Lâm Phong khẽ cúi đầu chào cha mẹ Vân Thanh Nghiên.
- Hậu sinh khả uý, bốn người các ngươi không ai có tiềm chất kém nha đầu nhà chúng ta cả, quả hiếm có.
Cha Vân Thanh Nghiên khẽ gật đầu, nàng lập tức mất hứng, quệt mồm nói:
- Ai nói chứ, ta chính là đại sư tỷ của bọn họ.
- Đại sư tỷ?
Chẳng lẽ ngươi vẫn đang làm cái Vân Môn gì đó ư, nha đầu ngươi không lo chú tâm tu luyện tốt mà mỗi ngày chỉ nghĩ đến chuyện môn phái. Mẫu thân Vân Thanh Nghiên trừng nàng.
- Không có, ta cùng bọn Lâm Phong sáng lập nên Thiên Đài, ta làm đại sư tỷ.
Da mặt Vân Thanh Nghiên rất dày, nàng tự phong đại sư tỷ.
- Được rồi được rồi, ngươi là đại sư tỷ, nói xem, lần này đến đây muốn nhờ vả chuyện gì?
Mẫu thân quăng cho nàng một ánh mắt, Vân Thanh Nghiên lập tức làm bộ dạng dễ thương, nũng:
- Mẫu thân, ta chỉ nhớ hai người nên mới đến, thuận tiện mang bằng hữu đến đây thăm hai người.
- Người thật lợi hại, cha mẹ, hai người cũng đã nhìn thấy bằng hữu của con, tên Lâm Phong này có thiên phú rất lợi hại, vừa tiến vào học viện ba tháng đã đứng thứ ba trên Tiềm Vương bảng hơn nữa còn có va chạm qua với Cơ Vô Ưu mà tên đó chút thượng phong cũng không chiếm được, hai người xem thử trong lễ mừng sắp tới có thể tiến cử hắn cho các nhân vật kia không.
- Biết ngay ngươi có chuyện cần mà.
Vân mẫu nhìn sang Vân Thanh Nghiên rồi lại nhìn đến Lâm Phong:
- Nhưng hắn có thể chỉ trong thời gian ngắn đã đứng thứ ba Tiềm Vương bảng, hơn nữa lại va chạm qua với Cơ Vô Ưu, quả thật rất giỏi nhưng những lão ngoan đồng kia từ trước đến nay chưa cho ai mặt mũi cả, lại còn rất bắt bẻ, để ta tiến cử thì không vấn đề nhưng có thể vừa ý bọn họ hay không thì ta không bảo đảm.
- Ngươi phải nắm chắc cơ hội mà đại sư tỷ tranh thủ cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể tiếng vào trong Tiên Sơn thì còn sợ sau này Thiên Đài chúng ta không có người sao.
- Không làm việc đàng hoàng.
Vân mẫu dạy dỗ.
- Không phải trong đó Cơ Thương cũng đã mở một môn phái đó sao, bây giờ bọn họ vô cùng ngông cuồng bên trong học viện kìa.
Vân Thanh Nghiên bướng bỉnh.
- Nếu như ngươi cơ thể có được một nửa thiên phú của Cơ Thương thì ta cũng mừng, ngươi phải biết Cơ Thương rất có tiềm chất phong Vương, rất nhiều lão ngoan đồng trong học viện này coi trọng hắn, một khi hắn được phong Vương thì tương lai rất sáng chói, là vinh quang của học viện chúng ta, sao ngươi không so võ đạo của mình đi kìa.
Vân mẫu có chút bất đắc dĩ. Lâm Phong đứng bên cạnh nhìn cảnh này mà vui vẻ, rõ ràng Vân mẫu vô cùng sủng nịch Vân Thanh Nghiên nhưng cũng rất bất đắc dĩ.
- Hai vị tiền bối tu kiếm đạo?
Lúc này Lâm Phong quang sang hỏi phụ thân Vân Thanh Nghiên khiến ông kinh ngạc hỏi lại hắn:
- Chẳng lẽ ngươi cũng?
- Trước khi tu luyện pháp tắc thì kiếm đạo vẫn là thứ mà ta tập trung tu luyện, khi đó ta dung hợp các loại bí truyền, chế ra các loại kiếm thuật với uy lực cũng mạnh, sau này khi lĩnh ngộ pháp tắc thì ta nhận ra pháp tắc không thể dung hợp dễ dàng như vậy nên đã tạm thời buông xuống kiếm đạo, nay nhờ tiền bối chỉ điểm cho.
Lâm Phong khiêm tốn nói.
- Đầu tiên ta phải hỏi một điều kì lạ, linh khí của ngươi dường như rất mạnh, và Vân Thanh Nghiên cũng đã nói ngươi đứng thứ ba trong Tiềm Vương bảng nhưng sao tu vi lại chỉ ở Tôn Vũ, nếu nói ngươi tu luyện bí thuật che giấu gì đó thì cũng không khỏi quá lợi hại rồi, ngay cả ánh mắt ta nhìn cũng không thấu.
Vân phụ tò mò hỏi.
- Khi các loại pháp tắc vào cơ thể ta thì pháp tắc bên trong ta không chịu thua mà đẩy ra, mọi người đều gọi ta là người bị thiên vứt bỏ, nắm giữ Hoàng kiếp, nhưng vãn bối lại không tin vào loại chuyện này, hôm nay ta cũng đã nắm vững các loại pháp tắc và đạt được nhiều thành tựu, dù không có pháp tắc quán thể, không cách nào lợi dụng pháp tắc chi lực trong thiên địa thì pháp tắc của bản thân ta cũng không kém, ta nghĩ đây không hề có liên quan đến Hoàng kiếp hay bị thiên vứt bỏ gì cả mà chỉ do thể chất của ta thôi.
Lâm Phong chậm rãi nói, thực lực của hắn dần mạnh mẽ hơn thì biết được càng nhiều chuyện hơn, hắn vẫn nên để lộ một ít chuyện chứ nếu không thì mọi người sẽ coi hắn là quái thai mất.
- Có chuyện kì quâi vậy sao, ngươi cho ta xem chút pháp tắc của ngươi.
Vân phụ hiểu kì nói, Lâm Phong khẽ gật đầu, tâm niệm vừa động lập tức có các hệ pháp tắc bao phủ quanh cơ thể, khí tức sôi sục khiến cho Vân phụ và Vân mẫu trợn mắt, tuyệt thể nhiều hệ.
- Lúc ngươi chiến đấu có tiêu hao pháp tắc chi lực hay không?
Vân phụ hỏi.
- Sẽ không, pháp tắc của ta có thể trong thời gian chiến đấu lâu dài mà không hề cạn kiệt, sau khi chiến đấu ta lại có thể hấp thụ pháp tắc trong thiên địa.
Lâm Phong nửa thật nửa giả nói.
- Loại thể chất này thật kì quái, còn rất hiếm thấy.
Vân phụ nghĩ mãi không rõ, nói:
- Vậy ngươi nói kiếm đạo chẳng là trước khi tu pháp tắc, ngươi có thể dung hợp các loại bí truyền?
- Đúng vậy, thậm chí ta có thể dung nhập bốn đến năm hệ để phát huy uy lực mạnh mẽ có thể giết Hoàng.
Lâm Phong đáp.
- Thiên phú.
Vân phụ khẽ gật đầu:
- Đây chúnh là thiên phú của ngươi nhưng nếu theo lời ngươi nói thì pháp tắc chính do bí truyền tiến hoá, nó được xem là một loại lột xác, nguồn sức mạnh to lớn, ngươi muốn dung hợp chúng nó chắc chắn rất khó, chúng không thể giống như bí truyền được, nếu ngươi có thể đem pháp tắc dung hợp vào kiếm thuật hay một loại công pháp nào đó thì tuyệt đối có thể tạo ra được sức mạnh khó lường.
- Nhưng muốn tìm được công pháp dung hợp nhiều hệ pháp tắc vào kiếm cũng không dễ.
Lâm Phong nói.
- Đương nhiên, sự am hiểu của mỗi người đối với pháp tắc không giống nhau, vì ngươi am hiểu quá nhiều pháp tắc nên ngươi cũng có thể tu luyện cùng lúc nhiều loại kiếm thuật, như kiếm đạo chi lộ trọng hình không trọng lực, trọng ý bất trọng hình.
Vân phụ khẽ nói, Lâm Phong dần hiểu ra.
- Trọng hình không trọng lực, trọng ý bất trọng hình.
Lâm Phong thầm đọc nhiều lần.
- Được rồi.
Vân phụ khẽ gật đầu rồi rút ra một sợi tóc giao cho Lâm Phong:
- Ngươi lấy kiếm chém thử xem, không cần vận dụng thần thông gì cả, chỉ lấy pháp tắc kiếm đạo thuần tuý chém, để xem ngươi có thể chém đứt được bao nhiêu đoạn.
Lâm Phong ném sợi tóc lên không trung nhìn nó chậm rãi rơi xuống, không dùng pháp tắc thần thông gì mà chém nó. Lâm Phong xẹt tay qua, phong kiếm nhanh như chớp chém đến sợi tóc mềm mại làm bị bị đứt đoạn.
- Không dùng pháp tắc, không dùng lực lượng, liệu ngươi có làm được không?
Vân phụ hỏi, Lâm Phong lại lần nữa chém ra, không pháp tắc cũng không lực lượng, đoạn đứt kia chủ bay múa trong không trung mà không bị đứt. Đúng lúc này Vân phụ lại đột ngột giơ tay ra xẹt qua không trung, không hề có sự chấn động lực lượng nào, chỉ một cái tay xẹt qua không khí đơn thuần thôi nhưng trong hư không dường như xuất hiện vết chém, đoạn tóc đứt kia lại lần nữa bị chém đứt ra.
- Hình!
Lâm Phong lộ vẻ kinh ngạc, Vân phụ lại giơ tay ra lần nữa, động tác rất chậm, lúc này tay của ông đã không đã không còn hình dạng cụ thể mà chỉ là một khoảng mù mịt và nó cũng không chứa bất kì lực lượng nào, chưa chạm đến đoạn tóc đứt kia mà nó đã chia năm xẻ bảy. Từ đầu đến cuối không hề có kiếm ý được phóng ra nhưng Lâm Phong lại cảm thấy có một cỗ kiếm ý mờ ảo khó nắm bắt.
- Trọng hình không trọng lực không phải nói không cần đến pháp tắc chi lực, nếu như vậy khi chém ra kiếm đương nhiên sẽ không có uy lực gì, cái gọi hình chính là kiếm thuật thần thông, dù pháp tắc của ngươi có mạnh hơn ta thì ta chỉ cần có thần thông lợi hại, hơn nữa ta dung nhập pháp tắc kém hơn ngươi thì vẫn có thể đánh bại ngươi dễ dàng.
Vân phụ giải thích cho Lâm Phong hiểu, hắn hơi động lòng, lực chính là pháp tắc còn hình lại là thần thông.
- Đương nhiên, nếu ngươi quá coi trọng hình mà chỉ lo đến thần thông thì lực cũng có hạn, như hình vừa rồi ta chém ra có thể làm đứt sợi tóc thành ba bốn đoạn nhưng nó vẫn có hạn chế, dù gì cũng không có thần thông nào vô địch cả, nguyên nhân là khi chua trọng vào hình càng ứng với ý, chỉ có khi kiếm ý đạt đến cảnh giới cao thậm chí có thể quên mất kì hình thì bất luận chiêu thức nào của ngươi cũng sẽ rất lợi hại.
Lâm Phong nghe một cách chăm chú, ánh mắt bọn Thanh Phượng cũng sáng lên, vạn pháp quy tông, Vân phụ nói điều này không chỉ của riêng kiếm đạo.
- Cái này cũng giống như Tử Hà Chiến Xa của ta vậy, cải thiện mặt công kích của nó đã đột phá rất lớn, nhưng vẫn chưa đạt đến ý.
Lâm Phong thầm nói rồi khom người với Vân phụ:
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo.
Vân phụ khoát tay, cười cười:
- Đạo lí này nhiều người đều hiểu thôi mà, ta cũng đã nói với Thanh Nghiên không biết bao nhiêu lần nhưng hiểu không chắc chắn có thể lĩnh ngộ.
- Vãn bối biết rõ.
Lâm Phong nói, hắn cũng nghĩ vậy.
- Tốt rồi, dù bên trong thư viện của học viện các ngươi có các loại điển tịch cần tìm nhưng những thứ hiếm thì không dễ, các ngươi thử đến Kiếm Các của chúng ta xem.
Vân phụ nói rồi lập tức đưa bọn Lâm Phong đi vào bên trong Tiên Cung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT