Lâm Phong đi với tốc độ cực nhanh đến bên ngoài Chiến Vương học viện, chỉ chốc lát họ đã ra khỏi và hướng đến khu vực kia.


- Lâm Phong, ngươi khiến ta bất ngờ, ngươi nguyện vì Tần Vũ mà tìm cái chết ư?


Bộc Dương cố ý đi chậm lại sóng vai bên cạnh Lâm Phong mà cười lạnh, người này ngày xưa đã chà đạp hắn nên hôm nay tên này nhất định phải chết.


- Ta cũng cảm thấy thật bất ngờ, người của Cơ Môn trong Chiến Vương học viện, hơn nữa còn nằm trong top mười trên Tiềm Vương bảng mà lại có thể hèn hạ đến trình độ này, con đường võ đạo của ngươi cũng đã đến điểm kết thúc rồi.


Lâm Phong lạnh lùng nói, bên trong đôi mắt đen láy toát ra sự kiên định và hung bạo.


- Nói khoác không biết ngượng, đến bây giờ mà còn chưa biết mình đang ở thế cục như nào sao, lần này ngươi chỉ có nước chết.


Bộc Dương cũng để lộ sát ý sắc bén, những chuyện mà Lâm Phong đã làm thì phải chết hàng trăm lần mới đủ, ở Chiến Vương học viện không cách nào giết hắn một cách đường đường chính chính thì bây giờ đã có thể. Bộc Dương mang Lâm Phong đến nơi rất xa tòa thành, dù sao chuyện này cũng không tuân thủ quy định học viện nên phải đi xa chút, vùng hoang vu này không có ai nhìn, chỉ cần làm gọn gàng thì sẽ không ai để ý đến, tuy Lâm Phong đứng thứ ba trên Tiềm Vương bảng nhưng đối với cả một học viện rộng lớn mà nói thì vẫn chỉ là một nhân vật nhỏ bé, sẽ có ai quan tâm đến sinh tử của hắn chứ. Rốt cuộc bọn Bộc Dương đã mang Lâm Phong đến nơi xa xôi, nhìn lên thấy trong một nơi có Tần Vũ đang ngồi vô lực trên mặt đất, khí tức yếu ớt, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.


- Tần Vũ.


Ánh mắt Lâm Phong buốt lại, bên người Tần Vũ đang có ba tên thủ vệ đều là người của học viện và hơn nữa là người của Cơ Môn trên Tiềm Vương bảng, rất lợi hại, nhiều người mạnh như vậy mà đói phó với một mình Tần Vũ thì sao hắn chịu được.


- Phía xa hơn có một thân ảnh đang nằm nghiêng nhắm mắt, dường như mọi chuyện đều không liên quan đến hắn, trong khi hắn chính là người trên Địa bảng được Vũ Văn Hầu mời đến để xem tình hình mà làm, Phong Hắc Sát.


Lúc này đôi mắt Phong Hắc Sát hơi hé mở, nhàn nhạt nhìn lướt qua Lâm Phong, trong tâm đang dâng lên cỗ khinh thường, một tên trên Tiềm Vương bảng thôi mà năm tên còn lại trên bảng đó cũng không đủ sao, thế mà lại yêu cầu hắn đến đối phó với một tên nhỏ bé như vậy, hắn cảm thấy bản thân hơi trơ trẽn, nhưng Vũ Văn Hầu đã đưa ra yêu cầu muốn hắn hoàn thành, đương nhiên chuyện này mà không cần hắn nhúng tay vào là tốt nhất. Tần Vũ mở to mắt, ánh nhìn hơi tan rã:


- Ta không ngờ người Cơ Môn lại làm vậy, Lâm Phong ngươi vốn không nên tới, bọn họ đang chờ ngươi a.



- Nực cười, thế giới võ đạo mạnh được yếu thua làm gì có chịu nhục hay không, Tần Vũ, khi Lâm Phong vào học viện thì ngươi không ngừng giúp hắn, đối đầu với Cơ Môn chúng ta, hôm nay Cơ Môn không so đo cùng ngươi đã cho ngươi mặt mũi rồi mà ngươi lại không biết tốt xấu, càng ngày càng thân cận với hắn, đã vậy, chúng ta sao có thể tha cho ngươi.


Bộc Dương gầm lên một tiếng khiến Lâm Phong càng thấy hận hơn, hoá ra Tần Vũ chỉ vì giúp hắn mà bị Cơ Môn tính toán.


- Hiện tại ta đã đến, các ngươi cũng nên thả hắn rồi?


Lâm Phong lạnh lùng nói, quanh thân hắn đang dâng lên một cỗ hàn khí.


- Một tên ở lại trông chừng.


Bộc Dương ra lệnh, hai người còn lại cùng Bộc Dương và lãnh Hạ vây lấy Lâm Phong.


- Bốn người có tên trên Tiềm Vương bảng lại đối chiến với một người, ta nói trước, không kẻ nào trong các ngươi được dùng bảo vật, trận này chỉ dựa trên thực lưc Phong Hắc Sát từ từ nhắm mắt lại lạnh lùng nói, bốn người Bộc Dương có chút trơ trẽn, dù sao cũng là nhân vật trên Tiềm Vương bảng mà lại làm vậy, nhất là Bộc Dương và Lãnh Hạ lại nằm trong top 10, cả bốn hợp lại chỉ để vây quét một người.


“Ầm ầm!” Một cỗ khí tức mênh mông bùng nổ, pháp tắc gào thét điên cuồng. Tâm niệm Bộc Dương vừa động đã thấy vô số pháp tắc lôi điện quấn quanh thân Lâm Phong mà công kích nhưng hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, bất động, để mặc cho bọn chúng tuỳ ý công kích.


- Nhục thể của hắn dường như lại mạnh hơn rồi.


Sắc mặt Bộc Dương có chút khó coi, hắn đã điều động pháp tắc mạnh nhất mà lại không có tác dụng với Lâm Phong, xem ra chỉ còn cách dùng thần thông để chém chết hắn. Nhục thể Lâm Phong đương nhiên rất cứng rắn, lần bế quan trước hắn đã được trải qua Thiên Ma Kiếp một lần nữa, lần thứ năm đã làm cho hắn như lột xác hoàn toàn, chỉ một thân thể hiện tại đã tạo cảm giác của vũ Hoàng tầng chín, điều này đồng nghĩa với việc chỉ cần một kích đơn thuần của hắn thôi đã bằng với pháp tắc công kích cấp chín.


- Cùng lúc lên, chém chết hắn.


Bộc Dương quát lớn, lao ra điên cuồng, vô số lôi điện hoá thân thành hàng trăm con rắn điện vọt về phía Lâm Phong, hư không chuyển sang màu tím, ẩn ẩn trong nó còn có sự sáp nhập của không gian pháp tắc lực lượng. Lãnh Hạ cũng không khách khí, đánh ra quyền với khí thế chém giết, sát khí tử vong tàn sát bừa bãi, hai người còn lại cũng không cam lòng chịu yếu thế mà luân phiên nhau tung chưởng, một người là kim sắc cự chưởng còn người kia là Cửu Đỉnh Trấn Thiên Đại Khí Công, thần thông giống như Tần Vũ tu luyện. Trong nháy mắt bốn người đã phát động công kích khủng bố điên cuồng gào thét hướng về Lâm Phong. Lúc này Lâm Phong đạp chân lên mặt đất, từng đạo vân quang khủng bố lan ra khắp nơi, nó có chứa pháp tắc không gian và đại địa, cả không gian như bị san bằng. “Ông!” Thân ảnh Lâm Phong như gió lao về bên phải, đồng thời tung ra một quyền, Tử Hà Chiến Xa cuồn cuộn lao về phía trước ngăn cản công kích của một người, chân không ngừng đạp vào hư không mà di chuyển, những đám mây như hoàn toàn biến thành mặt đất để hắn bước đi. Lạc Nhật Thiên Vẫn đệ nhất thức chém ra, trong kiếm bao hàm uy lực thiên địa cường đại kết hợp với nhục thể khủng bố lao thẳng xuống từ bầu trời, cỗ kiếm đạo ý cảnh nặng nề giáng xuống khiến vị tung kim sắc chưởng ấn cảm nhận được một loại hình ý kinh khủng như muốn đè bẹp hắn. “Oanh!” Hình ý dung hợp, đệ nhất thức mang theo sức mạnh càn khôn chém xuống, cánh tay người nọ run lên, một kiếm này mang theo lực lượng thật mạnh. Ngẩng đầu lên, không chờ hắn kịp phản ứng, kiếm thức trong hư không đã biến ảo, lần này là Thái Dương kiếm quang chiếu xuống gây chói mắt và đau đớn, trên mặt hắn lúc này không phải kiếm quang mà là ngọn lửa, án sáng mặt trời. Tốc độ Lâm Phong cực nhanh do sử dụng cùng lúc phong và không gian pháp tắc, kiếm trảm xuống trong nháy mắt lập tức máu tươi phun trào, thi thể bị chém đứt trên không trung, đối mặt với Lâm Phong cường hãn, đến cả Lạc Nhật Thiên Vẫn đệ nhị thức mà hắn còn tiếp không được nên đã chết ngay tức khắc. Sau khi giết xong Lâm Phong bỗng quay người, lực lượng Thiên Ma phán quyết từ tay trái đi ra làm cả không gian sôi sục.


- Tù!


Lâm Phong đạp chân vào tầng mây, vô số lao tù xuất hiện trói chặt ba người còn lại.


- Trận đạo!


Sắc mặt ba người kia khó coi khi nhận ra trận pháp. “Oanh!” Tốc độ Lâm Phong tăng vọt lao thẳng đến vị cường giả sử dụng Cửu Đỉnh Trấn Thiên Đại Khí Công, thiết quyền mạnh mẽ nhất từ trước đến giờ của hắn mang theo Thiên Ma Kiếp bay đến giáng vào người kia. Sắc mặt tên đó lúc này tái nhợt yếu ớt, hào quang trên người hắn chợt bùng nổ, hắn đã rút ra một pháp bảo nhưng cùng lúc thấy đôi mắt Lâm Phong hoá đen lạnh lẽo, giận dữ gầm lên:


- Giết!


Âm thanh khủng bố nhảy vào đầu, khiến ánh mắt hắn rung rinh, ngay lúc đó Lâm Phong cũng đã đến, một quyền đi xuyên qua khe hở của lao tù đánh thẳng vào hắn, một tiếng ầm vang lên trong tiềm thức và ngay lập tức đầu tên này nổ tung, pháp tắc tán đi, pháp bảo rơi xuống.


- Mở cho ta!


Bộc Dương và Lãnh Hạ điên cuồng đánh vào lao tù muốn phá nát nó, sắc mặt bọn họ cực kì khó coi , trong nháy mắt Lâm Phong đã giết mất hai người, thủ đoạn quá doạ người, tuy cùng cảnh giới nhưng bọ họ lại yếu ớt như vậy, cùng là người trên Tiềm Vương bảng, cùng là thiên tài nhưng quá khác biệt. Lúc này Lâm Phong lao đến tù lao của Lãnh Hạ trong khi tên đó còn đang công kích vào nó, một tiếng ầm, tù lao cuối cùng cũng bị phá, Vô Sinh Đế Đạo Quyền toả ra mạnh mẽ.


- Truy Phong Kiếm!


Lâm Phong đến như gió, khó nắm bắt, một cỗ ý cảnh bao phủ lấy Lãnh Hạ, Tử Vong Kiếm cũng không ngừng chém ra, nó dung nhập vào gió mà tàn sát, Đế Đạo Quyền hầu như đã bị chém hết, rốt cuộc một đạo tử vong sát phong càn quét đến làm Lãnh Hạ phải lùi về sau, nhưng ngay lúc đó, kiếm quang lại lướt ngang cổ hắn, khi cảm thấy có chút mát thì đầu người đã lìa khỏi cổ. “Ầm ầm!” Tù lung của Bộc Dương cũng bị phá nhưng sắc mặt hắn cũng không tốt, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Ba cường giả Tiềm Vương bảng mà lại không chịu nổi một kích chết ngay. Bộc Dương lo lắng, nếu theo lời Phong Hắc Sát thì sẽ chết ngay nên hắn đã lấy ra một kiện pháp bảo tràn ngập lôi điện huỷ diệt. Tâm niệm Lâm Phong vừa động, Thiên Cơ Kiếm đã lao ra lơ lửng trên đỉnh đầu, trong tay hắn cũng xuất hiện bát bảo Thái Dương luân với lửa chói mắt như ánh mặt trời ban trưa.


- Ngươi dám động đến ta thì đừng trách ta giết Tần Vũ.


Bộc Dương lui về sau từng bước, lúc này đây hắn đã đánh mất dũng khí chiến đấu rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play