xuất hiện ít trận phù nhưng nháy mắt đã bị hắn thu vào. Tên gia hoả này khiến Lâm Phong âm thầm phỉ báng, tuy là thái tử Thiên Diễn Thánh tộc nhưng sự hèn mọn bỉ ổi không hề thay đổi.
- Chư vị tuấn kiệt đều là bằng hữu của Lâm Phong à, tên gia hảo này do ta nhìn hắn phát triển đấy, ngày xưa chỉ là một thanh niên có thiên tư bình thường ở Dương Châu nhưng sau khi gặp được bổn Đế thì ta đã giúp hắn lột xác rồi mang hắn đi khắp nơi để có đươc thành tựu như bây giờ, không bằng sau này mọi người đều đi theo bổn Đế để ta khiến thiên phú các ngươi đuổi kịp Lâm Phong a, trở thành một tuyệt thế cường giả khai sáng cho lịch sử Thiên Diễn.
Viêm Đế hơi nghiêm túc khi nói lời này với đám Hầu Thanh Lâm. Sau khi Lâm Phong nghe thấy thì hoàn toàn bó tay với hắn:
- Chúng ta đã giúp ngươi như vậy thì ngươi tính báo đáp thế nào đây.
- Bổn Đế ban thưởng cho các ngươi thân phận trưởng lão Thiên Diễn Thánh tộc, thế nào?
Viêm Đế nói như chém đinh chặt sắt.
- Cút!
Lâm Phong không nhịn được mà nói tục, lão bất tử khốn kiếp, trở thành trưởng lão Thiên Diễn Thánh tộc không phải sau này phải đi theo hắn phục hưng cho tộc sao, bọn họ còn phải làm cho Thiên Đài lớn mạnh hơn, không có thời gian a.
- Mà thôi có vẻ tạm thời chúng ta không thể ra khỏi đây được, vậy cứ ở chốn này tu luyện một thời gian đi, bên cạnh đó ta sẽ truyền thụ Cổ Thánh Kinh lại cho bọn họ, lão bất tử ngươi sẽ không ý kiến chưa?
Lâm Phong hỏi Viêm Đế, mọi người ngạc nhiên nhìn Lâm Phong, truyền thụ Cổ Thánh Kinh ư.
- Chỉ cần bọn họ làm trưởng lão tộc ta thì đương nhiên có thể.
Viêm Đế vẫn ra điều kiện.
- Chúng ta đã xây lại Thiên Đài nên không có thời gian gia nhập vào tộc ngươi nhưng có thể trở thành khách quý trưởng lão của Thiên Diễn Thánh tộc, Thiên Đài cũng sẽ liên minh với các ngươi, điểm ấy ta có thể làm được.
Lâm Phong đáp. Viêm Đế trợn trừng mắt rồi nhìn thoáng qua đám người đang tu luyện, tiểu gia hảo này quả nhiên có phong phạm giống hắn, tính thế nào cũng thấy bọn Thiên Đài họ chiếm được tiện nghi! Nhưng cứ như vậy đi, hắn thân là Viêm Đế sao lại có thể hẹp hòi, huống hồ bản thân hắn cũng hiểu được tâm tư Lâm Phong, những người này vốn có thiên tư phi phàm nên sẽ giúp được tộc hắn nhiều, ngày sau Thiên Đài sẽ phát triển trở thành Viên ngọc quý, hắn rất trông chờ a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT