Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1747 - Hỏi Tội Lâm Phong


...

trướctiếp

Giờ phút này xương cốt toàn thân Đơn Mông bị xé rách, hắn cảm giác thân thể như muốn nổ tung ra, cảm nhận được sát khí Lâm Phong, nên hắn không có nửa điểm nghi ngờ nhân vật mới vừa bước vào Chiến Vương học viện này không dám giết hắn tại chỗ.

Giờ phút này Đơn Mông sinh ra hối hận nhè nhẹ, nếu hắn không một mực chèn ép đám người Lâm Phong thì người ta cũng không tức giận đến mức lập sinh tử khế với hắn.


- Ta đưa.


Giọng nói yếu ớt của Đơn Mông vang lên, hào quang lập tức lóe ra, từng miếng Chiến Vương Lệnh bay ra ngoài, bên trên tồn tại một vạch ngang, nhân vật mới tiến nhập học viện sẽ lấy được Chiến Vương Lệnh cấp một. Lâm Phong nhận lấy Chiến Vương Lệnh, thần sắc lạnh như băng nhìn chằm chằm Đơn Mông, nói:


- Cái phủ đệ ngươi đang ở, nhường lại cho ta?


Sắc mặt tái nhợt của Đơn Mông trở nên cứng ngắc, nhưng mà nhìn thấy hai con ngươi của Lâm Phong, hắn chỉ có thể gật đầu, sinh tử khế đã kí, tính mệnh bị đối phương khống chế trong tay, hắn còn cái gì dám không tuân theo đấy.


- Được.


Đơn Mông gật đầu.


- Hai vị huynh đệ của ta còn chưa có phủ đệ tốt.


Lâm Phong tiếp tục nói.


- Ta sẽ an bài thỏa đáng.


Đơn Mông trầm giọng trả lời, như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy.


- Vậy thì tốt, hiện tại an bài đi.


Lâm Phong vẫn nắm lấy thân thể Đơn Mông nói ra.


- Bên cạnh phủ đệ của ta có hai tòa lạc viện, chúng đều là nhà của bằng hữu ta, ta nguyện ý nhường cho các ngươi.


Đơn Mông mở miệng nói, khiến cho thần sắc hai người phía sau hắn ngưng lại, nhưng thấy tính mệnh Đơn Mông đang nằm trong tay Lâm Phong thì hai người liền thôi, một tòa viện lạc mà thôi, không cần phải so đo với Đơn Mông.


- Nên sớm như thế.


Lâm Phong lạnh lùng nói một câu, cánh tay lập tức run lên, một cổ lực lượng kinh khủng tàn sát bừa bãi trong cơ thể Đơn Mông, khiến cho thân thể Đơn Mông rơi xuống phía dưới, mặc dù Lâm Phong không có giết hắn, nhưng không nửa năm thời gian tĩnh dưỡng, Đơn Mông không cách nào khôi phục, đối với Lâm Phong mà nói giết hay không, cũng không có ý nghĩa quá lớn.


- Không biết ai tự tìm đường chết.


Đám người Đạm Đài tiến lên, cảm giác nộ khí nghẹn trong nội tâm cũng được xả ra, Đơn Mông đi khắp nơi khiêu khích vũ nhục mọi người, hôm nay cũng bị rơi vào loại sỉ nhục này, không nói vết thương trên người hắn, cho dù hắn có khôi phục thì cũng khó có thể ngẩng đầu lên làm người, vì thói quen khinh người nên hôm nay hắn bị Lâm Phong bắt nạt lại.


- Mỗi người bắt lấy một cái Chiến Vương Lệnh.


Lâm Phong mang Chiến Vương Lệnh đưa cho đám người Đạm Đài, chỉ thấy Tần Vũ tiến lên nói ra:


- Chiến Vương Lệnh có một cái mẫu lệnh, Chiến Vương Lệnh của các ngươi là một lệnh con, mang nó cắm vào giữa chân mày, Chiến Vương Lệnh có thể tự cảm nhận được sự hiện hữu của các ngươi, nếu như các ngươi chết, học viện cũng có thể thông qua mẫu Chiến Vương Lệnh biết được, giống như tên của các ngươi đã được khắc vào Chiến Vương học viện, mặt khác, nếu như đẳng cấp Chiến Vương Lệnh của các ngươi tăng lên, người phụ trách Chiến Vương Lệnh sẽ trực tiếp tăng đẳng cấp mẫu Chiến Vương Lệnh lên, tử lệnh cũng có thể cảm ứng được mà tăng lên đẳng cấp.


Lâm Phong nhìn thoáng qua tiểu Chiến Vương Lệnh trong tay, mỉm cười gật đầu, sau đó lập tức cắm nó vào chỗ mi tâm, tâm niệm vừa động, Chiến Vương Lệnh như ẩn như hiện, toả ra hào quang nhàn nhạt.


- Thứ này thật kỳ diệu.


Lâm Phong mỉm cười, đúng lúc này Điền Vô Kị cũng bước ra, xuất hiện trước người Lâm Phong, trên người đốt lên chiến ý, lạnh nhạt nói:


- Hôm nay ta tạm thời buông tha cho sự tình ngươi gây lên, đợi đến lúc Cơ Môn quyết định xong, ngươi lại chuẩn bị lĩnh tội đi.


Điền Vô Kị nói xong thân hình liền lóe lên, đi đến trước mặt hai người đang đỡ Đơn Mông, sắc mặt trở nên khó coi, phất tay áo nói:


- Dẫn hắn đi.


Dứt lời, một hàng người rời đi.


- Lĩnh tội?


Thần sắc Lâm Phong ngưng lại, người Cơ Môn không khỏi quá mức khoa trương một chút đi, chúng tự coi mình chấp pháp giả của Chiến Vương học viện sao? Người chung quanh thì có phần hứng thú nhìn Lâm Phong, vừa rồi người này biểu hiện ra sức chiến đấu không yếu chút nào, có thể đơn giản đè ép Đơn Mông, nhưng mà từ trước đến nay Cơ Môn hoành hành ngang ngược, tuy lần này Đơn Mông bắt nạt Lâm Phong quá mức, nhưng việc này cũng không thoát khỏi liên quan đến Cơ Môn, dù sao thế lực phụ trách lần này khảo hạch cũng là Cơ Môn, Đơn Mông bị ngược đãi thảm hại như vậy, chắc là Cơ Môn sẽ không từ bỏ ý đồ.


- Người mới tới!


Nếu Cơ Môn có đến hỏi tội, nên tạm thời ẩn nhẫn, trong học viện Tiềm tu một thời gian ngắn, súc tích lực lượng. Có người thét lên một tiếng khuyên bảo Lâm Phong.


- Không sai, chỉ cần Điền Vô Kị đến là ngươi khó có thể đối phó rồi, mà thế lực của Cơ Môn quá mức khổng lồ, tốp mười người trên Tiềm vương bảng Nhân bảng có ba vị trí là người Cơ Môn, họ không phải nhân vật ngươi có thể gây hấn đâu.



- Đa tạ chư vị khuyên bảo, ta tự có chừng mực.


Lâm Phong mỉm cười nói với những người chung quanh, bước chân lập tức đi về phía lạc viện của Đơn Mông, về sau nơi này chính là của hắn.


- Ha ha, quả nhiên những người có thể tiến nhập Chiến Vương học viện đều là người tâm cao khí ngạo, huống hồ chiến lực người này rất mạnh, cũng khó trách hắn làm như vậy, xem ra hắn không nghe theo lời khuyên rồi, nhưng trong học viện một đoạn thời gian, loại tính tình này cũng sẽ bị mờ nhạt dần.


Một người khẽ cười nói trong hư không, hắn vẫn còn nhớ rõ trước khi bọn hắn bước vào học viện có người nào không phải anh hùng, tâm chí muốn bá tuyệt học viện, nhưng mà cỗ tâm trí khinh cuồng kia bị thời gian phai nhạt dần, tâm trí của bọn hắn có thêm vài phần ổn trọng. Trong phủ đệ, Đại Hại Trùng cảm thụ được linh khí của thiên địa, không khỏi thở dài:


- Người của Cơ Môn chọn toàn nơi tốt.



- Chuyện này tự nhiên, Cơ Môn thế lớn, Chiến Vương học viện không có bất kỳ môn phái nào có thể tranh phong.


Tần Vũ mở miệng nói:


- Lần này Đơn Mông làm khó dễ các ngươi, nhưng các ngươi cũng vũ nhục hắn một trận, lấy được Chiến Vương Lệnh, tuy nói mở miệng rất ác khí, nhưng tiếp theo các ngươi sẽ phải thừa nhận lửa giận của Cơ Môn, các ngươi không cần xúc động quá mới tốt.



- Huống hồ lấy tu vi cùng thiên phú của Lâm Phong, sớm muộn gì ngươi cũng chà đạp không ít nhân vật trên Tiềm Vương bảng Nhân bảng, chỉ cần cường giả trên Tiềm Vương bảng Nhân bảng không động được ngươi, người trên Địa Bảng cũng không lấy mạnh hiếp yếu, nếu không Cơ Môn khó tránh khỏi bị người chỉ trích.


Tần Vũ nhắc nhở đám người Lâm Phong một tiếng.


- Nói như vậy, không phải muốn chúng ta rụt đầu làm người?


Đạm Đài có chút không thích nói.


- Chỉ cần Cơ Thương còn tồn tại, địa vị Cơ Môn ở Chiến Vương học viện, không người có thể lung lay được, nhất là sau khi Doanh Thành phong Vương, nghe nói Cơ Thương cũng bắt đầu ra ngoài khổ tu, chỉ sợ sau khi trở về hắn cũng muốn phong Vương, khi đó hắn lại càng như mặt trời ban trưa.



- Ta biết rõ rồi, những sự tình này không cần quản làm gì, ta đến Tuyên Điện một chút đây.


Lâm Phong vừa mới vào lạc viện lại đi ra ngoài, khiến cho Tần Vũ có chút kinh ngạc, địa phương thứ nhất gia hoả này đi đến lại là Tuyên Điện, quả có chút bất đồng cùng thường nhân, người bình thường vừa tiến nhập Chiến Vương học viện, địa phương muốn đi đầu tiên sẽ là Chiến Vương Điện, Lâm Phong lại ngược lại, đi theo một lối riêng. Nhưng lúc này, trong một toà phủ đệ khác, một đám người đã thương lượng xong chuyện nên xử lý Lâm Phong như thế nào rồi. Vũ Văn Hầu cùng Vũ Văn Tịnh ngồi ở vị trí đầu não, bọn họ vốn ăn mừng chuyện Vũ Văn Tịnh vừa mới vào học viện đã cường thế bước lên vị trí thứ ba mươi Tiềm vương Nhân bảng, Chiến Vương Lệnh tấn cấp, nhưng giờ khắc này họ lại thấy một hàng người dẫn theo Đơn Mông bị thương tiến đến, phá hư phong cảnh.


- Tên Lâm Phong kia nữa sao?


Trong giọng nói của Vũ Văn Hầu lộ ra một tia không vui.


- Không sai, Vũ Văn, ngươi nhất định phải vì ta báo thù, Cơ Môn ta, há có thể bị vũ nhục.


Khuôn mặt Đơn Mông trở nên dữ tợn, giờ phút này hắn đã thoát ly sự khống chế của Lâm Phong, hắn sinh ra tâm tư ác độc.


- Đơn Mông, ủy khuất cho ngươi rồi, sự tình của Cơ Môn ngươi không cần hỏi tới nữa, về sau an tâm dưỡng thương, tích cực tu luyện đi.


Vũ Văn Hầu bình tĩnh nói.


- Vũ Văn.


. . Trong nháy mắt sắc mặt Đơn Mông thay đổi thành vẻ trắng bệch, Vũ Văn muốn xoá tên hắn khỏi Cơ Môn.


- Thương thế cùng tu vi quan trọng hơn, còn sự tình Lâm Phong, ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ vì ngươi báo thù.


Thanh âm Vũ Văn Hầu vẫn bình tĩnh như trước, Đơn Mông đã trầm mặc xuống, lập tức khom người nói với Vũ Văn:


- Đã như vậy, ta yên tâm.


Dứt lời, Đơn Mông được một người dìu ra ngoài, trên mặt lộ ra vẻ tịch mịch, đối với Cơ Môn, hắn đã không còn giá trị, còn sự tình báo thù, hắn không nghĩ nữa.


- Công chúa, lúc khảo hạch Lâm Phong nói năng lỗ mãng đối với người, còn giết Thương Ngu, sau đó ta muốn xử lý hắn, nhưng không nghĩ tới người này lại không chịu nổi tịch mịch.


Thần sắc Vũ Văn Hầu lạnh xuống, có lẽ Lâm Phong cho rằng bước chân vào Chiến Vương học viện, tất cả đều thuận lợi sao?


- Ngươi chuẩn bị xử trí hắn như thế nào?


Vũ Văn Tịnh hỏi Vũ Văn Hầu.


- Vẫn để cho công chúa xử lý, còn chuyện của Thương Quân, không liên quan đến ta.


Vũ Văn Hầu nhàn nhạt nói, ánh mắt lập tức nhìn về phía mấy người bên cạnh, nói:


- Ai đi tới chỗ của hắn nói cho hắn biết, để hắn tới đây lĩnh tội.



- Vũ Văn, người kia kiêu ngạo vô cùng, bảo hắn đến lĩnh tội, chỉ sợ hắn sẽ không đến.


Điền Vô Kị mở miệng nói ra.


- Cơ Môn hỏi tội một người mới, hắn dám không đến sao.


Lúc này, phía dưới có người nói ra một câu lạnh như băng.


- Không phải Chiến Vương học viện đã từng xuất hiện mấy nhân vật mới vào tự ngạo sao, dám không nghe lời Cơ Môn hỏi tội, kết quả như thế nào?


Người còn lại cũng nói ra một câu lạnh như băng.


- Hôm nay chính là ngày Vũ Văn công chúa tiến nhập học viện, lại bị người này làm giảm niềm vui, Điền Vô Kị, ngươi có nắm chắc mang hắn “mời” đến hay không?


Một thanh niên nói với Điền Vô Kị.


- Người này có nhục thể thành Hoàng, một quyền đánh bại Đơn Mông, thực lực có chút không kém, có lẽ ta có thể chiến thắng hắn, nhưng Tần Vũ cũng ở đó, ta đi, chỉ sợ có chút lo lắng.


Điền Vô Kị thản nhiên nói, bài danh của Tần Vũ trên Tiềm vương Nhân bảng hai mươi chín, trước hắn không ít.


- Tịch Mộ, xem ra ngươi cần đi một chuyến rồi.


Vũ Văn Hầu nhìn thanh niên mặc áo trắng, mở miệng nói.


- Đã như vậy, ta thay công chúa chạy đi một chuyến.


Tịch Mộ đứng dậy, xêp quạt trong tay lại, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra một tia lãnh đạm:


- Rất lâu rồi không có gặp qua nhân vật mới, hôm nay thật muốn xem hắn có bao nhiêu khinh cuồng.



- Nhớ rõ, không nên làm quá, giao cho công chúa là được.


Vũ Văn Hầu dặn dò một tiếng.


- Đã hiểu.


Tịch Mộ dứt lời, quay người đi ra bên ngoài.


- Tịch Mộ?


Ta trên Tiềm vương bảng nhìn lên tên của hắn, nhưng quên mất hắn xếp hàng thứ mấy rồi. Vũ Văn Tịnh mở miệng nói.


- Mười tám!


Vũ Văn Hầu lộ ra một nụ cười thản nhiên, có Tịch Mộ ra tay, tin tưởng Tần Vũ, cũng không dám động!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp