Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1769 - Uy hiếp


...

trướctiếp

Lễ mừng mười năm một lần của Chiến Vương học viện là một sự kiện rất trọng đại, vô cùng được coi trọng, các môn sinh bên ngoài đều trở về, không ít lão ngoan đồng hiện thân, còn trưởng lão của Tiên Sơn cũng sẽ đến, náo nhiệt cực kì.

Trong Chiến Vương học viện tuy nói rất nhiều người đều là con cháu thế gia nhưng cũng có không ít người từ xa đến Thánh thành Trung Châu tìm kiếm con đường cường giả nên đối với họ thì đây chính là cơ hội để được trở thành đệ tử của các lão ngoan đồng, dù có được trưởng lão coi trọng thì cũng có nguy cơ phải đi đường vòng hơn các lão ngoan đồng, những người con xuất thân từ danh môn sẽ có được nhiều người chỉ đạo, các loại cường giả khác nhau sẽ có các loại giả thích không giống nhau, biển chứa trăm sông mới có thể vĩnh viễn hướng về phía trước. Nghe nói vị đứng đầu Thiên bảng , có tiềm chất phong vương chính là Cơ Thương, không ít lão ngoan đồng nguyện ý chỉ đạo cho hắn, loại nhân vật này chính là báu vật của học viện, là tương lai của Cửu Tiêu có thể làm cho thiên hạ khiếp sợ, tạo ra một trang huy hoàng cho Chiến Vương học viện. Người yếu kém nhưng không ngừng vươn lên thì dù cho có vô tận gian nan cùng hiểm trở cũng sẽ có trời trợ giúp thôi. Lâm Phong mới vừa xuất quan đã bị đại sư tỷ Vân Thanh Nghiên định nơi hắn đang ở chính là tổng bộ của Thiên Đài, bây giờ người Thiên Đài cũng đã tập trung lại tại đây.


- Lễ mừng mười năm một lần, có sự tranh đấu giữa cường giả Thiên bảng thì đương nhiên sẽ rất náo nhiệt.


Đại Hại Trùng mắt loé sáng, nghĩ đến việc có thể thấy cường giả tranh phong thì không khỏi hưng phấn, tận mắt xem chiến đấu cũng có lợi không nhỏ đối với bản thân.


- Ngươi và Đạm Đài giống nhau, một ngày kia có thể đứng trên võ đài để bùng nổ mang lại vinh quang cho mình mới càng thú vị.


Lâm Phong cười nhìn Đại Hại Trùng khiến hắn hơi rung động:


- Ngươi nói không sai, nếu ta cũng có một ngày như vậy thì thật vinh quang rồi.



- Mười năm, Lâm Phong, đứng dưới một lễ mừng mười năm mà nghĩ về việc chúng ta có thể đứng trên đó hay không.


Thiên Si nói, mười năm đối với bọn họ mà nói thì dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, dù gì tuổi của họ cũng không quá lớn nên mười năm có thể coi là một đoạn đường rất dài, nhưng ở cảnh giới hôm nay rất có thể phải dừng chân ở hạ vị Hoàng này khá lâu, dù tốc độ tu luyện có nhanh đến mấy thì mười năm sau cũng chỉ có thể bước vào trung vị Hoàng thôi, còn muốn mạnh mẽ hơn ư, dựa vào cơ duyên cả.


- Mười năm quá dài, chỉ tranh sớm chiều.


Lâm Phong thì thào rồi bước chân ra, nói:


- Sư huynh, chúng ta đi thôi.



- Đúng, mười năm quá dài, chỉ tranh sớm chiều.


Thiên Si như có điều suy nghĩ, trong ánh mắt sôi sục, chỉ cần có thể tranh thủ thời gian một sớm một chiều thì dù mười năm sau đó có kết quả thế nào cũng không hối hận. Lối vào võ trường có vô số bậc thang, trên khán đàu có rất nhiều người hướng mắt về vị trí đặc biệt, nơi ngồi xem của các lão ngoan đồng và trưởng lão, đối diện võ đài có không ít người đứng ở vùng biên toát ra khí tức cường giả.


- Những người này đều là cường giả được phong Vương trên Thiên bảng, trong lúc diễn ra trận đấu thì chỉ có người phong Vương mới có thể đứng trên không nhìn xuống để xem hôm nay có ai làm thay đổi vị trí trên Thiên bảng hay không, hoặc thách đấu, bình thường họ cũng không hay ở học viện mà phải đi lịch lãm bên ngoài nhiều hơn.


Trong lòng mọi người nghĩ vậy, người trên Thiên bảng phần lớn đều là thượng vị Hoàng, dù ở bên ngoài cũng được xem cường đại, chủ kém một chút nữa đã đến Đế, loại nhân vật này đương nhiên sẽ ít khi ở học viện rồi, chỉ khi bọn họ cần tìm kiếm thần thông công pháp nào đó hay có tình báo của học viện thì mới quay về. Hai bên của võ đài là nơi đứng của những đệ tử mới đến trong mười năm đổ lại đây, khi bọn họ gia nhập học viện có tu vi không giống nhau nên cảnh giới hiện tại cũng khác, nhưng thượng vị Hoàng cũng tương đối ít, dù sao thì đa số mọi người đều đã tham gia khảo hạch của bốn học viện khi còn ở hạ vị Hoàng, rất ít người đợi đến thượng vị Hoàng. Thời điểm nhóm người Lâm Phong đến đã thấy nơi này chật kín người, không khỏi cảm thán trong lòng, bọn họ đều tính toán giống nhau để một mai khi rời khỏi học viện đến các nơi xa khác có thể tự hào về sức mạnh và tự tìm niềm vui.


- Ta vào Chiến Vương học viện vừa vặn chín năm, bây giờ có thể cùng các ngươi đứng ở đây.


Vân Thanh Nghiên mỉm cười, tuy nàng là nữ nhi của trưởng lão nhưng lại muốn tham gia khảo hạch giống người khác, từ lúc chính thức bước vào học viện đến này đã hơn chín năm rồi. Một nhóm người đến giữa chiến đài gây ra luồng sóng không nhỏ, trong học viện này Lâm Phong cũng không quá thu hút nhưng nhân vật này lại có va chạm qua với Cơ Vô Ưu nên thanh danh lập tức bay lên tận trời.


- Bên cạnh trưởng lão có cha mẹ ta, đến lúc đó họ sẽ tiến cử ngươi cho các lão ngoan đồng nhận biết, ngươi có thể phấn đấu vì chính mình.


Lâm Thanh Nghiên đụng Lâm Phong một cái, ánh mắt Lâm Phong yên bình, không ý kiến.


- Nạn đến nơi mà còn không biết.


Một âm thanh lạnh lùng từ sau lưng truyền đến thu hút ánh mắt bọn Lâm Phong quay lại, Bộc Dương và Lãnh Hạ đứng đó, hiện tại những người đang đứng đây đều trong nhóm đầu của Tiềm Vương bảng, mà họ chỉ vào chưa được nửa năm.


- Thế nào, bị người ta giẫm đạp trên mặt đất mà còn có thể cuồng ngôn?


Đạn Đài nhìn Bộc Dương chằm chằm, trào phúng nói. Bộc Dương bị Đạm Đài chạm vào nỗi đau nên sắc mặt lạnh lẽo dần, nói với Lâm Phong:


- Lâm Phong, ngươi che giấu tu vi của mình nhưng cùng lắm cũng chỉ là Tôn Vũ vậy mà lại dám vô sỉ lập môn phái riêng, không biết tự lượng sức, ta sẽ chống mắt lên coi ngươi có thể làm gì để bảo vệ và giữ gìn môn phái.



- Có quan hệ với ngươi sao?


Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Phong đảo qua.


- Đương nhiên, người Thiên Đài ngươi sống chết thế nào không liên quan đến ta, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi chút thôi.


Bộc Dương cười lạnh quét mắt nhìn bọn họ rồi tiếp tục nói:


- Ngươi không phát hiện rằng trong nhóm người cùng ngươi sáng lập Thiên Đài thiếu đi một người sao?


Ánh mắt Lâm Phong trầm lại đảo xung quanh, khuôn mặt dần lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Bộc Dương, nói:


- Tần Vũ ở đâu?



- Ngoài thành của Chiến Vương học viện, Mãn Hoang, nếu ngươi muốn đi ta có thể dẫn đường.


Bộc Dương cười lạnh.


- Hèn hạ, các ngươi lại ra ngoài thành.


Vân Thanh Nghiên hơi nổi giận.


- Vân Thanh Nghiên, dù ngươi là cường giả trên Địa bảng nhưng cũng phải biết rõ quy tắc của học viện ở bên ngoài thành thì học viện sẽ không quản tới.



- Dẫn đường.


Vân Thanh Nghiên lạnh măt


- Hừ, chúng ta chỉ cho mình hắn ta đi.


Bộc Dương chỉ vào Lâm Phong.


- Không được!


Vân Thanh Nghiên quả quyết cự tuyệt:


- Các ngươi muốn dùng thủ đoạn hèn hạ vây quét Lâm Phong ư, nếu muốn đi thì chúng ta phải cùng đi.



- Vậy cũng không sao, trong lễ mừng này có ngươi vĩnh viễn không về được rồi.


Bộc Dương hừ lạnh.


- Cơ Môn các ngươi thật hèn hạ vô sỉ.


Đạm Đài nổi giận đùng đùng, trên người phát ra nhiều tiếng vang muốn bạo liệt.


- Việc này chỉ là cá nhân nên không quan hệ đến Cơ Môn.


Ánh mắt Lâm Phong lạnh băng:


- Ta đi với các ngươi.



- Lâm Phong, không thể, lấy tính hèn hạ của họ ra thì ngươi đi sẽ giết ngươi ngay.


Vân Thanh Nghiên khuyên nhủ Lâm Phong.


- Yên tâm, ta sẽ bình an trở về.


Lâm Phong bước chân ra, nói với Bộc Dương:


- Dẫn đường.



- Đi.


Trong mắt Bộc Dương và Lãnh Hạ loé lên sát ý, lập tức dẫn đường, ba người nhanh chóng biến mất. Sau kho bọn họ rời đi, một thanh niên vẫn nhìn chằm chằm nơi Lâm Phong đứng với ánh mắt sắc bén.


- Thương Quân, ngươi không tự mình động thủ sao?


Vũ Văn Hầu đứng bên cạnh thấp giọng hỏi.


- Thương Ngu bị người cùng cấp giết do hắn vô năng, đã ngu còn tỏ ra kiêu ngạo thì đáng chết.


Sắc mặt Thương Quân lạnh băng, nghe thế Vũ Văn Hầu đơ ra, khó trách tên gia hoả này lại có thực lực mạnh vậy, đối với đệ đệ của mình mà còn nói lời ngoan độc như vậy.


- Đã vậy thì sao còn phải một mực tìm kiếm hắn?


Vũ Văn Hầu lại hỏi.


- Dù hắn có đáng chết cách mấy vẫn là đệ đệ ta, chỉ có người Thương gia ta mới có tư cách giết hắn, nếu người khác dám giết thì cũng đáng chết, chuyện này có lẽ ngươi sẽ an bài thoả đáng.


Thương Quân nói, dường như hắn đối với tất cả mọi người đều lạnh lùng như vậy.


- Yên tâm, nếu hắn đã đi thì cũng không còn sống để trở về đâu.


Trong mắt Vũ Văn Hầu loé lên tia sáng, Lâm Phong lần này chết chắc, lễ mừng mười năm một lần này hắn cũng không thể tham gia nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp