Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1768 - Ý niệm trả thù


...

trướctiếp

Cha mẹ Vân Thanh Nghiên đều là kiếm tu, ngày xưa ở Chiến Vương học viện cũng là một đôi thần tiên quyến lữ được hâm mộ, sau khi tu vi trở nên cường đại, họ không muốn lập môn phái mà lựa chọn trong học viện tu luyện kín, đảm nhiệm chứ vị trưởng lão của học viện, họ có một nữ nhi, Vân Thanh Nghiên.

Hai người kiến tu nên bên trong Kiếm Các có vô số kiếm kinh, lâm Phong vừa bước vào Tàng Kiếm Các đã thấy các loại sách được xếp thẳng tắp, chỉnh tề, dù các loại giấy hay điển tịch đều được phân loại theo tên, bên cạnh đoa trên vách tường còn treo rất nhiều loại cổ kiếm, dù chỉ có vỏ nhưng Lâm Phong vẫn cảm nhận được sự bất phàm.


- Lâm Phong, nơi đây chính là các loại điển tịch mà hai vợ chồng ta tích luỹ, ngươi có thể tuỳ ý mà đọc, các ngươi cũng vậy, dù các ngươi không phải kiếm tu nhưng biết đâu có thể đả thông được chỗ nào đó trên con đường võ đạo.


Vân phụ mỉm cười nói, vô cùng rộng rãi.


- Đa tạ tiền bối.


Trong nội tâm Lâm Phong phi thường cảm kích, lần đầu gặp mặt đối phương đã dẫn mình đến Tàng Kiếm Các, loại khí phách này không phải ai cũng có.


- Không cần khách khí, nữ nhi này của ta không tu kiếm tốt, hiếm khi dẫn bằng hữu đến mà lại còn ngộ kiếm tốt như ngươi thì đến đây xem có gì không thể, những điển tịch này để ở nơi đây cũng bị mai một nên hôm nay cứ để nó có cống hiến đi.


Vân phụ không hề để ý mà nói.


- Các ngươi cứ ở đây xem, chúng ta cũng không quấy rầy các ngươi nữa.


Vân phụ quay sang Vân Thanh Nghiên:


- Ngươi đi ra với ta.


Vân Thanh Nghiên lộ vẻ mặt run run rồi quay sang Lâm Phong làm mặt quỷ trước khi theo cha mẹ ra ngoài. Lâm Phong đi đến trước kệ sách nhìn những cái tên, Thuỷ Hệ Kiếm Quyết, Nộ Hải Tiêu Tiêu; Kim Hệ Kiếm Quyết, Kiền Khôn Nhất Kiếm; Tử Vong Kiếm Quyết, Vô Biên Lạc Mộc; các loại kiếm quyết thần thông rực rỡ muôn màu, Lâm Phong cầm một cuốn lên xem chăm chú, những cuồn này đều là pháp tắc kiếm, có loại kiếm quyết yêu cầu từ đầu đến cuối chỉ cần một loại phâp tắc lực lượng cũng có loại yêu cầu nắm giữ được nhiều loại mới có thể phát huy uy lực mạnh nhất, loại kiếm quyết này tổng hợp nhiều loại pháp tắc hơn nữa còn đặc biệt dành cho kiếm tu như Lâm Phong.


- Kiếm quyết Lạc Nhật Thiên Vẫn.


Lâm Phong liếc mắt nhìn sang một cuốn, loại kiếm quyết này cần dung hợp bốn loại pháp tắc mới cho ra uy lực mạnh nhất: đệ nhất thức, lấy phâp tắc thiên địa mạnh mẽ đè sập những người bên dưới, chiếm hết tiên cơ; đệ nhị thức, dùng hoả diễm pháp tắc thúc giục Thái Dương kiếm quang làm đau đớn mắt người nhìn, Liệt Hoả Liệu Nguyên; đệ tam thức chính là Truy Phong Kiếm, lấy phong hệ pháp tắc giáng từ trên trời xuống khiến cho đối thủ không có cơ hội để thở dốc; đệ tứ thức, Vẫn Lạc Kiếm hay Tử Vong Kiếm. Tứ thức giao hoà trở thành hoàn mĩ, nếu sử dụng một lúc cả bốn sẽ xuất ra nhiều kiếm, kiếm sau lại mạnh hơn kiếm trước, dưới uy năng của hàng loạt kiếm này thì khi đến một kiếm cuối cùng không chỉ có lực lượng tử vong mà còn được bổ sung thên lực lượng như có thêm ba người cùng góp tay vào, dường như nắm giữ được cả bốn loại pháp tắc này sẽ nắm được sức mạnh tối thượng, nếu ba thức trước khiến ngươi bùng nổ thì kiếm cuối cùng sẽ lập tức giết chết ngươi. Quy tắc chung của kiếm quyết, cần phải có sự tương thông giữa Hình và Ý, hữu hình vô ý thì không có tác dụng nữa, chỉ có sức sát thương như bốn loại kiếm thôi, còn làm được cho Hình Ý tương thông thì mới giao hoà được kiếm uy rồi dung nhập pháp tắc vào bên trong thì khi đí uy lực mới đạt cực đại.


- Kiếm quyết thật lợi hại, nhưng điều kiện cũng hà khắc quá nên không có ai dùng.


Lâm Phong khẽ nói nhỏ, muốn tu được bộ kiếm quyết này thì đầu tiên phải ngộ ra được kiếm chi ý cảnh, loại kiếm ý không phải định nghĩa đơn giản ‘kiếm ý’ như ngày trước mà chân chính lĩnh ngộ kiếm, bên cạnh đó còn yêu cầu Hình Ý tương thông mới được tính, chỉ có bốn hệ pháp tắc mà quy tắc lại khó đến vậy, thế mà Lâm Phong vẫn cố ghi nhớ cuốn này vào đầu. Nếu kiếm quyết không hà khắc thì sao có thể phát ra được uy lực cường đại. Lâm Phong tiếp tục ngắm nhìn các loại kiếm quyết trong Tàng Thư Các, một vài cuốn có điểm giống nhau, thậm chí có thể dung hợp cả hai lại, thời gian trôi qua mà Lâm Phong vẫn chìm đắn trong Tàng Kiếm Các nên khi bọn người Thanh Phượng rời đi hắn cũng không hay biết. Vài ngày sau Lâm Phong ngồi bên vách tường và chìm sâu vào mộng cảnh ngộ kiếm. Thành Dương Châu trong ý nghĩ của hắn, trong Vân Hải Tông, Lâm Phong đang vung tay không ngừng tạo ra các hình kiếm, lần lượt kiếm này nối tiếp kiếm kia đến vô tận, lá cây xung quanh không ngừng kêu xào xạc, nhiều cái đã bị chém đứt.


- Trọng hình không trọng lực, trọng ý bất trọng hình, hình đến ý đến lực bùng nổ, phát huy uy năng mạnh nhất.


Lâm Phong lẩm bẩm, nhìn động tác mình mà hơi thất thần.


- Hình là động, ý là tĩnh; hình là thật còn ý là hư.


Lâm Phong thấp giọng nói, động tác của hắn chậm dần, như yên tĩnh lại như đang động, hư hư thực thực, rốt cuộc theo động tác của Lâm Phong lan tràn một cỗ ý cảnh, các cành lá bị gió cuốn bay lên lơ lửng trên không trung rồi lập tức bị xé rách.


- Bên trong hình có ý thì kiếm quyết mới có thể phát huy được cái tinh tuý của nó.


Lâm Phong thu tay lại, mọi thứ xung quang trở về như cũ như chưa hề xảy ra cái gì. Lâm Phong nhìn xuống bàn tay mình, không dùng lực, không dùng pháp tắc nhưng vẫn có thể tạo ra ý cảnh. Vân Thanh Nghiên thấy Lâm Phong nằm trong Tàng Kiếm Các mà nhếch miệng, tên gia hoả này thế mà lại ngủ ở đây.


- Lâm Phong.


Vân Thanh Nghiên giật giật cánh tay Lâm Phong khiến hắn động, đôi mắt lập tức mở ra, hắn đang tạo mộng trong tiềm thức nên rất tỉnh táo, cũng vì đang ở bên trong Tàng Kiếm Các này nên hắn cũng không đề phòng gì, không hề nghe thấy tiếng bước chân.


- Ngươi thật biết hưởng thụ, thế mà lại ngủ ở đây.


Vân Thanh Nghiên nói rồi nhìn Lâm Phong:


- Lễ mừng của học viện sắp bắt đầu rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.


Lâm Phong cười, lập tức đứng dậy:


- Đi thôi.


Vân Thanh Nghiên đi theo Lâm Phong ra khỏi Tiên Cung, trong khu vực này có vô số Tiên Cung, đủ thấy được cường giả của Chiến Vương học viện nhiều đến cỡ nào. Tiên Cung còn có Tiên Sơn, nghe nói bên trong đó có nhiều tiểu thế giới mà một vài lão ngoan đồng của học viện chính là những nhân vật lợi hại trong đó. Nhưng chỗ đó cũng không dễ để vào, đi qua tiên môn, Lâm Phong và Vân Thanh Nghiên đã trở lại Chiến Vương học viện, hôm nay người đi lại rất nhiều, vì lễ mười năm một lần sắp đến nên rất nhiều đệ tử rèn luyện bên ngoài cũng trở về, đi dọc đường Lâm Phong có thể nhận ra cường giả nhiều vô cùng, trung vị Hoàng tuỳ ý cũng có thể thấy được.


- Nơi đó chính là võ trường cử hành lễ mừng, đã có rất nhiều người tới đây rồi này.


Vân Thanh Nghiên chỉ vào một võ trường ở xa hình như do vài võ trường sáp nhập lại, mỗi một võ trường đều có nhiều loại cường giả khác nhau, khu vực thượng vị Hoàng có nhân số tương đối ít, còn trung vị Hoàng và hạ vị Hoàng rất nhiều, mà đa phần vẫn là hạ vị Hoàng. Chiến Vương học viện có vô số cường giả đi ra nhưng cũng có vô số người bước vào, truyền thừa đến tận bây giờ.


- Lâm Phong.


Đại Đài và Đại Hại Trùng đang đứng ở khu vực hạ vị Hoàng phía xa hô lên khi thấy Lâm Phong.


- Lâm Phong?


Khi đi ngang qua võ đài trung vị Hoàng, thấy một hàng người đứng đó nhìn Lâm Phong với ánh mắt lạnh lẽo, lông mày Lâm Phong hơi chau lại nhưng hắn vẫn không dừng bước.


- Thương Quân đang tìm người này a, hắn rốt cuộc cũng xuất hiện rồi.


Một trong đám người nói.


- Trốn trước đã, đợi đến khi lễ mừng diễn ra mới xuất hiện lại, dù sao Thương Quân cũng không thể giết hắn trong học viện, nên ít xuất hiện càng ít bị vũ nhục.


Đám người bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn Lâm Phong mang theo tia đồng tình, nghe nói người này khi ở Vọng Thiên Cổ Đô có bối cảnh, người bị thiên vứt bỏ mà lại được đại năng cường giả Yêu giới coi trọng. Nhưng nơi này cũng không phải Vọng Thiên Cổ Đô mà là Thánh thành Trung Châu, nước xa không cứu được lửa gần, Thương Quân và Lâm Phong sao cùng tồn tại trong học viện được đây, Lâm Phong đã giết chết đệ đệ của hắn, làm sao hắn có thể tha. Lâm Phong dù nghe rõ lời bọn họ nói nhưng không cảm thấy có gì hứng thú cả mà đi đến trước hai người kia, thân thể Đại Đài dường như khôi ngô hơn trước tạo cho người ta cảm giác bị áp bách.


- Ngươi còn có thể tiếp tục a.


Lâm Phong mỉm cười nói. Đạm Đài thật thà gãi đầu:


- Đều nhờ dược kinh thôi, lực lượng trong cơ thể ta chậm rãi bộc phát, hi vọng đến lúc đó cũng không quá doạ người.



- Đã doạ rồi.


Vân Thanh Nghiên nhếch miệng, nàng đứng trước mặt Đạm Đài cũng đã lâu. Hắn lập tức lúng túng:


- Lâm Phong ngươi nhìn xem hôm nay náo nhiệt như vậy, lễ mừng mọi người đều trở về, cường giả như mây, chỉ đáng tiếc ta không phải diễn viên chính, nếu như một vài năm sau ta là một thành viên được phong Vương trên Thiên Bảng thì đó mới gọi đặc sắc.



- Sớm hay muộn thôi.


Lâm Phong đập xuống cánh tay Đạm Đài, hỏi Vân Thanh Nghiên:


- Hôm nay chính là lễ mừng sao?



- Ngày mai giờ này.


Vân Thanh Nghiên lắc đầu.


- Vậy chúng ta về nghỉ ngơi trước.


Lập tức một nhóm người biến mất, trong đám đông có người đang nhìn bọn họ rời đi chính là Bộc Dương và Lãnh Hạ.


- Hắn còn dám xuất hiện, chúng ta có nên đi báo cho Thương Quân biết hay không.


Ánh mắt Bộc Dương lộ ra tia lạnh lùng, ngày ấy Lâm Phong không những chà đạp mà còn sỉ nhục hắn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp